Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô đến một nhà hàng nào đó để ăn tối, nào ngờ anh lại đưa cô đến một hàng quán nhỏ nằm sâu trong con hẻm gần nhà cô. Đến khi ngồi trên ghế của quán, cô mới hỏi anh.
- Sau anh lại biết chổ này?
Anh mỉm cười giơ điện thoại của mình lên.
- Anh đã gọi cho tiểu Ngãi, em ấy nói em thích ăn ở đây. Thế nào, cảm động không?
- Cảm động gì chứ?
- Thì em có một người chồng chu đáo như anh chứ sao!
Cô mỉm cười nhìn anh, đúng là lại tới giờ tự luyến nữa rồi. Nhìn một hồi cô mới nhớ ra một chuyện, anh là người mắc bệnh sạch sẽ, anh chấp nhận ăn ở quán nhỏ trong hẻm sao?
- Hay là chúng ta đi đi, chổ này không hợp với thiếu gia như anh đâu.
Anh cười cười, nhìn cô chăm chú.
- Lo à? Không sao, anh muốn thử cảm giác làm người bình thường là thế nào. Em không phải ăn đồ ở đây lớn lên hay sao, em cũng sống rất tốt mà.
Mộc Di cắn môi, nhìn anh cứng đầu như vậy thôi đành kệ. Dù sao chổ này cũng sạch sẽ, đồ ăn lại rất ngon. Một lát sau, thức ăn được mang ra, anh tỉ mỉ lựa xương cá ra cho cô, sao đó để thịt cá vào chén đem cho cô. Mộc Di cảm thấy hơi ngại ngại, nhưng mà đói quá cô không thể không ăn. Khải Trạch nhìn cô ăn thì miệng càng nhếch cao hơn, chăm sóc vợ mình đúng là rất hạnh phúc. Đúng lúc này, Mộc Di a một tiếng, Khải Trạch hoảng hốt hỏi han.
- Sao vậy? Em đau bụng hả?
Mộc Di nhăn mặt, nhả thứ trong miệng ra đem cho anh xem. Khải Trạch nhìn một chút thì phát hiện đó là một cái xương cá! Anh âm thầm tự trách trong lòng, mặt ngó đi chổ khác không dám nhìn cô. Mộc Di liếc anh một cái, sau đó thì bật cười.
- Anh đúng thật là...ngu ngốc!
Khải Trạch bị cô nói " ngu ngốc" cũng không cảm thấy giận, "ngu" cũng được, "ngốc" cũng được, vợ không giận anh là được. Lúc này, dáng vẻ của một vị tổng tài cao ngạo lạnh nhạt hoàn toàn biết mất, thay vào đó là dáng vẻ một người chồng cưng chiều vợ mình.
Đêm hôm đó
Tại biệt thự, Mộc Di lăn lộn trên giường không ngủ được. Từ ngày biết cô có thai, mẹ chồng cô đã đuổi Khải Trạch sang phòng bên cạnh ngủ, không cho ngủ cùng phòng cô. Bà nói, bà phải bảo vệ cháu mình đến khi nó qua ba tháng. Lúc nghe bà nói vậy, mặt cô đỏ hết cả lên, mẹ chồng cô đúng là lo xa thật đấy. Lại nói, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, cảm xúc trong cô hoàn toàn rối loạn. Cô nhận thấy anh đã đối xử khác với cô, cô nhận ra mình cũng có tình cảm với anh. Cô sợ hãi, cô không biết mình có nên lúng sâu vào đoạn tình cảm này hay không? Mộc Di đưa tay vuốt ve bụng mình, bảo bảo con nói mẹ phải làm sao đây?
Sáng hôm sau
Từ sớm Mộc Di đã thức dậy, đêm qua cô ngủ không ngon dưới mắt đã hiện lên hai quầng thâm rõ rệt. Cô ngồi ăn sáng như mắt lại nhìn về chổ ngồi đối diện đến ngẩn người. Đến khi Khải Trạch xuống thì cô mới thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
- Em dậy sớm làm gì vậy? Không ngủ thêm một lát.
Mộc Di bỏ chiếc muỗng trên tay xuống, cô ngẩn người nhìn anh. Khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, anh hốt hoảng đi tới bên cạnh.
- Đêm qua không ngủ ngon sao? Bảo bảo làm em khó chịu à?
Anh định để tay lên trán cô xem thử có sốt không thì cô lại né đi, tránh tay của anh. Khải Trạch khó hiểu, cô làm sao thế?
- Mộc Di, có chuyện sao?
- Khải Trạch, tôi có chuyện muốn nói.
Nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng anh đoán ra được là cô định nói chuyện gì. Tim khẽ đau đớn, anh mỉm cười xem như không có chuyện gì.
- Ăn sáng trước đi rồi chúng ta nói chuyện sao.
- Khải Trạch, anh đừng đối tốt với tôi có được không?
Anh nhìn cô, sau đó bật cười. Ai biết được trong lúc cười đó, tim anh như bị dao đâm vào, đau nhói. Cái anh sợ cuối cùng cũng đến rồi.
- Sao lại không được đối tốt với em chứ? Em là vợ của anh!
- Chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng mà thôi! - mắt cô đỏ lên, nhìn anh - Rồi chúng ta sẽ ly hôn.
Khải Trạch bắt đầu tức giận.
- Tại sao em cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này thế? Hợp đồng đó chỉ là một tờ giấy mà thôi - anh tiến đến nắm lấy vai cô, buộc cô phải nhìn anh - Mộc Di, chúng ta sẽ không ly hôn. Một nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc có được không?
- Nhưng chúng ta không hề yêu nhau.
- Anh yêu em! - Khải Trạch lớn tiếng nói, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô, anh đưa tay lau nước mắt cho cô - Tô Mộc Di, anh yêu em, rất yêu em.
Mộc Di xoay người, cô không dám nhìn anh, cố gắng kiềm nén tiếng khóc của mình. Khải Trạch tiến đến ôm cô từ phía sau, nước mắt của Mộc Di càng chảy ra nhiều hơn.
- Bà xã, đừng khóc. Chúng ta mãi mãi sẽ như thế này, sẽ không ly hôn.
Lúc này Mộc Di bỗng gạt tay anh ra, cô xoay người lại nhìn anh.
- Anh nói anh yêu em...nhưng....em không tin vào tình yêu của anh!
Nói rồi cô chạy thẳng lên phòng khoá cửa lại. Anh đứng dưới ngước mắt nhìn cánh cửa đóng kín, trong đầu anh lập đi lâp lại câu nói của cô " em không tin vào tình yêu của anh". Cô nói cô không tin, Du Khải Trạch đây là quả báo của mày sao?