Cả nhà đang nói chuyện với nhau vui vẻ thì bà Lệ từ công ty về đến.
Sau khi đỗ xe vào bãi phía sau biệt thự, bà Lệ gấp gáp chạy vào trong nhà, vừa nhìn thấy Xuyến bà đã cau mày không vui.
Xuyến chợt thấy căng thẳng khi cảm nhận được ánh mắt của mẹ chồng nhìn mình có chút không vừa ý. Cô mạnh dạn đoán chắc là chuyện có liên quan đến Gia Bách nên muốn mở miệng giải thích một chút.
Xuyến còn chưa kịp nói gì thì mẹ chồng đã lên tiếng:
– Tại sao về mà không nói mẹ đến đón, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Giọng bà Lệ gay gắt, gương mặt hằn lên vẻ lo sợ, lần đầu tiên nhìn mẹ chồng giận dữ với mình như vậy nên Xuyến không biết phải nói gì, cúi đầu mà rụt rè.
Ông Nam thấy vậy thì lên tiếng:
– Chẳng phải hai đứa nó đã về đến nhà rồi sao? Chuyện cũng đâu có quá lớn lao gì?
Nghe chồng nói, bà Lệ đã tức lại càng thêm tức. Bà quát:
– Anh quên chuyện xảy ra 5 năm trước rồi à. Đồng Dao cũng vì không…
–Mẹ đừng nói nữa. Tiếng Gia Bách đột nhiên quát lớn, mọi người theo quán tính nhìn về phía phát ra giọng nói ấy thì thấy Gia Bách đứng tần ngần ngay chân cầu thang, ánh mắt nhìn bà Lệ như muốn van xin nài nỉ.
– Mẹ đừng nói thêm gì nữa, quá khứ đã qua đừng nên nhắc tới. Ở trên phòng anh đã nghe mẹ lớn tiếng, tưởng mẹ đang la mắng Xuyến nên anh thay vội bộ đồ rồi chạy xuống, từ trên lầu đi xuống vô tình nghe được cuộc đối thoại của ba và mẹ, anh không hiểu hai người họ cãi nhau vì chuyện gì nhưng khi nghe mẹ mình nhắc tới Đồng Dao là anh có cảm giác nỗi đau lại hiện về, Đồng Dao là vết thương lòng mãi sẽ không bao giờ lành trong tim anh, đã không bao giờ lành thì nên hạn chế nhắc đến để tránh nỗi đau càng thêm dai dẳng.
Bà Lệ biết mình lỡ lời nên ngồi xuống sofa thở dài một cái trông gương mặt bà chứa rất nhiều phiền muộn.
Lúc này Xuyến mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lén lút nhìn biểu hiện của tất cả mọi người trong nhà, cô ngạc nhiên tới mức không biết nói gì khi trên gương mặt của tất cả mọi người đều có chung một biểu cảm căng thẳng, u ám, cô còn nhìn ra sự thương tiếc, đau lòng trong đáy mắt của mọi người. Xuyến tiếp tục nhìn sang Gia Bách thì thấy anh đang đứng bất động nhìn mình, ngoài day dứt còn có một chút bi ai, đôi mắt buồn rười rượi của anh khiến cô chú ý và khi anh vội né tránh ánh mắt tò mò của Xuyến thì cái tên Đồng Dao lúc này khiến sự tò mò của cô dâng lên đến cực độ, dường như anh đang né tránh cô, nhưng anh càng né tránh không cho cô biết thì cô càng phải tìm hiểu. Đồng Dao đó là ai mà khiến Gia Bách thay đổi cảm xúc chỉ trong một tích tắc như vậy, mọi người trong nhà nữa khi nghe tới cái tên Đồng Dao thì đều cùng có biểu cảm thương tiếc, đau lòng hiện hữu trên gương mặt.
Gia Bách và mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn sang Xuyến, như ngầm hiểu ý, chỉ trong tích tắc tất cả đều trở lại bình thường như chưa từng có cuộc cãi vã nào ở đây. Thấy mọi người như vậy Xuyến muốn hỏi cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, đánh phải giấu đi sự quan tâm của mình dành cho cô gái tên Đồng Dao này, thâm tâm của cô hiện tại rất bứt rức khó chịu lắm.
Gia Bách từ từ tiến lại chỗ sofa và ngồi xuống bên cạnh cô.
– Con cũng mới vừa về thôi, nghĩ giờ chắc mẹ đang công ty nên tụi con bắt taxi về nhà luôn, đỡ tốn công mẹ quay lại bệnh viện.
Gia Bách vừa nói vừa nhìn sang Xuyến như ngầm nói với mẹ rằng chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô vợ nhỏ của anh cả.
Bà Lệ hiểu ý Gia Bách muốn nói nên cũng chẳng nói thêm lời nào.
– Bách nè, con nên nghỉ ngơi một vài bữa cho lại sức đi rồi tiếp tục công việc, cố mãi chỉ thiệt mình thôi. Ông Nam đột nhiên lên tiếng, Gia Bách vội vàng lên giọng trấn an:
– Con không sao rồi ba ơi, để thẩm vấn xong vụ này con sẽ xin phép cơ quan nghĩ một bữa.
Nghe Gia Bách nói nghĩ một bữa là Xuyến vui vẻ như mở cờ trong bụng, nhìn sang Gia Hân biểu cảm hài lòng sung sướng chẳng khác gì Xuyến. Lần này chị dâu và em chồng có thể về quê cùng anh hai quậy một bữa rồi, nghĩ tới cả hai càng thêm háo hức.
Một lúc sau. Mọi người quây quần nên nhau ăn cơm trưa, thức ăn này là bà nội với Gia Hân nấu nên toàn món ngon, Xuyến ăn rất nhiều, ăn xong mẹ và Gia Hân lên phòng nghỉ ngơi, bởi vì buổi chiều mẹ lại lên công ty còn Gia Hân cũng có tiếc học ở trường nên tranh thủ chợp mắt một chút. Một lát sau, ba chồng và bà nội cũng về phòng nghỉ ngơi.
Phút chốc ở phòng khách chỉ còn lại cô và anh.
– Để em đi rửa chén cái đã.
Xuyến thu dọn đồ ăn trên bàn, Gia Bách đứng dậy xoắn tay
áo lên phụ vợ.
Anh còn rửa chén phụ cô, trong lúc làm cùng nhau Xuyến lén lút nhìn trộm chồng.
Gia Bách cảm thấy cô vợ nhỏ này không an phận nên vội úp bát đĩa lên sóng chén, lau khô tay sau đó mới quay sang nhìn Xuyến với vẻ mặt nghiêm nghị, anh nói:
– Nhìn anh làm gì mà nhìn dữ vậy, trên mặt anh có viết chữ à.
Bị anh phát hiện Xuyến vội vàng thu lại ánh mắt của mình,ngại ngùng giả bộ làm lơ:
– Em có nhìn anh đâu.
Gia Bách cười thầm trong lòng.
–Thật là không có nhìn.
Dứt lời anh đưa tay lên vẹo má Xuyến.
– Cho em nói lại lần nữa đấy.
Xuyến bị anh vẹo, hai má phúng phính nóng ran.
– Không có nhìn thật mà. A anh buông ra đau đấy. Anh không buông ra em phản đòn đấy.
– Em cứ thử xem.
Nói rồi Xuyến nắm chặt tay mình thành nắm đấm, rồi nhắm ngay vùng bụng của Gia Bách mà tung một quyền.
– Đau quá.
Sau hành động của Xuyến là Gia Bách ôm bụng đầy đau đớn. Xuyến thấy anh đau gương mặt liền trở nên trắng bệch.
– Anh có làm sao không vậy? Em đấm nhẹ thôi mà, sao nhìn anh đau như muốn chết đi sống lại vậy.
Thấy Gia Bách không ngừng ôm bụng, Xuyến hoang mang lo lắng.
– Anh lừa em phải không? Rõ ràng em đâu có dùng lực.
Vừa dứt câu. Gia Bách bất ngờ đứng thẳng lưng lên, gương mặt hồng hào trạng thái vui vẻ chẳng hề có dấu hiệu bị thương gì cả, Xuyến thấy vậy liền tức giận, quát:
– Anh có biết em đang lo lắng không hả.
Xuyến bỏ đi lên lầu, đi chưa được mấy bước thì bất ngờ
nghe tiếng chuông điện thoại vang lên phía sau.
Xuyến quay đầu lại theo bản năng, đã thấy Gia Bách đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
– Có chuyện gì vậy?
Sơn gọi đến, giọng có vẻ rất căng thẳng:
– Đồng Hưng không chịu khai gì cả, nói rằng đời anh đến cậu ta mới khai. Anh đang ở đâu đấy ạ. Sếp Lâm đến bảo chúng ta thu thập đủ chứng cứ rồi nhanh chóng kết thúc vụ án.
– Được rồi tôi sẽ tới ngay đây.
Gia Bách buông điện thoại xuống rồi gấp gáp chạy lên phòng, anh chạy lướt qua người Xuyến nhưng không nhắn nhủ gì đến cô cả, xem cô như không khí vậy. Xuyến cất giấu sự cô đơn tủi thân trong lòng, vội vã chạy lên phòng.
Thấy anh đang thay quần áo, Xuyến đường đột hỏi thẳng:
– Đồng Dao là ai vậy anh.
Nghe cái tên Đồng Dao cất lên từ miệng Xuyến, Gia Bách liền khựng ngay động tác, anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.
– Đây không phải la chuyện em nên hỏi đâu, đừng tò mò vô ích.
Chất giọng lạnh lùng như người xa lạ của anh khiến Xuyến không kìm được nước mắt. Đồng Dao là thần thánh phương nào mà khiến anh thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Vẻ mặt lạnh tanh của anh làm cho Xuyến vừa thấy sợ vừa thấy rất đau lòng