Thay quần áo xong, Gia Bách không nói không rằng đi lướt qua người Xuyến, anh vô tình tới mức chẳng nói với cô được một câu nào, mở miệng nói qua loa cho lấy lệ không được sao, nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh là Xuyến thấy ấm ức không chịu được, cô tự nhủ với lòng sẽ không buồn, cố gắng vui vẻ và xem mọi việc như gió thoảng bên tai vì dù gì cuộc hôn nhân này chẳng có tình yêu từ trước.
Xuyến nghĩ mình mạnh mẽ gan lì lắm chứ, nói được làm được nhưng khi tiếng bước chân lọc cọc của Gia Bách từ từ nhỏ dần thì cô đã không nhịn được mà ngồi xuống khóc rưng rức một hồi lâu. Trong quá trình trưởng thành Xuyến hay được ba mẹ kể về cuộc hôn nhân không tình yêu của họ, ngày đó ba lấy mẹ, bà nội cho mẹ được sợi dây chuyền cùng cặp nhẫn vàng mà đến hôm nay ba mẹ vẫn rất nâng niu, cưới nhau không có tình yêu nhưng rồi về lâu về dài lại yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Xuyến bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân màu hồng của ba mẹ nên vô tư nghĩ mình rồi cũng sẽ giống họ vậy, giờ đây cô mới thấy hụt hẫng và thất vọng, biết mình ngây thơ quá, ngây thơ tới nực cười.
Xuyến đứng dậy bước đi vào trong phòng, ngủ một giấc cho đã đời chẳng màng thế sự. Đến khi thức dậy thì cũng đã ba giờ chiều, bước xuống lầu thấy bà nội đang nhâm nhi uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ba chồng đang tưới cây, cô mới chợt nhớ ra mình chưa giặt đồ, cô lật đật trở lên phòng gom đồ
đi giặt.
Nhà có tổng cộng sáu người, một người ít nhất mỗi ngày mặc hai bộ và như như thường lệ Xuyến sẽ đi đến từng phòng một lấy đồ và lên sân thượng giặt giũ phơi quần áo luôn tại đó. Giặt máy giặt nên cũng không tốn bao nhiêu sức lực cả.
Sau khi làm xong, thời gian cũng điểm 4 giờ chiều, Xuyến mới chạy xuống nhà chuẩn bị cơm chiều.
Vừa mở tủ lạnh ra, Xuyến ngỡ ngàng khi thực phẩm trong tủ chỉ còn mỗi rau và trái cây. Cô lo lắng vì không biết làm sao để mua thực phẩm nên vội vàng chạy lên phòng lấy điện thoại gọi cho Gia Hân.
Lấy điện thoại nhanh chóng đi trở ra, Xuyến vô tình giẫm phải một cái ví da bò loại mà đàn ông hay dùng, cô theo bản năng cúi người xuống nhặt lên, khỏi nghĩ nhiều cũng biết đây là của Gia Bách làm rơi.
Nhìn thấy cái ví, tính tò mò của cô bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt, Xuyến hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí sau đó mở ra.
Đập vào mắt chính là tấm ảnh thẻ của một người con gái trẻ, xinh đẹp dịu dàng nhìn vào liền có cảm giác phúc hậu, hiền lành với gương mặt bầu bĩnh mái tóc xõa ngang vai, làn da trắng ngần, từng đường nét trên mặt yêu kiều làm người ta muốn che chở.
Xuyến như điện giật vội vàng chạy đến cái bàn kéo ngăn tủ ra, bên trong cũng có một bức ảnh to cỡ quyển tập, nhìn thấy bức ảnh nằm úp đột nhiên Xuyến lại do dự, bàn tay đang chìa ra liền khựng lại, trái tim của cô lúc này tự nhiên đập nhanh, lồng ngực phập phồng lên xuống hồi hộp.
Xuyến đứng tần ngần một lúc, sau một hồi suy nghĩ cô quyết định lấy nó ra.
Đó là một bức ảnh cưới của Gia Bách và cô gái ấy, nụ cười của cô ấy vô cùng rạng rỡ, còn Gia Bách thì có vẻ buồn. Nhìn thấy bức ảnh, tự dưng Xuyến có cảm giác buồn man mác, cô rất ngây thơ và yêu đời khi đến với cuộc hôn nhân này nhưng khi đến đây ở mới có mấy ngày mà người chồng này khiến cô có cảm giác vô cùng bí ẩn, khi đối diện với cô, Xuyến có cảm giác Gia Bách đang cố tình thờ ơ với mình, vẻ như anh đang cố giấu tâm tư của mình không cho cô biết.
Xuyến bình thản để bức ảnh xuống, nhưng vì sơ ý nên cô đã làm nó rơi xuống nền gạch. Tiếng choang rất lớn khiến Xuyến xanh mặt vội nhìn xuống, khung ảnh bị vỡ tan tành, cô hớt hải nhanh chóng ngồi xổm xuống thì cái trán va phải cạnh bàn đầu điếng, Xuyến nén cơn đau lại vội vàng chạy đi tìm chổi thu dọn hết tất cả, thậm chí từng mảnh vỡ nhỏ xíu cũng không bỏ qua.
Làm xong cô không dám để bức ảnh trở lại chỗ cũ mà đem giấu vào tủ quần áo.
Cầm cái ví bước ra khỏi phòng mà vẻ mặt sợ sệt lo lắng của Xuyến chưa giảm xuống, nghĩ tới tình huống lúc nãy cô bất giác liên tưởng đến vẻ mặt của Gia Bách khi tức giận, có khi nào anh ấy sẽ đánh mình không.
Cảng nghĩ Xuyến càng cảm thấy lo lắng.
Xuống tới phòng khách Xuyến mới nhớ đến Gia Hân và lấy điện thoại gọi ngay cho cô em chồng.
Gia Hân vừa dẫn xe bước ra khỏi trường đại học thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cô nàng tấp xe vào lề đường bấm nút nghe. Đập vào tai là giọng trong trẻo của chị Xuyến:
– Hân ơi nhà hết đồ ăn rồi? Em về chở chị đi chợ được không?
– Chị vậy mất công, em ghé siêu thị mua luôn cũng được. Cô nàng Gia Hân nhanh nhảu đáp, nhưng ba giây sau liền thay đổi chủ ý, nói:
– Thôi, còn sớm để em về dẫn chị đi siêu thị chơi cho biết.
– Ờ. Vậy chị đi thay đồ. Em về nhanh nhé.
Nữa tiếng sau, đồng hồ lúc này đã điểm 5 giờ chiều, ngoài cổng tiếng còi xe của Gia Hân vang lên inh ỏi, Xuyến từ bên trong chạy ra, hai chị em chỉ mất có nữa tiếng là đến siêu thị, sau khi mua đầy đủ thức ăn, thực phẩm các thứ, Gia Hân nhiệt tình dẫn chị dâu mình đi tham quan vòng vòng khắp siêu thị, đi đến đâu có mặt hàng lạ mắt Xuyến lại ồ lên thích thú.
Hai chị em mải mê thăm thú quên mất trời đã tối mịt, đến khi ra khơi siêu thị thì đã 6 giờ 30 phút, bầu trời còn đang chuyển mây đen nên hơi âm u, mù mịt, lúc chạy ngang qua trụ sở công an thành phố, Xuyến lại nhớ đến chiếc ví của Gia Bách nên bảo Gia Hân dừng xe lại.
– Anh Bách làm rơi ví ở nhà, có nên đem vào cho anh ấy không?
– Để em chạy lại hỏi anh cảnh sát cơ động xem anh hai về chưa.
Dứt câu, Gia Hân tấp xe vào.
– Anh ơi cho em hỏi anh Bách về chưa vậy anh.
Anh cảnh sát cơ động vui vẻ đáp:
– Chưa đâu em ơi. Đang họp trong đấy, chắc gần xong rồi.
Nghe anh ấy nói, Xuyến bước xuống xe, vỗ vai Gia Hân nói:
– Hay là em về trước đi, chị đợi anh Bách rồi cả hai cùng về.
Gia Hân cau mày bất an.
– Chị ở đây được không vậy? Hay là gửi cái ví cho bác bảo vệ nhờ đưa cho ổng. Chứ biết khi nào ổng về mà chị đợi.
Xuyến cười xòa đáp:
– Ở đây là đồn công an, sẽ chẳng có ai làm hại chị đâu yên tâm đi.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái, anh trai liền xen vào một câu:
– Chắc cũng sắp ra rồi đó hai cô ơi.
Nghe anh ấy nói vậy Gia Hân cũng an tâm nên bảo:
– Vậy chị ở lại nhé, em về trước. Có gì gọi điện cho em nha.
Nói rồi Gia Hân rồ ga chạy đi.
Xuyến lúc này mới di chuyển về phía tán cây ngồi xuống, mỏi mắt nhìn vào bên trong.
Gia Bách bận nhiều việc, nên Xuyến mới chủ động tạo cho mình cơ hội để được gần anh một chút, với hy vọng anh có thể cởi mở với cô hơn một chút.
Chỉ là Xuyến không nghĩ rằng, sự cố mà mình sắp gặp phải khiến cho cô ám ảnh suốt mấy hôm liền. Mặc dù sợ là vậy nhưng thành quả mà cô nhận được khiến cô mãn nguyện vô cùng.
Gia Hân về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, mẹ cô về nhà không thấy cơm nước như mọi khi nên đặt shipper giao hàng tận nhà.
Đến hơn 8 giờ tối.
Gia Bách về đến nơi, nhưng người chở anh về là Sơn. Xe vừa đến cổng Sơn cũng quay đầu xe chạy đi. Gia Hân nghe tiếng xe máy thì trong nhà chạy ra, chẳng thấy bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đâu thì hớt hải mặt mày trắng bệch vì hoảng loạn. Cô nàng cất cao giọng trong sự lo lắng tột cùng:
– Anh về rồi chị Xuyến đâu, chị Xuyến đợi anh trước cổng, anh không thấy chị ấy ư.
Gia Hân vừa nói vừa run rẩy, nước mắt lưng tròng.
Nghe em gái nói mặt mày Gia Bách đột nhiên biến sắc, anh vội vàng lấy chiếc tay ga của em gái chạy đi tìm Xuyến. Trước khi đi còn không quên dặn rằng:
– Tạm thời đừng nói cho ba mẹ biết. Có gì anh sẽ gọi điện thoại về cho em.
Gia Hân nhìn theo bóng chiếc xe máy dần khuất trong màn đêm mà tim đập chân run, đứng trước cổng đi qua đi lại trong bất an.
Ông Nam và bà Lệ lúc này đã lên phòng nên không hay biết gì, bà nội thì bị lãng tai. Không ai biết chị Xuyến vẫn chưa về nhà, mọi người cứ đinh ninh rằng chị dâu đang đi cùng anh hai nên chẳng mấy ai quan tâm đến.