Sau khi quyết định quay về, trong đêm đó Mộc Di bế theo Đậu Đậu lên đường đến trạm xe lửa. Từ thành phố Y của nước A đến thành phố S của nước G nếu di chuyển bằng máy bay thì mất 5 giờ đồng hồ, còn nếu đi bằng xe lửa thì lại mất đến 12 tiếng.
Mộc Di không đi máy bay vì cô nghĩ rằng đi máy bay sẽ dễ bị phát hiện. Thế lực của anh rất lớn, việc tra ra một người ở sân bay là vô cùng dễ dàng. Thế nên cô quyết định đi xe lửa, xác suất bị phát hiện là rất thấp.
Ngồi xe lửa một đoạn đường dài, lưng của cô đau ê ẩm. Từ lúc sinh Đậu Đậu, thể lực của cô giảm đi đáng kể, ngồi một mạch 12 giờ quả thật là quá sức. Đậu Đậu ở bên cạnh nhìn ra cửa sổ trong vô cùng vui vẻ, cậu bé ít khi được đi ra ngoài, lần đi này bé vô cùng thích thú ngắm nhìn cảnh vật quen đường.
Cuối cùng xe lửa cũng đến nơi cần đến, trạm xe lửa thành phố S. Mộc Di bế Đậu Đậu đi xuống, nơi này đông người cô không thể để cậu bé tự đi được. Đậu Đậu được cô bế trên tay, đôi mắt đảo đảo liếc nhìn liên tục. Môi nhỏ chu ra, chiếc mũ cậu bé đậu trên đầu bị lệch một bên trong rất khôi hài. Hai mẹ con Mộc Di vô cùng nổi bậc giữa đám người, mẹ xinh đẹp con đáng yêu, hễ cứ có người đi ngang qua thì sẽ không tiếc mà liếc nhìn một cái.
Ra đến đường lớn, Mộc Di bắt một chiếc taxi. Tài xế là một ông bác lớn tuổi, gương mặt phúc hậu giúp cô đem vali lên xe. Ông hướng hai mẹ con cười hỏi.
- Hai mẹ con đến đây du lịch sao?
- Dạ không, cháu là về nhà.
Ông bác gật gật đầu, sau đó cho xe lăn bánh. Khoảng nửa tiếng sau, xe taxi dừng lại trước khu Thuận Thiên. Bên ngoài khu Thuận Thiên là một cái cổng lớn không cho xe taxi đi vào. Mộc Di nhìn cái cổng mà thở dài, hai năm mọi thứ đều thay đổi. Bác tài xế quay sang nói với cô.
- Khu này không cho xe taxi đi vào, chỉ có xe của những người ở bên trong mới được ra vào. Bảo vệ ở đây rất nghiêm, ai vào đều phải có giấy đăng ký hoặc chứng minh thư.
Mộc Di cảm thấy bản thân mình có phần may mắn, trước khi rời khỏi nước A, Nhược Khuê đã giúp cô mua một căn nhà ở đây. Hiện tại chỉ cần đưa chứng minh thư là có thể vào. Cô gật đầu, lấy tiền trả cho bác tài xế rồi bế Đậu Đậu xuống xe. Cậu bé từ lúc lên xe đã ngủ, hiện tại bị đánh thức đôi mắt cậu ươn ướt chợt khóc. Mộc Di khẳng định, tính cách này là di truyền từ anh chỉ có điều Khải Trạch khi bị đánh thức là vô cùng xấu tính.
Đậu Đậu được mẹ thả xuống để tự đi, gương mặt cậu vẫn còn vẻ ngái ngủ.
- Mẹ, Đậu Đậu muốn ngủ.
Cậu bé nũng nịu cánh tay mập mạp ôm lấy chân cô nhất quyết không chịu đi. Mộc Di dở khóc dở cười, cô đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu.
- Đến nơi mẹ liền để con ngủ. Còn bây giờ, chúng ta phải đi vào trong đó.
Cô chỉ tay về phía cái cổng lớn, Đậu Đậu nghe hiểu, cậu bé liền vâng lời, ôm lấy cái balo nhỏ xíu của mình lạch bạch đi về phía đó. Sau khi cả hai an ổn bước qua cổng, Mộc Di đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Hai bên đường là những ngôi biệt lớn quen thuộc, hai mẹ con tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn Mộc Di liền ngừng lại.
Cô nhìn ngôi biệt thự không thể quen thuộc hơn kia, trong lòng như nổi lên một cảm giác xao xuyến. Nơi này vẫn không thay đổi, vẫn là cái cổng này, đường hoa này, xa xa còn nhìn thấy chiếc xích đu màu trắng ở sân vườn. Hốc mắt cô đỏ lên, kìm nén để nước mắt không chảy ra cô bế Đậu Đậu lên để cậu bé nhìn ngôi biệt thự.
- Đậu Đậu, nhìn xem nhà có đẹp không?
Cậu bé đưa đôi mắt to tròn liếc nhìn ngôi nhà.
- Nhà lớn quá!
- Đậu Đậu có thích ở đây không?
- Thích ạ!
Cô xoa xoa gương mặt bầu bĩnh của con trai, sau đó mỉm cười ấm áp.
- Vậy Đậu Đậu phải lớn nhanh, sau đó đi làm kiếm được nhiều tiền. Hai mẹ con chúng ta sẽ mua ngôi nhà này được không?
Đậu Đậu nghe mẹ nói có cái hiểu cái không nhưng cậu bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Được ạ!
Mộc Di liếc nhìn ngôi biệt thự lần nữa sau đó xoay người tay bế con trai, tay kéo vali hướng ngôi biệt thự đối diện ngôi biệt thự kia mà đi vào.
Mộc Di lần này quay về, không chỉ ở cùng một thành phố với anh mà còn ở ngay căn nhà đối diện nhà anh. Cô tin, anh sẽ không bao giờ nghỉ đến việc cô sẽ dọn đến ở ngay đối diện với mình. Nở nụ cười ranh mãnh, cô tự tin mà nói " Du Khải Trạch, anh có giỏi đến đâu cũng không đoán được Tô Mộc Di tôi lại ở đối diện với anh phải không? Haha, anh cứ tiếp tục mà tìm đi!"
Ngôi biệt thự này nhỏ hơn rất nhiều so với ngôi biệt thự kia của anh. Khu Thuận Thiên này, chỉ cần nhìn vào biệt thự là có thể biết được ai giàu nhất thành phố. Mở cửa đi vào, nơi này đã được quét dọn từ trước vô cùng sạch sẽ. Đậu Đậu hớn hở chạy quanh nhà, Mộc Di cũng để mặc cậu khám phá, tuổi nhỏ cần phải học hỏi mà.
Đem vali vào phòng, cô đi đến ban công mở cửa ra, từ nơi này có thể quan sát được ngôi biệt thự bên kia. Lúc này có lẽ Khải Trạch không có nhà, cô đóng cửa lại rồi đi xuống lầu.
- Đậu Đậu đi siêu thị!
Cậu bé đang bận khám phá, nghe cô nói thế liền ngẩn đầu. Đi siêu thị là việc mà bé thích nhất, vì đi siêu thị sẽ được mua xe đồ chơi. Mộc Di dắt tay cậu bé rời khỏi biệt thự, đi đến trước cổng lớn của khu Thuận Thiên thì bắt một chiếc taxi. Khi xe taxi vừa rời đi thì một chiếc siêu xe màu đen từ hướng ngược lại đi vào tiểu khu. Bảo vệ nhìn thấy biển số xe thì liền chạy ra mở cổng đón tiếp.
- Du tiên sinh, mừng ngày trở về!
Khải Trạch ngồi trong xe gật đầu một cái rồi cho xe chạy đi. Tối hôm trước anh gấp rút bay đến nước A cùng Mộ Tử Du đi đến ngôi nhà ở bìa rừng. Kết quả nơi đó chỉ có Nhược Khuê, người kia đã mang con anh chạy trốn từ lâu.
Anh gặng hỏi Nhược Khuê rất lâu nhưng cô ấy một chữ cũng không nói, Khải Trạch ôm một bụng tức giận bay về thành phố S.
Lúc này, Mộc Di đã đến được siêu thị. Nơi này gần khu Thuận Thiên nên rất nhanh là tới. Bế Đậu Đậu xuống xe, cô đi vào bên trong. Khi đến cửa ra vào thì không may mắn bị người bên trong đi ra đụng phải. Mộc Di hoảng hốt bảo vệ Đậu Đậu trên tay, cả người đập mạnh vào bức tường cạnh cửa. Cú va chạm mạnh làm Mộc Di đau đớn, cô hút ngụm khí lạnh lo lắng xem con trai có bị làm sau không.
- Đậu Đậu, con có sao không?
Cậu bé lắc đầu.
- Không ạ!
Lúc này cô mới yên tâm thở phào một hơi, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.
- Mộc Di?
Cô ngẩn đầu nhìn thì liền ngạc nhiên đến tột độ, đi siêu thị liền gặp được người quen.
- Nhan Nhan, đã lâu không gặp!