Tiếng nhạc xầm xì, quả cầu Disco lấp lánh ánh bạc xoay tròn, ánh đèn chớp tắt đủ màu sáng tại một quán bar club trong Sài Gòn. Những con người ở đây giống như được uống một chất kích thích gì đó, nhún nhảy múa máy không ngừng.
Tại góc nhỏ ở quầy bar, Trần Bảo Ngọc quan sát khung cảnh con người, như chờ đợi cơ hội ra tay. Từ đành xa thấp thoáng dáng người, dần dần tiếp về phía cô kèm theo giọng nói.
"Cô gái tóc vàng dùng gì không? Tôi thấy…. cô ngồi cũng hơi lâu rồi đấy."
Trần Bảo Ngọc nhìn về phía giọng nói, quan sát cách ăn mặc, sơ mi trắng gile đen, kèm nơ cổ, thì ra nhân viên quầy bar. Đúng là cô ngồi ở đây cũng hơi lâu rồi, nếu không gọi gì sẽ làm người khác nghi ngờ, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của người ta.
"Vậy cho tôi một ly rượu…" Trần Bảo Ngọc chợt suy nghĩ lại, có chút ngập ngừng "Anh lấy cho tôi một ly Cocktail Margarita."
"Vậy cô chờ một chút." Anh ta khẽ liếc nhìn Trần Bảo Ngọc.
Ánh mắt đó là sao chứ? "Cũng thật là." Theo lẽ bình thường ở một quán bar club thế này, Trần Bảo Ngọc sẽ chọn một ly vang đỏ, hay Rum. Thức uống có cồn sẽ tạo hưng phấn cho não bộ, nhưng tạm thời hôm nay cô không thể dùng được nó rồi.
Một lát sau, ly Cocktail Margarita cũng được mang ra, đặt trước mặt của Trần Bảo Ngọc. Người nhân viên quầy bar bắt chuyện với cô.
"Cô mới tới lần đầu?"
Thật ra Trần Bảo Ngọc cũng đã tới đây vài lần, cơ nhìn ánh mắt của nhân viên quầy bar, chưa kể hắn ta còn nhìn chằm chằm vào khuôn ngực căng đầy. Cô lại nảy ra suy nghĩ cứ giả bộ ngây thơ, biết đâu lại moi được thông tin gì?
"Phải, đúng là lần tiên tôi tới đâu."
Ánh mắt đong đưa, đôi môi nũng nịu hướng về hướng nhân viên quầy bar. Hắn ta cứ ngỡ mình đã giăng bẫy được cừu ngon. Anh ta lên tiếng "Mọi người ở đây gọi anh là Isaac, là nhân viên pha chế ở đây. Thế em tên gì?"
Nhân viên pha chế sao? Quầy bar được đặt ở vị trí trung tâm nhiều người ra vào, là đối tượng tốt để moi thông tin.Trần Bảo Ngọc cố gắng tiếp cận đối tượng với cái tên giả.
"Em tên Tiểu Kiều, là sinh viên mới ra trường thôi."
"Là sinh viên mới ra trường thật sao?" Anh ta liếc nhìn, tỏ ý nghi ngờ.
"Thật mà." Trần Bảo Ngọc trả lời với âm điệu kéo dài.
Sau khi xác định được đối tượng là sinh viên, anh ta tiến gần tới nói nhỏ vào tai Trần Bảo Ngọc.
"Anh có bí mật này muốn nói nhỏ với em, ngoài làm pha chế ra, anh còn làm vận chuyển buôn bán kiếm không ít tiền. Em mới sinh viên ra trường, chắc cũng cần tiền lắm đúng không?"
"Đúng là cần thật, có việc gì giới thiệu em không?" Cô đật đầu như điều hiển nhiên thuận theo ý anh ta.
"Vậy em tìm đúng người rồi." Mắt Isaac lóe lên.
Trần Bảo Ngọc nghe rõ hai chữ "hàng trắng" bên tai. Cô khẽ nhếch môi cười thầm trong lòng, con mồi dính bẫy rồi. Nhưng vẫn tỏ ra bình thản, như thể mình mới là con mồi "Hàng trắng sao? Mà số hàng này, từ đâu mà anh có."
"Không ngại nói cho em biết, anh lấy từ chỗ Lâm Duẫn." Isaac tiếp tục dẫn dắt câu chuyện.
Nhân lúc cô không để Isaac lấy trong túi mình ra một gói bột trắng, tính bỏ vào ly rượu của Trần Bảo Ngọc, theo phản xạ cô nhanh chóng gạt tay anh ta ra.
"Anh tính làm gì vậy?"
"Anh chỉ muốn tạo chút hưng phấn cho em thôi, không cần mạnh tay vậy đâu." Isaac chê môi nói.
Ánh mắt của Trần Bảo Ngọc từ hiền hòa bỗng trở nên sắc lạnh, nhưng cô vẫn giữ tâm bình ổn. "Anh có thể cho em số được không, để còn gì em còn liên lạc."
"Được, được chứ." Isaac nhanh chóng đọc số.
Sau khi đọc số xong, anh ta hẹn Trần Bảo Ngọc qua đêm ở nhà mình. Nhưng cô đã từ chối, với lý do ngày mai mình còn bận đi học. Đồng thời cô lái sang chuyện khác, muốn gặp người đàn ông kia.
"Anh có thể cho em gặp người đàn ông kia được không?"
"Em muốn gặp Lâm Duẫn sao, chuyện này…?" Isaac ngập ngừng.
"Không được sao? Vậy e là em không hợp tác được với anh rồi." Trần Bảo Ngọc quay đầu bỏ đi.
"Được rồi, anh sẽ hẹn Lâm Duẫn cho em. Có gì anh gọi cho em." Isaac nắm lấy cô kéo lại, cố giải thích.
"Vậy cảm ơn anh trước." Nói xong Trần Bảo Ngọc quay người rời khỏi quán bar.
Lúc này cô đi dọc theo hai bên con đường cố kiếm lấy xe taxi, nhưng một bóng người còn không có, thì lấy đâu ra xe chứ. Cô thở dài…. Đúng là số tôi khổ quá mà.
Bỗng nhiên điện thoại trong túi của Trần Bảo Ngọc rung lên, cô nhanh chóng bắt máy. Từ đâu dây bên kia, vang lên giọng ngọt ngào, rất đỗi dịu dàng "Em về nhà chưa?"
"Cũng muốn về lắm, nhưng mà không được đây." Trần Bảo Ngọc than thở như cố tình cho người bên kia nghe thấy.
"Vậy em đang ở đâu, có cần anh đón em không?" Giọng ngọt ngào truyền tới bên tai.
"Tất nhiên là cần rồi Lệ Đằng anh mau qua đây đi, em sắp chết cóng rồi." Trần Bảo Ngọc tiếp tục than vãn.
Vừa cúp điện thoại, trong vài phút Lệ Đằng đã xuất hiện trước mặt Trần Bảo Ngọc, anh ta lái chiếc Land Cruiser J300 màu đen huyền với thiết kế hầm hố. Cô nhanh chóng mở cửa, rồi bước vào khoang xe.
Lệ Đằng nhìn chằm chằm vào cô, tỏ ý không ngài lòng. Anh liền cởi áo khoác ngoài rồi đưa cho cô "Em mặc vào đi trời tối rồi. Lần sau không được mặc đồ hở hang như vậy."
"Có phải em muốn đâu, cũng đâu phải lần đầu tiên em ăn mặc như vậy." Trần Bảo Ngọc thấy Lệ Đằng quan tâm một cách thái quá, liền lái sang chuyện khác.
"Thôi không nói chuyện này nữa, em có tin tốt báo cho anh đây. Em đã có bằng chứng quán bar Blackmoon có sử dụng "hàng trắng". Người dẫn chuyển số hàng này tên thường gọi Isaac, là nhân viên pha chế ở quầy bar. Nhưng tên này cũng chỉ là tay sai thôi, em tra được người đứng sau chuyện này là Lâm Duẫn, em đã nhờ Isaac hẹn người này ra gặp mặt."
"Được, vậy em cứ theo sát người này, có động tĩnh gì cứ báo cho anh biết." Lệ Đằng vừa nói vừa lấy ra trong túi một kẹp tóc màu trắng hình vuông, có họa tiết hình trái tim đưa cho Trần Bảo Ngọc. "À, quên mất anh có quà cho em đây."
"Khi không anh lại tặng kẹp tóc cho em." Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
"Đây là bộ đàm không dây được ngụy trang dưới chiếc kẹp tóc, là thiết bị mới thử nghiệm bên bộ phận theo dõi. Từ nay em không cần gọi điện cho anh nữa để tránh lộ thông tin, em cứ liên hệ qua bộ đàm này là được." Vừa nói vừa hướng dẫn Trần Bảo Ngọc cách sử dụng kẹp tóc "Em nhấn bên phải là mở, bên trái là tắt."
Sau một hồi hướng dẫn, Trần Bảo Ngọc cũng đã hiểu được cách sử dụng. Chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh, trở về căn nhà trọ. Cô bước xuống xe, nhưng lúc này Lệ Đằng đã kêu cô lại "Em còn quên chuyện gì không?"
"Chuyện gì?" Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu, em lên nhà đi." Nói sau Lệ Đằng quay đầu xe chạy mất hút.
"Gần đây Lệ Đằng anh ấy làm sao vậy? Cứ tỏ ra thần bí, thật khó hiểu." Trần Bảo Ngọc cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền bước vào trong nhà.
Bước vào trong nhà Trần Bảo Ngọc liền cởi bỏ chiếc váy đen ôm sát cơ thể, tháo bỏ bộ tóc giả để lộ mái tóc dài đen tuyền. Mặc tạm một áo chiếc áo thun tròng cổ, kèm theo đó chiếc quần thun dài, rồi nằm bẹp trên giường.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả. Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
😘 Mãi yêu.😘