Sáng hôm sau
Đậu Đậu ngoan ngoãn ăn hết phần ăn sáng của mình, cậu bé đưa mắt liếc nhìn mẹ mình vẫn chưa ăn gì ở đối diện. Cậu không biết tại sao, sáng hôm nay sau khi thức dậy cậu đã thấy mẹ mình ngồi như thế, cậu thử gọi nhưng mẹ cũng không trả lời.
Dì Vương thấy vậy thì thở dài, bảo cậu yên lặng ra sân chơi, để cho mẹ yên tĩnh một lát, cậu " vâng" một tiếng rồi đi ra sân.
Đậu Đậu mang xe đồ chơi ra sân thì đột nhiên nhìn thấy chú hàng xóm đang đứng trước cửa nhà. Cậu bé liền vui vẻ chạy đến chào hỏi.
- Chú!
Khải Trạch nhìn thấy con trai tâm trạng liền vui vẻ, nhưng khi nghe cậu gọi một tiếng "chú" thì tâm trạng liền chùn xuống. Anh ngồi xổm xuống để cho bằng cậu, vươn tay xoa xoa đầu cậu bé.
- Sao lại gọi chú, gọi bằng cha mới đúng!
Không đúng nha, mẹ không có bảo Đậu Đậu gọi như thế. Cậu bé chu môi, phản đối.
- Không phải cha, là chú nha!
- Ngày hôm qua không phải gọi là cha sao? Hôm nay đổi ý rồi à? Đậu Đậu, gọi cha, cha liền mua xe đồ chơi cho con!
- Cha!
Một tiếng gọi đổi lại một chiếc xe, rất có lời nha. Đậu Đậu vì xe đồ chơi sẵn sàng làm tất cả!
Khải Trạch dở khóc dở cười, không ngờ con trai anh lại là người dễ dàng mua chuộc như vậy. Sao này nếu có người khác bảo cậu bé làm thế thì cậu bé cũng sẽ làm à?
- Đậu Đậu, mẹ con đâu rồi?
- Mẹ ở bên trong ạ!
Không muốn ra đây gặp anh sao? Tối hôm qua đứng nhìn anh cả buổi sao đó lại quay người bỏ chạy vào nhà, hôm nay lại trốn không ra ngoài. Từ khi nào nữ hán tử Tô Mộc Di lại trở nên nhát gan như vậy chứ?
Thôi được, nếu cô không muốn ra vậy thì anh đi vào đó vậy!
Nghĩ là làm, Khải Trạch liền leo qua cổng dễ dàng nhảy vào bên trong. Đậu Đậu hai mắt phát sáng, cậu bé thấy anh leo vào thì vô cùng vui mừng. Cậu bé chạy đến ôm chân anh cười sung sướng.
- Cha thật giống siêu nhân!
- Thế Đậu Đậu có muốn làm siêu nhân không?
Không nghĩ ngợi, cậu bé liền gật đầu như giã gạo. Khải Trạch mĩm cười, khom người bế cậu lên sao đó để cậu bé nằm giống tư thế siêu nhân đang bay. Hai cha con bắt đầu chơi trò siêu nhân bay lượn, tiếng cười đùa vang vọng khắp sân vườn.
Lúc này Mộc Di từ phía trong đi ra, bước chân cô dừng lại khi nhìn thấy anh. Tim đập rộn cả lên, tay chân cô bắt đầu không nghe theo suy nghĩ của cô, bản năng muốn chạy trốn, nhưng lí trí lại không cho phép cô làm điều đó. Lòng cô bắt đầu hoản loạn, cô không biết mình nên làm gì nữa. Thì đúng lúc này Đậu Đậu nhìn thấy mẹ mình, cậu bé vui vẻ vẫy tay gọi.
- Mẹ! Đậu Đậu đang bay!
Mộc Di cảm thấy trời sập xuống, thế giới của cô sụp đỗ hoàn toàn. Tiếng gọi của con trai như một đạo sấm sét đánh xuống đầu cô, bùm một tiếng, nổ tan tành! Cô lúc này chỉ muốn khóc mà thôi, Đậu Đậu con ở lại với cha, mẹ đi trước đây!!!
- Tô Mộc Di!
Mộc Di đứng yên bất động, cô cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể nhưng càng cố càng tệ, nụ cười trên môi cô khó coi đến cực điểm. Cô đưa tay lên vẫy vẫy chào anh.
- Hi, đã lâu không gặp!
Khải Trạch nhếch môi nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, người ta từng nói phụ nữ sao khi sinh sẽ bị ngốc 3 năm, Tô Mộc Di chính là một ví dụ điển hình cho câu nói này. Để Đậu Đậu xuống, anh bước từng bước về phía cô. Anh tiến một bước cô liền lùi một bước, cả hai cứ như đang chơi trò chơi vậy. Đậu Đậu thấy thích thú nên cũng bắt chước làm theo hai người, càng làm càng hăng, còn cười đến vui vẻ.
Mộc Di không dám làm gì cả chỉ cố bước về phía sau, càng lùi càng đi sâu vào trong phòng khách. Đột nhiên cô cảm thấy trời đất đảo lộn, ở phía sau trở nên mất điểm tựa, hét một tiếng liền ngã ra sau.
Cảm giác đau không hề có, cô phát hiện thì ra mình đụng trúng sofa nên bị ngã xuống sofa. Thở phào một hơi, cô cứ tưởng mình chết chắc rồi. Nhưng kiếp nạn này vừa đi kiếp nạn sau liền đến, cô thấy một bóng đen đang ở phía trên mình. Khải Trạch một tay chống vào thành sofa, một tay chống bên hông cô, gương mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng trên môi lại nở nụ cười lạnh.
Trong đầu cô hiện lên hai chữ "chết chắc!".
- Tô Mộc Di, em không trốn nữa sao? Chúng ta chơi trò này hai năm lẻ sáu tháng hai mươi hai ngày rồi đó, không định chơi tiếp à? Hay là em cảm thấy, Du Khải Trạch tôi quá thất bại nên muốn về đây xem tôi thê thảm cở nào? Ha, thế nào, thấy tôi đáng thương nên em thương hại, em xuất hiện để chứng tỏ trong trò chơi này tôi là người thua cuộc sao? Tô Mộc Di, tôi không cần em làm như thế đâu!
Mộc Di bặm môi, cô không biết bản thân trong giờ phút này nên nói gì. Cô biết anh đang rất tức giận, anh ắt hẳn rất hận cô.
- Khải Trạch, em...em không có. Anh đừng nói như thế được không, tất cả là em sai, là do em bướng bỉnh ngu ngốc, em không tin lời anh. Hai năm qua em rất hối hận, nhưng em không dám về tìm anh, em sợ anh sẽ đánh em! Khải Trạch, em xin lỗi, xin lỗi. Anh đừng giận...
Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt nói đến liền đến. Sau khi sinh con, cô càng trở nên dễ khóc, dễ xúc động, Mộc Di biết cô như vậy trông rất ngốc nhưng phải làm sao bây giờ.
Khải Trạch đưa tay lau nước mắt cho cô, nhìn xem cô vợ ngốc của anh bây giờ trở thành dạng gì rồi? Anh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, sau đó anh ngồi xuống sofa, đặt cô ngồi trên đùi anh. Mộc Di hít hít mũi, đầu cô tựa vào lòng ngực anh. Hai người yên lặng không ai lên tiếng, tâm ý tương thông không cần nói cũng đủ biết đối phương muốn gì. Một lúc sau, Khải Trạch lên tiếng trước.
- Di Di!
- Hả?
- Về nhà đi!
- Được!
- Anh nhớ em!