Gần một tiếng sau, Xuyến mới tắm xong và bước ra ngoài.
Nói thật, cô tắm và thay đồ chỉ có nửa tiếng thôi, còn lại là thời gian cô đứng chần chừ mãi trong nhà tắm, tại vì cái bộ đồ này khi mặc lên người của cô trông nó rất lạ lùng. Xuyến không dám ra vì ngại mà cũng chẳng thể đứng mãi trong đấy nên mới quyết định mở cửa.
Khi Xuyến vừa mở cửa đã thấy Gia Bách cởi trần ngồi thù lù trên giường, bắp tay phải đang băng bó hiện lên một màu đỏ tươi khiến Xuyến hoảng hồn, cô như điện giật vội vàng chạy đến ngồi xuống cạnh anh.
– Đã bảo đừng có dùng lực rồi, anh xem kìa chảy máu rồi đó thấy chưa, cái tật không chịu nghe lời em.
Xuyến vừa lấy tay xoa xoa chỗ bắp tay rướm máu vừa càm ràm như bà cụ non, Gia Bách thấy miếng nhỏ của cô không ngừng luyên thuyên thì bất giác mỉm cười.
Vừa hay Xuyến ngước mắt lên nhìn thấy nụ cười của anh, cô ngẩn người, anh cũng lặng thinh nhìn cô, không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng, không ai nói gì, tầm một phút sau Xuyến thấy tim mình dần loạn nhịp hồi hộp không thôi, bị anh nhìn Xuyến ngượng ngùng cúi đầu, giọng cô cất lên nhẹ nhàng mà ngọt ngào:
– Thấy chưa em nói mà, anh cười rất đẹp.
Dứt lời Xuyến lén ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt như thể hút cô vào trong vậy.
Xuyến thẹn thùng, rồi sau đó không nhịn được, hỏi:
– Sao anh nhìn em dữ vậy? Mặt em có dính gì à.
Gia Bách cười xòa, bối rối đáp:
– Không. Em rất đẹp.
Nghe anh nói, Xuyến cười ha hả:
– Anh đúng là khác người thật đấy, em sống mười tám năm trên đời lần đầu có người nhìn em lâu như vậy đấy, lại còn khen em đẹp nữa chứ. Anh đang an ủi em đấy hả, em không có buồn vì mình xấu đâu.
Xuyến đang nói ngon trớn thì đột nhiên ngừng lại, hai mắt rủ xuống buồn bã, giọng cũng nhỏ dần, cô nói tiếp:
– Em chỉ cảm thấy mình không xứng với anh thôi. Hồi đám cưới, ai cũng cười em cả. Em có chút buồn vậy thôi hà. Mà anh Bách nè, sao anh đồng ý lấy em nhanh vậy, không suy nghĩ gì luôn à.
Xuyến nói xong là giương mắt nhìn anh với vẻ mặt mong chờ, còn anh khi đối diện với cô gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lóng lánh ánh nước còn có chút gì đó đau thương, hay là cô hỏi gì sai sao khiến anh khó chịu ư,hay cô đã vô tình khơi dậy nỗi đau trong lòng anh rồi.
Thấy anh im lặng một lúc mà không nói gì, Xuyến chợt căng thẳng, vội chuyển sang đề tài khác.
– Anh vào tắm nhanh đi rồi xuống ăn phở.
Xuyến nói xong thì đứng dậy rời đi, đi chưa được mấy bước bên tai đã nghe tiếng Gia Bách văng vẳng:
– Sau này em sẽ biết thôi, khi nào em lớn một chút nữa anh sẽ nói em nghe.
Xuyến ấm ức, quay đầu lại nói:
– Anh bao nhiêu tuổi mà cứ bảo em là con nít hoài vậy. Em mười tám rồi đấy nhé, em trưởng thành rồi. Anh không muốn nói em biết thì nói đại ra đi, bày đặt em chưa đủ lớn.
Xuyến bĩu môi xong rồi đi thẳng ra cửa không quay đầu lại. Giá Bách nhìn theo bóng cô mà lòng đầy nặng trĩu, ánh mắt u uất bi thương như vừa trải qua khoảnh khắc sinh ly tử biệt.
Xuống tới phòng khách, mọi người không thấy Gia Bách đâu thì ngạc nhiên, bà nội hỏi:
– Thằng Bách đâu con.
– Dạ anh ấy chưa tắm xong.
– Bác sĩ bảo sao con?
Ba chồng hỏi, Xuyến đáp:
– Bác sĩ nói anh ấy bị thiếu ngủ liên tục nên choáng váng, kiệt sức, không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi tẩm bổ vài ngày là khỏi ạ.
– Vậy lát nữa ba gọi đến cơ quan xin cho nói nghĩ vài hôm.
Bà nội nghe ba chồng nói hớn hở ra mặt.
– Vậy thì chủ nhật này về quê thăm quê đi, sẵn tiện cho con Xuyến về thăm ba má với em trai nó luôn.
Gia Hân ngồi cạnh đó trở nên hồ hởi, nói:
– Con cũng muốn về quê lắm, về quê chị Xuyến hái bần chấm mắm ruốc thì còn gì bằng. Hôm nay thứ 6, mai thứ 7, mốt chủ nhật mình khởi hành. Quyết định vậy đi nha ba.