"Ba..."
"Cứu con...cứu con"
"Con không thở được..."
"Con lạnh quá"
Giọng nói một bé gái văng vẳng vang lên trong đầu An Lạc.
Tiềm thức cô mở ra một khung cảnh mơ hồ, mờ ảo thoát ẩn thoát hiện. Đới An Lạc nhìn thấy một cô bé cũng đang vẫy vùng trong biển nước cầu cứu.
Cô bé đó chính là cô lúc nhỏ. Khi đó cô tầm khoảng 7 tuổi.
Đôi tay thô ráp to lớn của người đàn ông nhanh chóng nâng đỡ lấy cơ thể bé nhỏ "Lạc nhi, con đừng sợ"
"Có ba ở đây, con hãy bình tĩnh hít thở, ba sẽ bảo vệ con, không để con bị chìm đâu"
Giọng nói ấy ấm áp quá!
Ông ấy là ba của cô, ông ấy đang giúp cô tập bơi.
"Ba, con không làm được" Cô bé thất vọng nói với ông.
"Con làm được, cố gắng đập tay chân vùng vẫy nước đi con" Ông vẫn ở bên cạnh hết lòng động viên con gái nhỏ. Con gái nhỏ của ông mạnh mẽ lắm, ông tin cô bé sẽ làm được.
Đới An Lạc như được tiếp thêm động lực, cô dùng chút sức còn lại cố gắng khua tay múa chân trong biển nước, cô không bằng lòng phó thác số phận mình ở đây, cô không muốn bản thân chết một cách tẻ nhạt như vậy....cô phải sống.
Trác Nhất Phong hoang mang trong dòng nước dữ điên cuồng ngụp lặn tìm kiếm An Lạc.
Khi nhìn thấy Đới An Lạc vụt khỏi tay Lương Cảnh Mỹ, bị cuốn ra xa rồi chìm dần xuống, anh đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Anh mất kiểm soát bản thân, điên loạn cởi bỏ áo phao bảo hộ trên người lao ngay xuống dòng nước bơi về phía cô.
Tạ Hựu Thuyết nhìn thấy người mình thương gặp nguy hiểm, anh cũng muốn liều mạng nhảy xuống nhưng bị hướng dẫn viên Vương Tiêu giữ lại.
"Một mình Trác Nhất Phong liều mạng là đủ rồi, cậu không cần thể hiện sự trượng nghĩa của mình đâu"
Tạ Hựu Thuyết cố gắng kiềm chế bản thân, trái tim anh đau thắt lại, anh siết chặt mái chèo trong tay mình. Lòng vừa lo lắng sợ hãi, vừa rối bời không yên. Nếu An Lạc xảy ra điều bất trắc, anh sẽ ân hận đến suốt cuộc đời này.
Không nhịn được nữa, Tạ Hựu Thuyết vẫn quyết định lao xuống nước cứu người. Từ chỗ thuyền anh phải bơi ngược dòng nước, mất rất nhiều sức.
Lần này ngoi lên lấy không khí, Trác Nhất Phong nhìn thấy những ngón tay An Lạc quơ quàng trên mặt nước. Anh xác định được vị trí của cô, bơi nhanh đến đó.
Cuối cùng cũng ôm được An Lạc vào lòng, nhưng lúc này cô đã không còn vùng vẫy nữa rồi.
Đới An Lạc tưởng tượng ba đang giữ chặt, bảo vệ không để cô chìm sâu xuống dưới "Xin đừng bỏ rơi..."
Một lần nữa rơi vào trạng thái mất nhận thức.
Trác Nhất Phong hôn môi cô, anh thổi oxy vào trong khoang miệng, mong cô có thể cố gắng duy trì một chút hơi thở. Anh nhanh chóng nâng cô ngoi lên khỏi mặt nước, đưa cô vào bờ.
Đến chỗ nước nông lập tức bế cô lên, chân anh có cảm giác đuối sức bước đi loạng choạng. Ôm cô mà trong lòng anh sợ hãi muốn bật khóc, đặt vội cô nằm xuống đất, áp tai lên ngực lắng nghe nhịp tim của cô nhưng hoàn toàn không nghe được, đặt tay lên mũi cũng không cảm nhận được hơi thở nào. Sự sợ hãi càng thêm phần gia tăng thể hiện rõ rệt trên khuôn mặt người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng.
Anh sơ cứu, cố gắng gọi cô "An Lạc tỉnh lại đi, làm ơn tỉnh lại"
Cô vẫn nằm im bất động, thân thể tím tái không hề có chút phản ứng nào.
Đừng ngủ như vậy nữa.
Nước mắt trực trào hòa vào những giọt nước lấm tấm trên gương mặt cùng nhau chảy xuống. Thời khắc này Trác Nhất Phong mới thấy con người anh yếu đuối hơn bao giờ hết, bởi vì anh đang thực sự rất sợ, rất sợ.....Anh sợ sẽ mất Đới An Lạc giống như cái cách anh từng mất đi bố mẹ mình. Cảm giác bất lực đến tột đỉnh khi đón nhận thi thể họ trong vòng tay mình, da thịt họ lạnh ngắt. Lúc đó trái tim anh vỡ vụn từng mảnh, đau đớn không khóc thành tiếng.
Tạ Hựu Thuyết lên khỏi dòng nước mệt mỏi thở gấp gáp, anh chạy đến chỗ An Lạc bắt phần mạch dưới cổ tay cô, nhận ra tâm mạch vẫn đang đập, chỉ có điều là nhịp đập rất yếu. Có lẽ vì vậy mà Trác Nhất Phong dùng cách kia mới không cảm nhận được hơi thở của cô.
"Trác tổng...để tôi" Tạ Hựu Thuyết đẩy Trác Nhất Phong qua một bên.
Trác Nhất Phong biết giờ phút then chốt này tính mạng Đới An Lạc là quan trọng nhất, anh cũng không điên cuồng ngạo nghễ gây hấn với Tạ Hựu Thuyết nữa, tự giác lui về một bên.
Mọi người lúc này đều đã tập trung đầy đủ ở đây, ai nấy cũng lo lắng cho cô. Lương Cảnh Mỹ nội tâm vô cùng day dứt, hai tay cô bấu chặt vào nhau không ngừng cầu nguyện mong An Lạc bình an vô sự.
Tạ Hựu Thuyết dùng hết kinh nghiệm bản thân, anh tích cực hô hấp, liên tục sơ cứu hồi sức cho Đới An Lạc. Nét mặt anh không giấu được nỗi sợ hãi tột độ, anh tự nhủ bản thân là một bác sĩ có thể cứu chữa những bệnh nhân khác nhưng nếu không cứu được người mình thương thì anh chính là kẻ thất bại nhất trong nghành y học này.
Đới An Lạc xin em cố gắng mạnh mẽ lên....
Xin em hãy tỉnh lại...
Xin em.