Trời vừa hừng sáng, Xuyến đã bị mẹ và mấy chị kéo đi sửa soạn trang điểm hết mấy tiếng đồng hồ, còn chưa kịp ăn gì thì chú rể và họ nhà trai đến đón dâu. Sau khi làm lễ gia tiên xong Xuyến bước lên xe hoa theo chồng về dinh, đi theo cô có cha mẹ và các anh chị họ thân thiết. Nhà chồng của Xuyến ở Sài Gòn, còn ở đây là Bến Tre, chắc tầm hai ba tiếng nữa mới đến nơi.
Hôm qua nhà cô đãi ăn họ hàng chỉ có mình anh với rễ phụ xuống, đãi ăn xong anh và chú rể phụ chào hỏi ba mẹ cô rồi gấp gáp đi về, cô không có có cơ hội được nhìn anh kĩ hơn. Xuyến nghiêng đầu nhìn chồng, thấy anh chăm chú nhìn ra ngoài cửa nên cô ngại bắt chuyện.
Nhìn bộ dạng lạnh lùng của anh Xuyến thấy chạnh lòng, trông anh giống như bị ép cưới, con cô chính là kẻ giở thủ đoạn buộc anh phải cưới mình. Mà cũng đúng, Xuyến xấu người, đen đúa lại lấy được người chồng giàu có, đẹp trai nên không tránh khỏi bị thiên hạ đàm tiếu, có người khen, ngưỡng mộ, người chê, lắm kẻ dè bỉu xem thường, mấy cô cùng xóm thấy cô đi bên chồng thì buộc miệng nói:
– Nhìn mặt chú rể xem giống bị ép cưới ghê luôn.
Ba mẹ cô nghe được buồn bã ra mặt, quay sang thằng rể thì quả đúng như in cái mặt của anh hệt như đưa đám, chẳng có lấy một nụ cười mỉm, ba mẹ hiểu cảm giác bị bà nội ép lấy vợ nên không trách cứ gì anh và bỏ ngoài tai hết tất cả những lời cười chê của thiên hạ.
Hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng như thế cô toàn nghe mấy lời đại loại: chú rể chắc bị ép cưới rồi, đẹp trai mà lấy phải con vợ xấu hoắc ai mà cười cho nổi. Xuyến nghe mà cầm lòng không đặng ứa nước mắt vì uất ức, cô chỉ biết cam chịu không dám lên tiếng trách hờn anh, hôm qua tới nay cô và anh không nói chuyện quá ba câu.
Xe đi chừng hơn hai tiếng là đến nơi, nhà anh ở trong khu dân cư sân trước sân sau đều rất rộng, ngôi biệt thự ba tầng nguy nga có sân vườn bể bơi, hoành tráng khác biệt hoàn toàn với những ngôi nhà ở đây.
Họ hàng nội ngoại của cô thấy nhà anh thì không giấu vẻ ngạc nhiên xen lẫn ghen tị ngưỡng mộ dành cho cô.
Buổi chiều, tiệc cũng dần tan họ hàng hai bên về gần hết chỉ còn ba mẹ và em trai cô ở lại trò chuyện cùng cô.
Buổi tiệc nào rồi cũng tan, đã đến lúc ba mẹ phải về rồi. Nghĩ vậy, một nỗi mất mát tràn ngập trong tâm trí Xuyến, nào giờ cô chưa từng rời xa cha mẹ, nay lại đi lấy chồng xa, sống chung với những người xa lạ, cô vừa bỡ ngỡ lo lắng vừa thương ba mẹ vô cùng.
Khóe mắt Xuyến đong đầy ánh nước, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói lại không thể thốt nên lời.
– Xuyến. Ở lại đây phải nghe lời người lớn nghe không, chồng con tuy ít nói nhưng nó là người đàng hoàng, tử tế.
Mẹ cầm tay cô dặn dò, Xuyến ngồi cạnh chăm chú nghe, chiếc mũi sụt sịt kiềm chế lắm mà nước mắt nó cứ thi nhau rơi xuống.
– Dạ.
Xuyến nghẹn ngào, vừa nói vừa đưa tay lên lau nước mắt. Đăng Khôi thấy vậy cũng rướm nước mắt nói:
– Sau này chị có về thăm em không hay ở đây luôn không về?
Nó nói xong là khóc tu tu như con nít, Xuyến thấy vậy liền nghẹn ngào, an ủi em:
– Năm nay lên lớp mười rồi, lớn rồi khóc vậy người ta cười cho đấy, chị sẽ về thăm em và cha mẹ, chị đi lấy chồng chứ có phải đi luôn đâu.
Mẹ chồng và ba chồng của Xuyến ngồi gần đó thấy gia đình sui gia bịn rịn chia tay cũng đi lại, cất giọng ôn hòa:
– Anh chị yên tâm chúng tôi sẽ yêu thương Xuyến như con gái trong nhà, Xuyến cũng bằng tuổi con gái nhà tôi đấy.
– Anh chị yên tâm chúng tôi sẽ yêu thương con bé.
Mẹ chồng cầm tay mẹ Xuyến nói ra mấy lời xã giao, bà cảm thấy an tâm phần nào nên dần nguôi ngoai. Cả nhà chồng, có cả chồng cô nữa đi bộ một quãng để tiễn ba mẹ cô về quê.
Khi chiếc xe dần chuyển bánh, nhìn nó càng ngày càng xa, Xuyến cũng không kìm được những giọt nước mắt của mình.
– Vào nhà thôi con.
Mẹ chồng vỗ vai an ủi Xuyến, rồi cũng đi vào nhà, thấy Gia Bách vẫn còn đứng đó bà huých vai anh một cái, ghé sát vào tai thì thầm:
– An ủi vợ đi chứ, đứng đó như trời trồng vậy ông?
– Con đâu có bảo mẹ cưới vợ cho con đâu?
Gia Bách khó chịu đáp lời nhưng rồi vẫn chậm rãi đi về phía vợ.
Bà Lệ thấy vậy liền cười, đúng là thằng con nói một đằng làm một nẻo.
Xuyến đâu có điếc mà không nghe thấy cuộc trò chuyện của anh và mẹ chứ, chỉ là cô không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện xa vời, tâm trí cô lúc này đã đặt hết lên người của ba mẹ và em trai, còn có mái nhà ngói đơn sơ, giản dị nơi cô lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình.
Hà Gia Bách thấy bờ vai cô khẽ run muốn tiền đến ôm cô vào lòng an ủi, nhưng không hiểu sao chân cứ như đeo chì không nhấc lên nổi, vốn anh đâu có định cưới vợ tại bà nội với mẹ thúc ép quá, giờ thấy cảnh này tự dưng thấy không được thoải mái, chắc là anh cần thời gian để chấp nhận con nhóc miệng còn hôi sữa này làm vợ mình, tính ra cô vợ mới này mới mười tám tuổi, nhỏ hơn anh tân mười bảy tuổi, khoảng cách lớn vậy sao cô ấy lại đồng ý hôn sự này nhanh vậy chứ.
Gia Bách đứng đó quan sát Xuyến một lúc, trời càng về chiều thấy cô không có ý định đi vào, anh kiên nhẫn đợi thêm một lúc cũng không thấy Xuyến có động tĩnh gì, đôi mày anh cau lại khó chịu hết ra mặt, anh tiến lên vài bước nhanh như chớp liền cúi xuống bế thóc người Xuyến lên.
Hành động bất ngờ của anh khiến Xuyến giật thót, không kịp phản ứng gì thân thể đã bị anh nhấc bổng lên.
– Anh thả em xuống, thả em xuống…
Xuyến giãy nảy, miệng liên tục kêu gào.
– Có nín hay không? Có tin tôi quăng cô xuống đất hay không?
Bị anh quát, Xuyến run rẩy im bặt cắn răng chịu đựng để anh bế vào nhà.
Sắp vào đến nhà, Xuyến vừa hồi hộp vừa lo sợ mọi người trong nhà nhìn thấy sẽ cười mình nên vội vàng giãy nảy, kêu gào:
– Anh thả em xuống em đi được.
Anh hừ lạnh một tiếng, cất giọng dè bỉu:
– Đứng một chỗ cả tiếng đồng hồ mà đi được ư, đợi cô vào nhà chắc trời cũng tối mịt luôn rồi.
– Anh thả em xuống.
Xuyến mất bình tĩnh đấm vào ngực anh, Gia Bách thấy vậy liền thả cô xuống, nhưng đi được có ba bước thì chân bị vướng đuôi váy mà nhào về phía trước.
– A… a
Xuyến hoảng hồn hét lên, ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ bị té đầy đau đớn thì một bàn tay nào đó bất ngờ nắm lấy cổ tay cô kéo ngược trở lại.
Trái tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, Xuyến chưa kịp thở phào thì phát hiện bản thân đang dựa hẳn vào vòm ngực cường tráng của Gia Bách.
Xuyến ngại ngùng né chỗ khác, rồi bước vội vào nhà đi được vài ba bước liền bị vấp suýt ngã, nhìn cảnh tượng trước mặt Gia Bách không nhịn được mỉm cười, cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được mà bế thóc Xuyến lên lần nữa, sải bước đi vào trong. Lần này Xuyến đầu hàng để mặc anh bế, lúc đi quá phòng khách, Xuyến xấu hổ che mặt nhưng vẫn bị mọi người nhìn thấy, cô còn nghe được tiếng cười khe khẽ của Gia Hân vang lên phía sau.
– Hai đứa tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm nhé.
Thấy con trai con dâu đi ngang qua phòng bếp, bà Lệ lớn tiếng gọi với theo. Gia Bách đáp:
– Con biết rồi.
Phòng tân hôn của Xuyến và chồng nằm ở tầng 1. Đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, Gia Bách không ý định tiến vào, Xuyến cảm thấy khó hiểu định mở miệng thì bên tai đã nghe chất giọng kìm nén của anh:
– Ngây người ra đó làm gì, còn không mau vặn nắm cửa, không thấy tôi đang bế cô sao?
Thấy gương mặt anh biến sắc, Xuyến tỉnh táo hẳn ra, hiểu lời anh nói cô vội vàng vặn nắm cửa, cánh cửa bật mở, anh bế cô tiến vào trong, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
– Cám ơn.
Nhìn trán anh lấm tấm mồ hôi chắc không dễ dàng gì, Xuyến cảm thấy vô cùng áy náy. Nghe hai từ cảm ơn của cô, Gia Bách cười xòa rồi đáp:
– Cô không nhõng nhẽo với tôi là may lắm rồi.
Anh vừa nói vừa nới cà vạt, giọng điệu cứ của anh rất tự nhiên nhưng lại khiến Xuyến bất mãn.
Nhõng nhẽo ư, cô mà làm vậy, định phản bác mấy câu Xuyến đã thấy anh đi vào phòng tắm nên đành thôi.
Khi chỉ có một mình, Xuyến mới thoải mái quan sát căn phòng rộng rãi này, rèm cửa, ga giường lấy màu xanh lam làm chủ đạo, vách tường, sofa màu hồng, sáng tối có độ tương phản nhất định thật thích, căn phòng vô cùng ngăn nắp, lâu lâu có một hương thơm thoang thoảng xộc thẳng vào mũi, không cần nghĩ nhiều cũng biết mùi của đàn ông, mùi trên người của Gia Bách.
Thấy chiếc vali của mình dựng ngay cửa Xuyến đứng dậy kéo nó lại gần tủ đựng quần áo rồi mở ra, cô ngồi bệt xuống sàn lấy từng cái áo cái quần xếp gọn vào ngăn tủ, Xuyến chừa cho mình một bộ đồ để thay, vì da cô hơi ngăm nên đồ của cô toàn là màu tối.
Xuyến làm xong hết, bất ngờ bên trong phòng tắm truyền tới tiếng mở cửa lạch cạch, cô đưa mắt nhìn theo thấy Gia Bách cởi trần, ngang eo quấn một chiếc khăn tắm, gương mặt điển trai, vóc dáng cao lớn với làn da bánh mật nam tính, cơ thể vạm vỡ cuồn cuộn đang bước ra. Xuyến đứng hình mất mấy giây, lần đầu trong đời cô nhìn thấy cảnh tượng này nên có hơi không được tự nhiên cho lắm, cô đỏ mặt vội vàng quay đi chỗ khác.
Lúc cô kịp định thần lại đã thấy anh đứng ngay cạnh mình, từ đâu tới cuối anh không nói gì, có vẻ như đây là thói quen thường ngày của anh rồi, dù có lấy vợ hay không thì cũng không bỏ được, nghỉ như thế nên Xuyến không muốn bắt bẻ anh làm chi.
Xuyến định đứng dậy đi vào phòng tắm, thì đột nhiên chiếc khăn tắm rơi xuống bàn chân cô, một cảm giác kì lạ thu hút sự chú ý của Xuyến, theo bản năng cô ngước mắt nhìn lên thì
– A… Cô hét to lên, cô nhìn thấy cái gì đây chứ.
Thấy biểu cảm sững sờ kinh hãi của Xuyến, Gia Bách mới nhìn xuống cơ thể của mình, nhanh như chớp anh đưa tay kéo khăn tắm lên.
Lúc này mọi người ở dưới nhà cũng chạy lên, gương mặt ai nấy đều hớt hải, lo lắng.
– Con làm cái gì mà con Xuyến nó hét lên dữ vậy.
Gia Bách luống cuống, không biết giải thích thế nào. Thì bên tai đã nghe giọng của Xuyến:
– Thằn lằn rơi xuống áo con, con sợ quá nên hét lên thôi hà.
Nghe cô nói, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
– Còn tưởng cái gì?
– Hai đứa lẹ đi rồi xuống ăn cơm.
– Vâng.
Gia Bách nhìn Xuyến bất giác ngại ngùng, lần đầu tiên trong đời anh phải chịu cảnh mất mặt trước một con nhóc miệng còn hôi sữa thế này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không chấp nhận nỗi, trong lòng cứ lấn cấn khó chịu vô cùng. Thẹn quá hóa giận, anh quát:
– Còn không mau đi tắm đi nhìn tôi làm gì? Muốn nhìn lắm phải không? Tối nay tôi cho nhìn thoải mái.
– Không có không có, em đi tắm ngay đi.
Như điện giật, Xuyến hoảng hồn thanh minh rồi lật đật đứng dậy chạy tuốt vào phòng tắm, bên tai vẫn còn nghe tiếng anh văng vẳng:
– Tắm nhanh lên rồi xuống dưới nhà ăn cơm.
–Em biết rồi.
Hà Gia Bách thay quần áo xong đi xuống trước.
Lúc nhìn thấy anh, mẹ lại hỏi:
– Con Xuyến đâu?
Còn bực mình chuyện lúc nãy nên anh trả lời cộc lốc:
– Tắm chưa xong
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Xuyến cũng tắm xong, phải hít một hơi thật sâu cô mới có dũng khí mà bước xuống cầu thang.
Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Xuyến khi thấy cô bước xuống cầu thang.
Gia Hân cau mày, không ngại nói thẳng:
– Đã đen rồi thì mặc đồ sang sáng chút, đen còn mặc đồ đen nhìn tối thui luôn.
Bà Lệ không hài lòng liền huých vào tay Gia Hân một cái, rồi nói:
– Nè con, sao nói chị dâu vậy? Chị buồn rồi sao?
Gia Hân quay mặt đi chỗ khác bĩu môi, không nói thêm nữa.
Bị em chồng nói vậy, Xuyến không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, lúc con ở quê em trai cũng hay trêu cô thế này lắm.
Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà chồng, Xuyến vẫn còn lạ lẫm, bỡ ngỡ nên cô rất dè dặt.
Bà nội thấy cô đứng ngây ra đó liền bảo:
– Lại đây ngồi cạnh thằng Bách nè con.
– Dạ?
Xuyến kéo nhẹ nhàng rồi ngồi xuống cạnh Gia Bách.
– Bách, gấp đồ ăn cho vợ đi?
Tiếng ông Nam khiến mọi người đời sự chú ý sang Gia Bách.
Bị bức ép lộ liễu anh buộc phải gắp thức ăn cho cô vợ trẻ con này, nhìn vẻ mặt cam chịu của Gia Bách, bà Lệ và Gia Hân không nhịn được cười lớn.
Suốt bữa cơm hầu như Gia Bách rất kiệm lời, Xuyến cũng vậy vì vẫn còn lạ lẫm nên cô không nói nhiều, mỗi người hỏi tới đâu thì cô trả lời đến đấy.
Ăn cơm xong, mọi người quây quần cùng nhau xem tivi đến gần mười giờ tối.
Bà nội tuổi cao nên ngủ phòng dưới phòng khách để khỏi phải leo lên leo xuống cầu thang bất tiện.
Gia Hân ngủ phòng ở lầu hai, ba mẹ chồng ngủ ở lầu ba.
Nhà thành phố nên mọi người ngủ trễ, đặc biệt là Gia Hân, con nàng xem phim Hàn Quốc đến tàn cuộc mới chịu ngủ.
Gia Hân đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại mình Xuyến và Gia Bách, anh chuyển kênh xem mấy bản tin an ninh trật tự đến gần mười một giờ.
Xuyến nhìn anh mắt nhắm mắt mở, rồi bất ngờ ngáp một hơi dài. Gia Bách thấy vậy liền bảo:
– Đi ngủ.
Nói rồi anh tắt tivi, tiện thể bật luôn đèn ở cầu thang, xong anh nắm tay Xuyến kéo lên phòng. Bị anh kéo cô tỉnh luôn cả ngủ.
Căn phòng được mở ra, Gia Bách bật đèn lên, đèn sáng choang chói cả mắt, Xuyến chưa kịp thích ứng đã bị anh ép vào tường.
Gương mặt của anh và cô phút chốc gần trong gang tấc, Xuyến còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh.
– Anh muốn gì?
– Nói thử xem, tôi muốn gì?
Xuyến tránh mặt anh bằng cách quay đi hướng khác.
– Nhìn thẳng.
Anh quát, hai tay đưa lên đỉnh đầu của Xuyến ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
– Vừa nãy đã nhìn thấy gì rồi.
Tự dưng anh cất giọng nghiêm túc, làm Xuyến hơi sợ, cô ngơ ngác nói:
– Thấy gì là thấy gì?
–Định giả nai với tôi sao?
Lúc này Xuyến nhớ đến khoảnh khắc xấu hổ lúc nãy.
Cô lắc đầu:
– Em không thấy gì hết?
– Thật là không thấy gì cả.
Xuyến vội vàng xác nhận:
– Thật là không thấy gì?
– Vậy bây giờ tôi cho cô thấy.
– Được, được.
Xuyến gật đầu hai cái mới biết mình bị hớ, như bị điện giật cô quýnh quáng quá nói thiệt một cách ngô nghê:
– Thấy rồi thấy rồi, em thấy hết rồi?
Xuyến vừa dứt lời là muốn chạy trốn ngay, bởi vì lời nói ra không thể nào rút lại được nữa.
Cô còn chưa kịp nhất chân, đôi môi đã bị anh lấp đầy.
Ba giây sau anh liền buông ra, đưa tay lên tắt đèn, bóng tối lập tức bao trùm lấy căn phòng, trong đêm đen Xuyến không thấy được nụ cười mãn nguyện của anh đẹp đẽ đến mức nào.
Xuyến đờ người như tượng, không hiểu nổi đây là cái tình huống gì đây nữa. Thở dài một cái, Xuyến lần mò tới cái giường lớn, mò mẫm bật công tắc cây đèn ngủ, ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện Xuyến nằm trên giường trằn trọc suốt đêm, một phần vì lạ chỗ nên khó ngủ, một phần vì nụ hôn đầu tiên khiến cô trầm tư mãi.
Lâu lâu Xuyến lại nhìn xuống chiếc sofa ở cuối giường, thấy Gia Bách liên tục trở mình, cô nhìn lại mình chiếc giường quá rộng so với vóc dáng nhỏ bé của cô.
Ngẫm nghĩ một hồi, Xuyến quyết định đổi chỗ với anh.
– Anh Bách, hay là anh lên giường ngủ, để em ngủ ở sofa cho, em cao có mét sáu hà, dễ ngủ hơn anh đấy.
– Này. Anh Bách, anh có nghe em nói không vậy? Anh Bách à.
Xuyến vừa nói vừa lay nhẹ bờ vai anh, một lúc mà vẫn không thấy anh có động tĩnh, nghĩ anh đã ngủ say nên cô đứng lên không gọi nữa.
Xuyến vừa đi hai ba bước thì bị Hà Gia Bách bế thốc người lên thả nhẹ xuống chiếc giường lớn, hai chân anh gác chéo qua người cô, ôm lấy chiếc eo cô siết chặt.
Hành động của anh quá bất ngờ quá nhanh khiến Xuyến gần như bị động muốn phản kháng đã không kịp nữa rồi, đành chịu trận để anh ôm.
– Như vậy chẳng phải tiện hơn hay sao?
Đang không biết làm gì, bên tai Xuyến nghe chất giọng nhỏ nhẹ của anh, quay đầu lại đã thấy Gia Bách thở đều đặn, khoảnh khắc gần trong gang tấc này Xuyến có cơ hội được nhìn kĩ anh hơn, đôi môi đầy đặn, làn da bánh mật, sống mũi cao vút tổng thể gương mặt thật sự rất đẹp. Càng nhìn anh, cô càng không hiểu được vì sao anh lại chấp nhận lấy một người như cô làm vợ. Giờ mà có suy nghĩ thì cũng bằng không, dù muốn hay không muốn cô cũng đã là vợ của anh rồi.
Đến nửa đêm, Xuyến giật mình thức giấc, hoang mang vô cùng vì không thấy anh đâu cả, một cảm giác trống vắng ập đến khiến cô không tài nào ngủ được. Nằm trằn trọc mãi, cố ru mình vào giấc ngủ mà vẫn không thể, cô nằm đó đợi anh về.
Lúc này là 2 giờ sáng, ai nấy đều chăn ấm nệm êm ở bên gia đình, riêng anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Trước đó không lâu anh nhận được điện thoại của Sơn nói là có cướp đột nhập nhà dân. Nghe cấp dưới bẩm báo sơ qua về tình hình là anh tỉnh luôn, vội vàng thay một bộ quân phục, đến địa chỉ đã được thông báo để làm nhiệm vụ.
Ngôi nhà bị cướp nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, khang trang, gia chủ thuộc dạng giàu có, con hẻm này thông với hai đoạn đường lớn khác, địa hình trống trải dễ dàng cho bọn chúng hành động.
Sau một hồi cùng đồng đội điều tra sơ bộ thì tài sản bị mất của gia chủ lên đến cả tỷ đồng gồm tiền, vàng, trang sức. Sau một hồi tỉ mỉ, bằng biện pháp nghiệp vụ nhạy bén, bọn anh cũng đã nắm được tình hình chung, bọn cướp có ba đến năm người trở lên, mặc dù vụ cướp không gây thiệt hại về người nhưng cũng làm cho gia chủ sợ hãi, tinh thần hoảng loạn.
– Thôi mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, sáng nay gặp lại ở cơ quan.
– Yes.
Mọi người bắt đầu tảng ra ai về nhà nấy, Bách chạy chiếc Dream cũ mà ba để lại trở về nhà lúc bốn giờ sáng.
Anh nhẹ nhàng mở cổng bước vào nhà, theo thói quen anh đi thẳng lên phòng của mình, tự do ngã người xuống chiếc giường lớn. Vì quá mệt mỏi với những giấc ngủ như thế này rồi nên anh quên bẵng việc mình đã có vợ, đến khi khi nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Xuyến anh mới biết mình đã nằm đè lên người cô.
Xuyến đang mơ ngủ, thì cảm giác cả người nặng nề khó thở, mở mắt ra đã thấy gương mặt ai kia phóng đại trước mắt.
Định la lên đã bị Gia Bách bịt miệng.
– Suỵt. Là anh đây.
Lúc này Xuyến mới thôi đi nỗi sợ hãi trong lòng mình, cô quay người lại đã thấy Gia Bách ngủ ngon lành, trên người anh còn mặc quân phục của cảnh sát