Mộc Di ngồi ngây người trong phòng bệnh một tiếng đồng hồ thì Nhược Khuê đi vào phòng. Thấy cô hai mắt đỏ bừng cô ấy hốt hoảng bước nhanh tới.
- Mộc Di, cô làm sao vậy?
- Không sao - cô đưa tay vuốt mặt mình thấy không có nước mắt thì yên tâm - Thế nào, cô có chụp được ảnh bảo bảo không?
Nhược Khuê mím môi, cô ấy biết cô có chuyện nhưng cô không muốn nói nên Nhược Khuê cũng không hỏi nữa. Cô ấy lấy điện thoại từ trong túi ra sao đó mở hình ảnh đưa cho cô xem. Mộc Di hai tay có chút run rẩy nhận lấy điện thoại, đến khi nhìn thấy hình đứa bé đỏ hỏn nằm trong lồng kính thì nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống. Mặc dù cô khóc nhưng môi cô lại nở nụ cười hạnh phúc, đó là con cô, đứa trẻ cô khổ cực sinh ra. Bàn tay cô run run chạm vào màn hình điện thoại, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trong bức ảnh, cô muốn gặp bảo bảo, muốn ôm hôn bảo bảo.
Nhược Khuê nhìn Mộc Di đang rơi nước mắt hạnh phúc mà lòng cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ. Đột nhiên cô ấy cũng cảm thấy bản thân muốn làm mẹ. Ắt hẳn niềm vui của Mộc Di đã truyền sang cô ấy rồi.
Đêm ấy, Mộc Di nằm trên giường bệnh xem ảnh của bảo bảo đến ngủ say lúc nào cũng không hay. Đợi đến khi cô ngủ sâu thì cửa phòng bệnh mở ra, Khải Trạch nhẹ nhàng đi vào rồi đóng cửa lại. Bước đến bên cạnh giường bệnh của cô, anh nhìn Mộc Di ngủ say trên tay là điện thoại vẫn sáng đèn. Anh nhẹ tay lấy chiếc điện thoại của cô, nhìn vào màn hình là bức ảnh của bảo bảo, môi anh khẽ nhếch, ánh mắt chứa đựng tia nhu tình nhìn vào Mộc Di.
Để điện thoại trên bàn, anh kéo chăn cho cô sao đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Tay vuốt ve tóc cô, khẽ vén mấy sợi tóc loà xoà của Mộc Di, anh nở nụ cười hạnh phúc. Vợ đã tìm được, mặc dù hai người đang cãi nhau nhưng anh tin một thời gian nữa cô sẽ bình tĩnh mà nghe anh giải thích. Hôm nay đứng ngoài cửa nghe cô khóc mà lòng anh đau như cắt, anh biết lúc ấy anh có bước vào cũng không giải quyết được gì cả, thôi thì cứ để cô khóc một trận sau đó sẽ từ từ dỗ dành. Chỉ là Khải Trạch không biết được, việc muốn dỗ dành Mộc Di anh hoàn toàn không thể thực hiện mà thay vào đó sự tức giận và đau xót lại tăng lên.
Hai ngày sau Mộc Di và bảo bảo đột ngột biến mất, thứ cô để lại cho anh chỉ có đơn ly hôn đã có chữ ký của cô mà thôi.
Hai hôm trước Khải Trạch có việc phải quay về thành phố S, đến khi anh trở lại thì vệ sĩ của Kỳ Niên nói cô biến mất. Đã cho người lục soát và tìm kiếm khắp nơi nhưng kết quả vẫn không tìm được. Giống như lần trước, cô như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này và mang theo đứa con của anh.
- Tô Mộc Di, em là người phụ nữ độc ác. Đừng để tôi tìm được em, nếu không...
- Nếu không thì cậu sẽ làm sau?
Nhan Mặc không để Khải Trạch nói hết câu thì anh ta đã nói xen vào. Khải Trạch hai mắt hằn lên tia máu liếc Nhan Mặc, đã hai ngày hai đêm anh không hề nghỉ ngơi, Mộc Di biến mất hai ngày anh cũng không ngủ hai ngày. Anh điên cuồng tìm kiếm trong vô vọng, sự tức giận lên đến đỉnh điểm. Các sân bay, trạm xe lửa, cảng, trạm cao tốc...những thứ có thể di chuyển đường dài anh đều tìm qua nhưng kết quả vẫn là con số không. Nhất định cô vẫn còn ở nước A, anh sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm này. Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một cái tên- kẻ giỏi nhất trong việc trốn chạy, Lăng Nhược Khuê!
- Kỳ Niên, hai ngày nay cậu có gặp Lăng Nhược Khuê không?
Kỳ Niên ngồi cạnh nghe anh nhắc đến cái tên này thì nhíu mày. Lăng Nhược Khuê sao, cô ấy thì có liên quan gì đến chuyện này?
- Không có, cậu gặp cô ấy sao?
- Người giúp đỡ Di Di ở sân bay là cô ấy!
Nhan Mặc yên lặng nghe chuyện, sự việc này càng ngày càng thú vị. "Cái cô gái mặt lạnh đã lâu không gặp kia cũng có liên quan đến việc này không biết Mộ Tử Du có biết không nhỉ? Nếu cậu ta biết được chắc hẳn sẽ vui lắm đây".Nhan Mặc trong đầu không ngừng nghĩ về viễn cảnh đó mà lòng vui vẻ hẳn lên.
- Cũng thật trùng hợp. Cô ấy ở nước A nhưng tại sao lão Mộ lại không tìm được kia chứ?
Kỳ Niên thắc mắc hỏi, Khải Trạch lắc đầu, anh cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Nếu Mộc Di là cô ấy đưa đi, việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn. Đầu anh như muốn bốc lửa, đáng chết!
Lúc này Nhan Mặc đưa ra một ý tưởng.
- Nếu Mộc Di là do Nhược Khuê đưa đi vậy thì chúng ta đi tìm Tử Du đi. Cậu ấy cũng muốn tìm Nhược Khuê không phải sao? Một công đôi việc quá hoàn hảo rồi!
Kỳ Niên cười cười vỗ vai anh ta.
- Mặc Mặc, lâu lâu lại thấy cậu thông minh ra tôi thật sự rất cao hứng.
Nhan Mặc hừ một tiếng, tránh khỏi cái tay của Kỳ Niên.
- Cút! Lão tử không có anh em như cậu! Cậu còn gọi tôi là Mặc Mặc tôi khẳng định sẽ đánh chết cậu!
Kỳ Niên cười hà hà hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ lãnh đạm thường ngày trên mặt anh. Lúc này điện thoại của anh ta vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi là "nhóc con",Kỳ Niên nở nụ cười ấm áp nghe máy, bên cạnh là Nhan Mặc mang vẻ mặt đầy ghét bỏ"bọn yêu đương thật phiền phức!"
Kỳ Niên nghe xong điện thoại thì đứng lên có ý định rời đi, Nhan Mặc thấy thế liền đá anh ta một cái.
- Anh em đang gặp chuyện cậu lại có tâm trí trở về với vợ à? Đồ trọng sắc khinh bạn!
Kỳ Niên buồn cười liếc anh ta một cái.
- Vợ tôi là trên hết. Người ngay cả đến bạn gái cũng không có như cậu làm sao mà hiểu được! Khải Trạch, tôi đi trước đây. Người của tôi sẽ tiếp tục giúp cậu tìm kiếm.
Khải Trạch gật đầu phẩy tay bảo anh ta đi đi. Sao khi Kỳ Niên đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai con người, Khải Trạch cũng đứng dậy rời khỏi. Nhan Mặc thấy thế liền gọi với theo.
- Này, cậu đi đâu thế?
- Tìm Mộ Tử Du!
Nói rồi liền rời khỏi phòng.
Lúc này tại căn nhà nhỏ nằm sâu trong bìa rừng cách trung tâm thành phố Y của nước A không xa lắm, Mộc Di đang yên lặng ngồi bên lồng kính nhìn bảo bảo.
Hai ngày trước, Nhược Khuê lừa gạt đám vệ sĩ canh giữ sau đó mang cô rời khỏi. Trong bệnh viện có một bác sĩ là bạn của cô ấy nên bảo bảo cũng được mang đi một cách dễ dàng với lý do chuyển viện. Sau đó cô cùng bảo bảo được đưa tới căn nhà nhỏ này, phòng ngủ đã chuẩn bị xong từ lâu, cô cứ thế an ổn trải qua hai ngày.
Nhược Khuê từ bên ngoài đi vào thấy cô vẫn ngồi bên cạnh lồng kính thì lắc đầu. Hai ngày nay thời gian rãnh thì cô sẽ cứ ngồi yên như thế mà ngắm bảo bảo.
- Mộc Di!
- À, Nhược Khuê cô về rồi.
- Ừa, hôm nay cô có ăn chút gì chưa đấy?
- Tôi ăn rồi. Bác sĩ nói khi nào bảo bảo mới được đem ra bên ngoài.
Mấy hôm nay y tá do Nhược Khuê mời đến chăm sóc đứa nhỏ không nói với cô khi nào đứa bé được đem ra cho mẹ. Nên Mộc Di cũng hơi lo lắng, mặc dù cô được nhìn bé nhưng kiểu chỉ nhìn không chạm khiến cô vô cùng đau lòng. Lần đầu được làm mẹ, ai mà chẳng mong được ôm lấy con mình kia chứ.
- Cô yên tâm đi, tôi đã hỏi bác sĩ rồi. Ông ấy nói bảo bảo phát triển rất tốt hiện tại không có dấu hiệu bất lợi nào phát sinh nên khoảng 3 ngày nữa sẽ được mang ra ngoài. À ông ấy còn bảo tôi nói với cô - Nhược Khuê có hơi ái ngại nhìn Mộc Di - hiện tại bảo bảo chưa thể bú sữa nhưng cô hãy cố gắng đừng để mình bị tắc tia sữa, như thế sao khi bảo bảo được mang ra cô có thể cho bé bú.
- Không để bị tắt tia sữa? Vậy tôi phải làm sao?
- Cô phải vắt!
Sau đó Mộc Di nghe theo lời Nhược Khuê hằng ngày đều đặng vắt sữa. Lần đầu cô còn thấy hơi ngại nhưng nhìn bảo bảo nằm trong lồng kính cô quyết tâm không để mình bị tắt tia sữa. Như thế mấy ngày sau cô không còn cảm giác ngại ngùng nữa.
Đến ngày bảo bảo được mang ra khỏi lồng kính, hai tay Mộc Di run run ôm lấy đứa con bé bỏng của mình. Hai mắt cô đỏ ửng, nước mắt lại rơi ra.
- Bảo bảo, cuối cùng mẹ cũng được ôm con rồi. Mẹ rất vui, rất hạnh phúc.
Đứa nhỏ dường như nghe được âm thanh của mẹ mình nên liền chớp mắt, môi hơi mỉm cười. Mộc Di kinh ngạc đến mở to hai mắt, cô quay sang Nhược Khuê vui vẻ nói.
- Khi nãy bảo bảo đang cười phải không? Bảo bảo nghe được tôi đang nói phải không?
Nhược Khuê mỉm cười gật đầu.
- Đúng vậy, bé nghe được cô nói đó. Mộc Di cô đã đặt tên cho bé chưa?
Mộc Di hơi ngẩn người, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đứa bé nằm trong lồng kính. Cô mỉm cười nhìn bảo bảo đang ngủ trong lòng cô.
- Gọi nó là Đậu Đậu đi!
- Đậu Đậu sao? Rất dễ thương, được sau này sẽ gọi con là Đậu Đậu nhé! Đậu Đậu ơi, con có nghe dì Khuê Khuê gọi con không?
Nhược Khuê vui vẻ nói chuyện với bảo bảo, lúc này Mộc Di lại đang nghĩ đến tên của đứa bé. Sau đó cô lại nhìn bảo bảo " Đậu Đậu, tên con gọi là Du Khải Đình!"