Một đường xóc nảy, sau khi ở tướng quân phủ nghỉ ngơi ba ngày, thấy Tống Mạch tựa hồ không còn bận rộn như vậy nữa, Đường Hoan nói ra muốn đi dạo phố một chút, mua đồ.
Lúc vừa mới đến Thanh thành nàng cũng từng nhắc qua, nhưng Tống Mạch không yên tâm giao nàng cho người khác trông nom, càng không yên tâm một mình nàng đi ra ngoài, lợi dụng thân phận sai vặt không có tư cách một mình ra cửa làm lý do từ chối lạnh như băng.
Hôm nay, Đường Hoan không cam lòng chạy đến thư phòng của hắn, lôi kéo tay áo hắn, rất là tủi thân: "Ta, ta đã nghe lời ngươi rồi, làm sao ngươi nói chuyện không giữ lời gì hết?"
Tống Mạch để văn thư trong tay xuống, xoay người nhìn nàng.
Áo nhỏ xanh nhạt, váy dài thắt lưng cao hoa nhỏ vàng nhạt, từ trong nắng sớm sáng rõ chạy đến trước người hắn, giống như đoá hoa nhỏ biết bay.
Hắn nhịn không được ôm người đến trên đùi, trực tiếp chôn vào trước bộ ngực cao ngất của nàng: "Ta chuẩn bị đầy tủ váy cho ngươi, còn chọn cho ngươi đủ loại đồ trang sức, như vậy tính là nói chuyện không giữ lời gì sao?"
Đường Hoan ôm lấy đầu hắn không để cho hắn làm chuyện xấu, vừa dùng sức đẩy ra ngoài vừa oán giận: "Nhưng ngươi mua cũng không phải là ta thích, ta muốn tự mình chọn. Hơn nữa, ngươi không cho ta ra cửa, đến doanh trại cũng không mang theo ta, ta tìm nam nhân kia như thế nào đây? Tướng quân đại nhân, thời gian của ta chỉ còn lại có nửa tháng, ngươi mau để cho ta đi ra ngoài đi."
Tống Mạch dừng lại động tác.
Nửa tháng...
Vấn đề vẫn cố ý lảng tránh, lại nổi lên trong lòng.
Đúng vậy, lỡ như nàng nói là thật, đời này, thời gian hắn cùng nàng cũng chỉ còn nửa tháng.
So sánh với nàng, chức vị tướng quân tính là cái gì? Thánh thượng trong hoàng cung tính là cái gì? Những lê dân bách tính quân đội tướng sĩ kia thì lại tính là cái gì? Đời này, hắn sống, hắn cố gắng đoạt được quyền thế, chính là vì mau chóng tìm được nàng, đòi nàng một lời giải thích, đòi một đáp án.
Nếu nàng nói là thật, nửa tháng, cho dù một tấc cũng không rời, hắn cũng chỉ ngại quá ngắn.
Nếu nàng nói là giả dối, nửa tháng, hắn cho được. Chiến sự ở biên cương, có phó tướng hắn tin tưởng có mười ba vạn tướng sĩ hắn tự tay thao luyện, hắn không sợ kẻ địch đến xâm phạm không sợ ảnh hưởng tới địa vị tương lai, cũng sẽ không sợ không thể yên tâm thu thập nữ nhân lừa gạt nói chuyện ma quỷ một lần lại một lần này.
Hắn ôm chặt lấy nàng, sau đó buông ra, nắm tay nàng đi ra ngoài: "Đi thôi, nửa tháng này, ngươi muốn đi nơi nào, ta đều theo cùng ngươi, cùng ngươi tìm nam nhân kia, miễn cho ngươi đến trần gian một chuyến công toi." Có hắn ở bên cạnh, không có ai dám can đảm tới gần nàng, cho dù nàng nhìn vào mắt.
"Tướng quân hôm nay thật tốt với ta!" Đường Hoan thỏa mãn khen hắn.
Tống Mạch cười khổ.
Hắn đối tốt với nàng, đâu chỉ có hôm nay?
~
Phủ tướng quân cách con phố chính phồn hoa náo nhiệt nhất Thanh thành có một đoạn, hai người ngồi xe ngựa chạy trên đường, sau đó lại đi bộ.
Trên đường người đi đường qua lại, quần áo trang phục trên người không hoàn toàn giống nhau, Đường Hoan thấy vậy tò mò, chỉ vào một đội thương lữ hỏi Tống Mạch: "Những người đó, không phải người Hán thì phải? Y phục của bọn họ thật kỳ quái, tóc cũng không có buộc lên."
Tống Mạch nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, kéo nàng đi về phía trước: "Đó là người Hung Nô, bây giờ hai nước ngưng binh, trao đổi mua bán, Kinh thành cũng có bóng dáng người Hung Nô, phía bắc Thanh thành giáp thảo nguyên, lại càng là con đường nhập quan bọn họ chắc chắn phải qua."
"Ngày đó, ám sát ngươi, không phải là người Hung Nô sao?" Đường Hoan tới gần hắn, nhỏ giọng nói, "Vậy sao ngươi không cho người đuổi tất cả bọn họ ra khỏi thành đi? Lỡ như những kẻ đó xen lẫn trong đó thì làm sao bây giờ?"
Tống Mạch cười nàng ngốc: "Theo như ngươi nói, bên trong còn có mấy người Hán đó, chẳng lẽ ta phải đuổi tất cả người Hán đi? Yên tâm đi, bọn họ không có gan lớn như vậy dám ở Thanh thành động thủ, hơn nữa, cho dù buông lỏng, cũng là tự chui đầu vào lưới."
Bá đạo lại cuồng vọng.
Đường Hoan bĩu môi, "Ngươi kiêu ngạo như vậy, cẩn thận ngày nào đó gặp hạn té ngã." Nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giãy tay từ trong tay hắn ra: "Buông, ta muốn tự mình đi. Ta còn muốn tìm nam nhân đó, bị ngươi nắm như vậy, dân chúng xung quanh đều hiểu lầm ta là người của ngươi, ai còn dám thích ta chứ?"
Tống Mạch cũng hiểu được như vậy không thỏa đáng lắm, thôi tùy nàng đi, chỉ theo sát nàng, mặc kệ nàng chạy đến trước người nào cửa hàng nào, cũng không để cho nàng cách mình quá ba bước.
Buổi sáng, Đường Hoan chọn rất nhiều chất liệu vải tốt, Tống Mạch chi bạc, sau đó giao đồ cho Chu Dật theo xa xa ở phía sau, để cho hắn ta đưa đến trong xe ngựa đậu ở trong ngõ hẻm. Hắn không sợ thích khách, nhưng không muốn mỗi lần đều tự mình đối phó, cho nên khi ra cửa bên cạnh sẽ mang theo hộ vệ, giờ ở địa bàn của mình, nên chỉ dẫn theo bốn người Chu Dật, mấy người khác ở lại canh giữ phủ tướng quân.
Buổi trưa, Tống Mạch dẫn Đường Hoan tới tửu lâu lớn nhất Thanh thành dùng cơm, hắn muốn đi nhã gian, Đường Hoan ngại hai người cùng nhau ăn cơm rất chán, nhất quyết chọn vị trí gần cửa sổ ở lầu hai. Gọi đồ ăn xong, nàng đứng ở trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống nhìn người đi đường qua lại.
Tống Mạch đứng cùng nàng một lát, phát hiện ánh mắt của nàng chuyên chỉ dán mắt vào nam nhân, cười lạnh một tiếng, trở lại trước bàn rót ít rượu vào chén nhỏ.
Đang uống, đột nhiên phát hiện nàng giống như bị nhiếp hồn, nhìn chằm chằm một chỗ ngẩn người, một cái tay nhỏ bé vô thức nắm lấy ngực, trên mặt... ửng hồng.
Tống Mạch nhíu mày.
Bộ dáng này của nữ tử, hắn cũng không xa lạ, hắn cũng từng khiến cho nữ nhân khác vì hắn mà như vậy.
Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, theo ánh mắt của nàng nhìn xuống.
Là nam nhân cao lớn mặc bộ cẩm bào xám đen, tuổi gần ba mươi, mày rậm như đỉnh núi, hai tròng mắt thâm thúy, vừa có quý khí trên người con cháu quyền quý, lại có trang nghiêm rắn rỏi trên người tướng sĩ sa trường. Mà lúc này nam nhân đang đứng ở trước cửa tửu lâu, ngửa đầu nhìn nàng, trong mắt đầy kinh diễm. Nhận thấy được cái nhìn chăm chú của hắn, nam nhân nhìn qua, nhíu mày, cúi đầu phân phó cái gì đó với gã sai vặt bên cạnh, sau đó, vào tửu lâu.
Tống Mạch nhíu mày, lạnh giọng gọi nàng hoàn hồn: "Người cũng đi rồi, ngươi còn chưa nhìn đủ?"
Đường Hoan theo bản năng lắc đầu, chợt tỉnh lại, xoay người định chạy ra bên ngoài.
Tống Mạch một tay giữ chặt nàng, nhờ ống tay áo rộng thùng thình che đậy tay hai người, kéo nàng về trước cửa sổ, "Ngươi muốn đi đâu?"
Đường Hoan sốt ruột vỗ hắn: "Tướng quân, ta, ta dường như tìm được nam nhân kia! Vừa rồi ngươi cũng thấy đi, “chàng”, lần đầu tiên nhìn thấy “chàng”, tim ta đập nhanh hơn rồi! Tướng quân, ngươi mau thả ta ra... A, “chàng” lên đây!" Mắt thấy nam nhân anh tuấn kia nhìn đến phía bên này, Đường Hoan không nhịn được cười với hắn ta, ngượng ngùng lại dễ thương.quyến rũ.
"Còn dám nhìn hắn ta một cái, ta bẻ gãy tay ngươi!" Tống Mạch lạnh lùng quét người nọ một cái, kéo Đường Hoan đi ra ngoài: "Ở đây nhiều người mắt tạp, chúng ta về phủ dùng cơm."
"Ta không... Đau!" Cổ tay chợt bị bóp chặt, Đường Hoan liên tục kêu đau.
Tống Mạch vô thức nới lỏng sức lực, kéo người đến bên tay trái, vẫn nắm tay nàng như cũ.
Không nghĩ tới nam nhân kia lại chắn trước mặt hắn.
Tống Mạch dậm chân, bình tĩnh theo dõi hắn ta: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Ô Đốn thân thiện cười, nhìn Đường Hoan một chút, chắp tay nói: "Kẻ hèn họ Tề, vừa rồi ở dưới lầu cùng lệnh muội mới gặp lần đầu đã quen thân, phảng phất như có duyên từ kiếp trước, đặc biệt mạo muội đi lên gặp nhau, kính xin các hạ cho phép ta thăm hỏi lệnh muội..."
Không đợi hắn ta nói xong, Đường Hoan cướp trả lời mặt hàng thượng đẳng khó gặp được một lần còn chủ động đến gần này: "A, ta cũng cảm thấy nhìn “chàng” quen mặt, “chàng” là ta..." Nói đến một nửa, trên cổ tay lại truyền đến một luồng lực mạnh, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, cũng không kịp bắt chuyện với người ta nữa, vội vàng ngoảnh mặt về phía Tống Mạch mềm giọng xin tha.
Thấy nàng cuối cùng cũng chịu đàng hoàng rồi, Tống Mạch lạnh giọng giải thích với đối phương: "Ngươi nói sai rồi, nàng không phải là muội muội ta, mà là nữ nhân của ta, cáo từ." Nói xong, không cho đối phương lấy một cơ hội ngăn cản gì nữa, trực tiếp ôm lấy Đường Hoan đi xuống lầu.
Đường Hoan không cam lòng quay đầu kêu gào: "Tề công tử, “chàng” không nên nghe hắn, ta ở tại phủ tướng quân, “chàng” muốn tới tìm ta..." Chưa nói xong, cái gáy bị người dùng lực nhấn một cái, môi đập vào ngực Tống Mạch, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Đợi hai người đi xa, trên mặt nam nhân cao gầy hoá trang thành gã sai vặt lộ vẻ khó hiểu: "Thiền Vu, vì sao người phải mạo hiểm..."
Trên mặt Ô Đốn lộ ra một tia hoang mang: "Lúc nữ nhân kia nhìn chằm chằm vào ta, ta cho là nàng nhận ra được ta rồi, nếu là xoay người rời đi, nàng nói cho Tống Mạch, Tống Mạch nhất định sẽ lập tức đuổi theo, đành phải chủ động đi lên chào hỏi, gạt bỏ nghi ngờ của nàng ta. Chẳng qua là..."
Nhìn biểu hiện của nữ nhân kia, tựa hồ cũng không phải như hắn tưởng?
Thôi, mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, trải qua hôm nay, hắn ta càng xác định Tống Mạch coi trọng nàng, tiếp theo, chính là chờ chờ cơ hội động thủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hoan Hoan: tướng quân ngươi không đứng đắn nói chuyện với ngươi không giữ lời gì hết chính ngươi không ăn cũng không để cho ta cho người khác ăn, ngươi ngươi ngươi... Ngươi không phải người! ! !
Chuyện xưa này còn có 2 chương nha, ngày mai, nếu như không ngoài ý muốn, Tống Mạch của chúng ta sẽ rất Vương Bá, hy vọng có thể viết ra loại cảm giác như trong tưởng tượng này
-----
Vương Bá: niên hiệu của chính quyền do lãnh tụ nông dân Hoàng Sào lập nên vào đời Đường, Trung Quốc, 878-880