“Tiếu Ngũ? Chẳng phải con mèo của con cũng tên là Tiểu Ngũ sao?”
Nghe nói con trai ban tên cho nha hoàn kia, Phương thị thoáng kinh ngạc hỏi. Lục An đưa bốn nha hoàn đó đi chọn lựa, đã sớm có người nói việc này cho bà. Phương thị vừa mới gặp qua tiểu cô nương này, lúc nghe nói thiếu gia để lại người xinh đẹp nhất, trong đầu bà liền hiện lên khuôn mặt tiểu cô nương đó, ánh mắt nhìn Tống Mạch trộn lẫn vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Thiếu gia nhà người khác cứ 14, 15 tuổi đã sắp xếp nha hoàn thông phòng, bà đã từng đề cập việc này với con trai nhưng bị con lấy cớ muốn chuyên tâm đọc sách mà từ chối. Sau này con càng ngày càng lớn, không thiếu phu nhân đến tỏ ý kết thân với bà và lão gia, kết quả con nhân lúc lão gia về nhà thì vô cùng bình tĩnh bày tỏ nó muốn tự tìm thê tử của mình, không nhọc nhị lão quan tâm, chọc lão gia tức giận muốn chết. Nhưng mà đứa con này từ nhỏ đã rất có chủ kiến, bọn họ không thể nào khuyên nổi nó, đành phải mặc kệ nó. Vừa vặn hồi đó lại đúng lúc biểu cô rời đi, lão thái thái cho rằng Tống Mạch chờ Đặng Uyển nên càng khuyên lơn bà không cần vội vàng an bài hôn sự cho nhi tử.
Nay con trai đột nhiên chọn một nha hoàn xinh đẹp, chẳng lẽ là do nha đầu kia đã sử dụng thủ đoạn gì?
“Nương, chuyện trong viện của con người không cần lo lắng, phần của Tiểu Ngũ đều do con phụ trách, không cần tới phòng thu chi, cũng không cần đi theo các nha hoàn khác học quy củ.” Trước tiên Tống Mạch nói rõ quyết định, sau thấy Phương thị tức giận liền chuyển đề tài: “Khi nào thì biểu đệ với biểu muội tới?” Từ khi sinh ra đã mang theo trí nhớ hai kiếp trước, ngay từ đầu hắn đã rất khó chấp nhận những người thân mới, nhưng mà máu mủ tình thâm, Phương thị ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, Tống Mạch cũng dần dần hòa hợp với nhà này.
Đương nhiên, Phương thị là người duy nhất hắn chịu thân thiết. Lão thái thái không ngừng gây phiền toái cho Phương thị, lão gia bỏ mặc thê tử nhiều năm, còn dẫn theo tiểu thiếp đến nơi đảm nhiệm chức vụ vui vẻ thoái mái. Tống Mạch chỉ duy trì tình thân mặt ngoài với họ. Về hai người bà con kia, Tống Mạch chưa từng để mắt tới.
Phương thị thở dài: “Sắp rồi, cũng chỉ hai ngày nữa, thư phụ thân con gửi đến ngày hôm sau bọn họ đã khởi hành. Không nói tới chuyện này, con nói thật với nương, có phải con muốn thu nha hoàn kia làm thông phòng không?”
Tống Mạch cười khẽ, “Nương, người lo lắng nhiều rồi, con tuyệt không có ý này đâu.” Hắn muốn lấy nàng làm thê, không phải là nha hoàn thông phòng gì cả.
Con trai chưa bao giờ nói dối bà, Phương thị gật đầu, để hắn rời đi.
Bước chân Tống Mạch nhẹ nhàng trở về viện của mình.
Khi vừa vào cửa, hắn lại cố tình thả nhẹ bước chân hơn, đặt xuống đất cũng không có tiếng động.
Hắn muốn xem xem nàng đang làm gì.
Đường Hoan đang nằm trên cái tháp ở ngay gian ngoài trêu đùa mèo, con mèo này vừa thông minh lại dính người, vuốt ve lông mèo vừa mềm mại lại thoải mái thật sự khiến nàng yêu thích không muốn buông tay.
“Meo meo…”
Mèo trắng chợt nhảy lên trên, chạy ra ngoài cửa.
Đường Hoan nghi hoặc ngồi dậy, đang định đi xuống, Tống Mạch đã ôm mèo vào.
“Thiếu gia!” Lười biếng bị túm được, Đường Hoan nhanh chóng đi hài vào, xấu hổ cúi đầu.
Tống Mạch nhìn nàng, đi đến cái bàn trước cửa sổ rồi ngồi xuống, cười nói: “Xem ra Tiểu Ngũ rất thích ngươi, người khác muốn ôm nó, nó cũng không cho ôm.”
Đường Hoan đứng trước người hắn, nghe xong lời này chỉ cười khẽ.
Mèo trắng thân thiết với nàng, còn không phải là nhờ công của Tống Mạch?
Con mèo này quả thật rất thông minh nhưng cũng không thông minh đến độ chủ nhân của nó thích ai nó cũng có thể lập tức thích người đó, nếu thật sự như vậy, con mèo này đã thành yêu quái rồi. Đường Hoan nghĩ nhất định ngày thường Tống Mạch vẫn luôn vẽ nàng nên mèo này ở bên cạnh nhìn lâu rồi, dần dần thành thói quen, nay đột nhiên nhìn thấy người thật, con mèo này cũng không thấy lạ. Còn cả cái hộp con mèo đẩy ra, chắc hẳn bình thường Tống Mạch cũng hay mở ra xem, sau đó có thể con mèo cho rằng ai cũng thích xem bảo bối của chủ nhân nên liền chia sẻ với nàng.
Thói quen ấy à. Không phải chỉ có 2,3 ngày là có thể luyện thành, rốt cuộc Tống Mạch phải vẽ biết bao nhiêu bức, xem biết bao nhiêu lần mới có thể dưỡng thành thói quen này cho mèo?”
Lòng Tống Mạch đối với Tiểu Ngũ, thật sự không đo nổi.
Đáng tiếc, Tiểu Ngũ là do nàng giả vờ mà tạo nên, nàng không phải Tiểu Ngũ. Tống Mạch yêu Tiểu Ngũ, không phải là nàng – Đường Hoan. Nếu giờ Tống Mạch bất ngờ khôi phục trí nhớ … Đường Hoan theo bản năng vươn tay lên sờ sờ cổ, nàng nhất định sẽ chết nhanh hơn phải không? Một nam nhân kiêu ngạo như thế, sao có thể tha cho hái hoa tặc đã lừa hắn rất nhiều lần?
Nếu sớm biết rằng, võ công của Tống Mạch cao cường như vậy, lòng hắn lại nhẫn tâm như vậy, Đường Hoan nhất định sẽ không trêu chọc hắn, nhưng sự thật là nàng đã trêu chọc, nàng đã bị giết và đã chết, vì mạng sống, nàng chỉ có thể lừa hắn. Lừa hắn, nàng không có lấy một chút áy náy, có nhân thì ắt có quả, còn tốt hơn là sau khi tỉnh mộng, Tống Mạch lại muốn giết nàng, dù đúng là nàng xứng đáng bị thế, ai bảo nàng chọn lầm người?
Nàng chỉ hận bản thân không nghe theo lời dạy của sư phụ, luyện công cho giỏi rồi mới xuống núi.
“Nghĩ gì vậy?” Ánh mắt Tống Mạch dừng ở trên tay nàng, nhìn vẻ mặt nàng hoảng hốt, tò mò hỏi.
Nghĩ cái gì? Nghĩ tới ai?
Đường Hoan liếc hắn một cái, cúi đầu đáp: “Thiếu gia, buổi tối ta, ta nghỉ ở đâu? Còn cả y phục, giờ ta chỉ có mỗi một bộ đang mặc trên người thôi.” Đây là bộ xiêm y bằng vải thô mụ buôn người chuẩn bị cho bọn họ, mặc vào không hề dễ chịu, Đường Hoan đã sớm muốn thay ra.
Tống Mạch nhìn bộ xiêm y bằng vải thô trên người nàng, đưa nàng ra ngoài, đi tới một gian phòng ở phía trước, đẩy cửa đi vào: “Vừa rồi ta đã dặn người ta thu dọn gian phòng này, bình thường ngươi cứ rửa mặt thay xiêm y ở đây, buổi tối thì ngủ trên tháp là được, gác đêm cho ta.”
Gác đêm?
Đường Hoan kinh ngạc nhìn hắn, không phải chỉ bảo nàng chăm mèo thôi sao?
Vẻ mặt Tống Mạch bình tĩnh như thường: “Quên chưa nói với ngươi, khi ta không có ở nhà, người chỉ cần chăm sóc Tiểu Ngũ, khi ta trở về, người liền trở thành nha hoàn bên người ta, hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của ta. Mỗi tháng sẽ được cấp hai lượng bạc.”
“Tạ thiếu gia!” Đường Hoan vui vẻ nói, có bạc hay không có bạc, chỉ cần có thể phục vụ bên cạnh hắn, là sẽ có nhiều cơ hội hoàn thành nhiệm vụ.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Tống Mạch cũng cười, hắn còn đang sợ nàng sẽ không muốn, “Xiêm y của ngươi đều đặt ở trên giường, ngươi cứ dọn dẹp trước đi, muốn đi tắm rửa thì nói với phòng nước, bọn họ sẽ chuẩn bị cho ngươi. Thu dọn xong, lập tức đi lên phòng trên hầu hạ.”
“Dạ, ta đã rõ.” Đường Hoan tiễn hắn ra tận cửa, trước khi hắn xoay người rời đi vẫn còn kịp khen một câu: “Thiếu gia ngài thật tốt.”
Khi Tống Mạch quay đầu lại, nàng đã bước vào trong.
Hắn lắc đầu cười khổ.
Ôm mèo trở lại phòng của mình, Tống Mạch vô thức vuốt ve lông mèo, tưởng tượng xem nàng đang làm gì, không hiểu sao cứ cảm thấy thời gian trôi quá chậm, vì sao nàng còn chưa quay lại? Mèo trắng không biết lòng chủ nhân không yên, nó ngoan ngoãn nằm trên đùi chủ nhân, hai mắt vì thoải mái mà híp thành một đường chỉ.
Sau nửa canh giờ, rốt cuộc Đường Hoan cũng tới.
Rõ ràng là nàng đã tắm rửa qua, hai má hồng hồng mềm mềm, trên người là váy màu xanh Tống gia chuẩn bị làm trang phục cho nha hoàn, nàng xinh xắn đi tới gần, xinh đẹp như ngọc, trông tựa như đóa sen hồng.
Tống Mạch ngắm đến ngây người.
Đường Hoan đứng đó cho hắn ngắm, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, hiện giờ ta phải làm cái gì vậy?”
Tống Mạch hoàn hồn, mặt ửng đỏ, đưa mèo cho nàng: “Qua bên kia chơi với mèo đi, Tiểu Ngũ thích nhất là được người nựng, cứ lấy cái bút lông cù lét nó, tùy ngươi.”
Đường Hoan nhìn theo ánh mắt hắn. Nam nhân này đang tựa người vào trên tháp, chiếm một đầu tháp, nơi đến trong miệng hắn, chính là đầu bên kia.
Đây mới là ngày đầu tiên, đã muốn cùng “giường” với nàng rồi sao?
Trong lòng Đường Hoan thầm vui vẻ, ngoan ngoãn nghe lời đi tới đó nựng mèo.
Tống Mạch lấy một quyển sách ra, mắt lại trộm nhìn về phía bên kia.
“Meo meo…”
Đường Hoan nửa ngồi trên tháp đang dùng bút lông chọc mèo trắng, đầu tiên là quẹt qua mũi mèo trắng, mèo trắng liền nâng móng lên bắt lấy bút lông. Đường Hoan nâng tay lên không cho nó, mèo trắng liền đứng dậy vươn lên, chân sau đạp lên chân nàng, một chân trước dùng để giành lấy bút lông, còn một chân khác…đặt trên ngực nàng.
Nhưng nàng không hề phát hiện ra, chỉ khẽ cười với mèo.
Ánh mắt của hắn không thể khống chế dừng trên chân trước của con mèo. Cái chân mập mạp của mèo không hề ngừng lại hành động mà vẫn đặt yên tại một chỗ, ấn mạnh vào nơi mềm mại kia, cái chân khẽ dịch đi nơi khác, nơi vừa lõm xuống lập tức phồng lên, đổi thành nơi khác.
Tống Mạch khát.
Hắn nhớ lại lần hoan hảo kia cùng với Hải Đường.
Hắn cũng từng nắm lấy nơi đó của nàng vuốt ve xoa nắn, tay hắn còn lớn hơn cái móng mèo, vậy mà cũng không thể nắm lấy hết…Lần này, không biết có thể nắm lấy hết không?
Giờ khắc này, hắn vô cùng vô cùng hâm mộ mèo trắng, nhưng cũng may mắn vì đó chỉ là mèo cái.
“Meo meo!” Rốt cuộc mèo trắng cũng cướp được bút lông, lại quay về nằm trên đùi Đường Hoan chơi tiếp. Một tay Đường Hoan đỡ lấy thân mèo mềm mại không để nó lăn xuống, một tay thì không ngừng vuốt ve mèo.
Vì thế, ánh mắt nam nhân lại rơi xuống trên tay nàng.
Không được, nếu còn nhìn tiếp như thế, hắn sẽ cháy mất.
Tống Mạch thu hồi tầm mắt, mắt nhìn chằm chằm cuốn sách, nói với nàng: “Đã hai ngày rồi Tiểu Ngũ chưa tắm, ngươi đi lấy chậu nước đến, tắm cho nó.” Dứt lời, lại nói thêm một câu, “Có biết tắm cho mèo không?”
“Thiếu gia yên tâm, ở nhà ta cũng từng nuôi mèo.” Đường Hoan đặt mèo trắng xuống tháp, nhẹ nhàng đáp. Nàng chưa từng tắm cho mèo đâu, nhưng nàng phải nói dối chứ, vì nàng chính là nha hoàn chăm mèo mà.
Tống Mạch yên tâm, “Vậy là tốt rồi, bình thường Tiểu Ngũ rất ngoan, chỉ không thích mỗi tắm rửa.”
Lời này nghe thế nào cứ thấy không được tự nhiên?
Đường Hoan trộm trừng hắn một cái, lười phải nghe hắn cứ Tiểu Ngũ Tiểu Ngũ gọi con mèo nên đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm.
Tống Mạch nhìn theo nàng rời đi, lại nhìn về phía mèo trắng đang nằm ôm bút lông nghịch, khóe miệng cong lên.
Chỉ một lát sau Đường Hoan đã ôm một cái bồn gỗ to vào trong, đó là bồn tắm dành riêng cho mèo trắng, cho nên mèo trắng vừa nghe thấy tiếng động phát ra từ chỗ nàng thì xoay ra nhìn, nó nhanh chóng bỏ lại bút lông, chạy đến phía sau Tống Mạch.
Tống Mạch không hề nhúc nhích, ánh mắt chỉ một mực dán vào sách.
Đường Hoan đi đến trước người hắn, thấy cặp chân dài của hắn gác dọc lên trên tháp, trong lòng chảy nước miếng, mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm chỉnh nói: “Thiếu gia ngài đưa Tiểu Ngũ cho ta đi, nó núp đằng sau ngài đấy.”
“Tự mình tới ôm đi, ta không rảnh.” Mi mắt Tóng Mạch cũng không thèm nâng lên chút nào.
Hắn chắn ở đó, nàng ôm thế nào đây!
Đường Hoan oán thầm, sau đó bừng tỉnh, hắn đang đùa giỡn nàng đây mà!
Đường Hoan có cảm giác như thể kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác xưa, giống như ngày hôm qua Tống Mạch vẫn là anh canh rừng trung thực ngay cả nói chuyện với nàng cũng đỏ mặt được, chỉ sau khoảng thời gian khi nàng đi ra ngoài múc nước, hắn đã bị Tống Lăng nhập vào.
Nàng còn chưa cho hắn đùa giỡn đâu!
Không giống như Tống Mạch đoán nàng sẽ ngả trước người hắn bắt mèo, Đường Hoan đứng đó vất vả suy nghĩ một lát, sau đó như nghĩ ra chủ ý rất hay nào đó, vui vẻ vòng đến đầu bên kia, cởi giày đi lên, đi vào trong ôm mèo.
Tống Mạch vờ như không nhìn thấy vẫn bất động như cũ. Mèo trắng chống cự kêu một tiếng, lùi vào bên trong tháp, cũng không biết là sợ chậu nước dưới đất hay là không muốn nhảy xuống. Lúc bắt đầu Đường Hoan còn muốn đấu với Tống Mạch nhưng dần dần nàng bị con mèo láu cá này ép cho nóng nảy!
Đúng là chủ nào nuôi mèo nấy, công phu đổi sắc mặt cũng giỏi lắm, rõ ràng trước đó còn ngoan ngoãn đáng yêu, sao giờ cứ như chuột trốn mèo mà trốn nàng?
Mắt thấy con mèo lại sắp chạy đến bên Tống Mạch, Đường Hoan tức giận gọi hắn: “Thiếu gia, ngài cũng giúp ta bắt một tay với!”
Tống Mạch bất đắc dĩ buông sách xuống, dùng ánh mắt “Ngươi thật là ngốc” liếc nàng một cái sau đó nhàn nhã xoay người lại, tay vươn ta bắt lấy mèo trắng trốn ngay bên cạnh. Mèo trắng khẽ giãy dụa, Tống Mạch giương mắt lên nhìn nàng: “Còn không mau tới đây lấy, nếu còn để Tiểu Ngũ chạy trốn nữa thì tự ngươi bắt đi.”
Cả trán Đường Hoan đều toát mồ hôi mỏng, biết rõ người nọ là cố ý giày vò nàn, lại ngại vì thân phận tuy trong lòng thực sự rất muốn đá cho hắn một cái nhưng vẫn phải nén giận, còn tỏ vẻ cảm động tới rơi nước mắt đón lấy con mèo.
Tống Mạch ngồi, nàng đứng, hắn lại không chịu nâng tay, Đường Hoan không thể không cúi người.
Tống Mạch thật sự muốn đưa mèo cho nàng, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy cổ áo nàng thõng xuống, lộ ra hai bầu ngực tựa như ngọn núi nhỏ, và cái khe rãnh sâu đến kinh người.
Tay đột nhiên mất hết sức lực, mèo trắng kêu meo meo một tiếng, thấy trên tháp đã có người chặn rồi, bèn nhảy xuống dưới đất.
Đường Hoan thấy tình thế cấp bách không thể không bắt nó, còn chưa bắt được, đang định đứng dậy thì hắn dường như chỉ sợ nàng té ngã xuống, bất chợt ôm lấy eo nàng, thoáng dùng sức đưa nàng vào bên trong tháp.
Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy hắn nửa đè nàng xuống, mắt sáng quắc, “Cẩn thận, đừng để ngã xuống dưới.”