Phía đông trấn Thất Kiều có một nhà rất có học thức, Mai gia.
Phụ thân của Mai tú tài chính là vị cử nhân duy nhất của trấn trong 10 năm trở lại đây, còn vào đúng năm 25 tuổi, có thể nói là tiền đồ vô lượng,rất được mọi người xung quanh kính trọng. Lão gia cử nhân cũng rất có bản lĩnh, ông nhanh chóng tích góp được một phần gia sản, chẳng những chuyển từ thôn lên trấn trên mà còn mở được một tiệm cơm ngay con phố chính của trấn, trừ tiền công cho tiểu nhị và các loại tiền lặt vặt khác, mỗi tháng ít nhất cũng có thể kiếm được 5,6 lạng bạc.
Nhà ở có, gia sản có, lão gia cử nhân không còn thích vị thê tử nông thôn một chữ cũng không biết của mình nữa nên chuẩn bị nạp thêm một tiểu thiếp yểu điệu nũng nịu.
Sau đó … không có sau đó.
Lão gia cử nhân không cẩn thận vấp chân một cái, đáng đời cho ông ta xui xẻo, trên đầu chẳng có vết thương nào nhưng cũng không thể đứng dậy nữa.
Vị thê tử nông thôn kia lại rất mạnh mẽ, an táng trượng phu xong, một mình một thân nuôi lớn đứa con trai mới sinh, còn nuôi ra một tú tài.
Mai tú tài trời xinh khôi ngô đẹp đẽ, tiếc là cơ thể từ nhỏ đã ốm yếu, mỗi đợt giao mùa xuân thu đều phải bệnh nặng đến hai lần. So sánh với việc tạo lập công danh, nương của hắn vẫn cảm thấy nối dõi tông đường mới là việc quan trọng hơn nên bắt đầu thu xếp cho hắn cưới vợ. Ai ngờ được con mắt của Mai tú tài lại rất cao, cô nương cao quá, mập quá, lùn quá, khỏe quá, xấu quá hắn đều chướng mắt, sau đó bị mẹ già ép quá, liền trốn về nhà cũ ở. Lần này về, hắn liền bị một tiểu thôn cô tên Thủy Tiên mê hoặc.
Thủy Tiên là cô nhi, sống nhờ ở nhà dì từ nhỏ, trên có hai tỷ tỷ, dưới có hai đệ đệ hai muội muội nhà dì. Ngay cả khi chúng tỷ muội nhà dì chưa đến tuổi làm việc, nàng đã giống như nha hoàn bận bịu làm việc suốt ngày, phải chăm chỉ “báo đáp” ân dưỡng dục củadì dượng. Năm ấy gặp Mai tú tài, nàng vừa tròn 15 tuổi, không có son phấn không mặc áo gấm, nhưng dáng người thì yểu điệu dung mạo lại xinh đẹp, trời sinh quyến rũ phong lưu, chỉ một cái liếc mắt đã đoạt đi hồn phách Mai tú tài.
Ở trong mắt người trong thôn, Mai tú tài chính là hiền tế đối với các cô nương, chúng tỷ muội nhà dì đều động lòng, Thủy Tiên cũng vậy.
Bằng vào dung mạo trời sinh cùng con mắt nhanh nhạy do phải ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, chỉ sau vài lần gặp gỡ, nàng đã nhanh chóng khiến Mai tú tài ái mộ mà thương tiếc, khiến hắn bỏ ngoài tai tất cả chửi bới của dì Thủy Tiên, khiến hắn không thèm để ý tới phản đối của mẫu thân mình mà đem tam môi lục sính tới đón Thủy Tiên về nhà.
Đêm động phòng hoa chúc, rượu không chuốc say mà người đã tự say rồi.
Thủy Tiên xấu hổ nằm trên chiếc đệm màu đỏ thẫm, mặt đẹp đỏ bừng, xiêm áo tựa như bánh chưng bị Mai tú tài “bóc” ra, lộ ra thân thể nữ nhi trăng noãn mịn màng bên trong. Trước mắt là cơ thể tuyết trắng mê hồn, mùi hương thơm ngát đượm quanh chóp mũi, huyết mạch Mai tú tài căng ra, làm sao còn nhớ được cái gì là nhã nhặn, chỉ biết bổ nhào lên trên thân thể xinh đẹp kia sờ soạng gặm cắn.
Còn Thủy Tiên, nàng biết làm thế nào để cho nam nhân càng thêm yêu thích mình. Vì vậy nàng không hề giống như các tân nương khác thẹn thùng mặc phu quân muốn làm gì thì làm mà là lớn mật hùa theo hắn, khiến Mai tú tài chưa “vào cửa” đã phải nộp vũ khí một lần.
Cơ thể Mai tú tài yếu ớt, trải qua một lần này đã khiến hắn có chút không chịu nổi, nhưng hắn là tân lang a, đêm động phòng, ra một lần kia đã đủ mất mặt rồi, nếu còn không thể chân chính đi vào cơ thể nương tử, hắn còn biết sống sao? Vì thế hắn tiếp tục mạnh mẽ ôm lấy cơ thể nương tử, tốn một chút thời gian, chỉ mới vừa vào được có nửa đầu ngón tay hắn đã tiếp tục nộp vũ khí, mồ hôi chảy đầm đìa, bên dưới ** không ngừng tiết ra, hô thêm mấy tiếng khàn khàn, hai mắt trợn trừng, đi tìm cha hắn.
Con chết ở trên người con dâu, mẫu thân tú tài đau khổ, mắng Thủy Tiên là hồ ly tinh, chuyên cướp mạng nam nhân, muốn hưu nàng.
Nhưng Thủy Tiên cũng không phải hạng người yếu đuối gì.
Bởi vì làm trái lệnh dì bằng lòng gả cho Mai tú tài, nàng với người trong nhà dì đã bất hòa. Nếu bị hưu về, chờ đợi nàng phía sau không biết là kết cục gì, cho nên khi phát hiện tướng công chết bất đắc kì tử, nàng đã cắn nát cổ tay nhuộm đỏ khăn trinh. Đến khi bà bà mắng nàng, nàng cầm khăn trinh khóc mình đã làm người Mai gia, trong bụng chưa biết chừng còn có mang cốt nhục của Mai gia, cầu xin bà bà đừng hưu nàng.
Nàng khóc lóc vô cùng đáng thương, láng giềng xung quanh đều nói hộ nàng, mẫu thân tú tài một là e ngại lời của mọi người, hai là vì cốt nhục của con mình cho nên đành nhận đứa con dâu này. Hai tháng trôi qua, bụng Thủy Tiên chẳng đổi khác gì, mời lang trung tới thì biết không có thai. Mẫu thân tú tài lại muốn hưu nàng, Thủy Tiên khóc lóc vô cùng thê thảm, kiên quyết bảo rằng nàng với phu quân tình sâu, sinh là người Mai gia chết là ma Mai gia, còn sống là để thay phu quân phụng dưỡng mẹ già, nếu bà bà không thích, vậy nàng sẽ đi xuống ở bên phu quân, còn làm bộ muốn tự tử.
Nàng làm sao có thể chết được? Chưa kể đến nha hoàn bà tử ở Mai gia thì vẫn còn có hàng xóm láng giềng. Thấy nàng như vậy, ai cùng đều khuyên can.
Lấy cái chết chứng minh lòng mình, Thủy Tiên đã thắng được rất nhiều ngợi khen, mẫu thân tú tài nếu còn kiên trì hưu nàng thì đó chính là bà bà ác độc, nên đành phải thôi.
Ba năm tiếp theo, đó là cả quá trình tranh đấu giữa Thủy Tiên và bà bà. Trước mặt mọi người, nàng hiếu kính bà bà đủ thứ, nhưng sau lưng thì ngoài thuận trong trái, chưa bao giờ để mặc cho bà bà uốn nắn. Buổi sáng, mẫu thân tú tài nói xấu nàng với người ngoài, buổi trưa, nàng đã khóc lóc kể lể đủ điều oan khuất của con dâu, lúc không cẩn thận còn lộ ra vết thương trên người. Thủy Tiên giỏi diễn, phần lớn người dân trong trấn đều tin nàng, mẫu thân tú tài tức giận đến lâm bệnh nặng, Thủy Tiên nhân cơ hội mua chuộc lòng hạ nhân, tiểu nhị, chân chính tiếp quản tiệm cơm. Sau khi mẫu thân tú tài biết được, hộc máu bỏ mình.
Từ đó, Thủy Tiên trởthành chủ nhân Mai gia. Nàng giải tán lão bộc trong nhà, chỉ mua thêm hai nha đầu sai vặt và một bà tử trông nhà. Ban ngày khi xuất môn, nàng mangtheo một nha hoàn làm bạn. Bởi vì đã trở thành đương gia, bởi vì không còn ai có thể cướp lấy gia sản trong tay nàng nên nàng cũng không cần sống khổ sống sở lấy lòng như trước mà tùy theo ý mình, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Trước cửa quả phụ nhiều thị phi.
Nàng lại là một tiểu quả phụ xinh đẹp thường xuyên xuất đầu lộ diện nên thanh danh càng ngày càng thối, lời đồn xấu càng ngày càng nhiều.
Thủy Tiên chẳng hề để tâm tới.
Nàng ngồi ở tiệm cơm, việc làm ăn buôn bán trong tiệm còn tốt hơn gấp đôi so với bình thường. Bị mấy tên nam nhân xấu xa kia nhìn chòng chọc thì thế nào? Chỉ cần có thể kiếm bạc, đừng nói là nhìn bằng hai mắt, cho dù có kẻ lớn gan vụng trộm sờ tay nàng, nàng cũng vẫn có thể cười thật tươi liếc mắt đưa tình với người ta. Vụng trộm này nọ mới là tội, nữ nhân ra khỏi cửa nói chuyện với nam nhân không phải là tội, không ai có thể làm gì nàng! Nhóm các bà các cô thích chỉ trỏ sau lưng nàng, còn không phải là vì họ đang ghen tị nàng tài mạo song toàn sao? Ghen tị nàng dù không có tướng công vẫn có thể khiến phần lớn nam nhân tranh cướp lấy lòng!
Nhưng không phải chuyện gì của nàng cũng được như ý.
Ví dụ như gã đồ tể bán thịt ở phía đối diện kia, cũng chính là gã nam nhân mặt lạnh ở ngay cách vách nhà nàng, hắn chính là cái đinh trong mắt Thủy Tiên.
Nàng đối với Tống Mạch có thể nói là vừa yêu vừa hận.
Đối với Mai tú tài, Thủy Tiên là biết ơn, dù sao nam nhân kia cũng đã kéo nàng từ vũng bùn lên, cho nàng danh phận cho nàng phú quý. Nàng cũng muốn vui vẻ sống bên hắn, hiếu thảo với bà bà, làm một nương tử tú tài khiến người ta hâm mộ. Nhưng nàng với Mai tú tài vô duyên, ngay cả cái duyên làm vợ chồng chân chính cũng không thể, không có duyên với bà bà, vì muốn được sống mà nàng phải ở lại Mai gia bằng mọi cách, phải đối nghịch với bà bà.
Khi bà bà còn sống, nàng làm việc gì cũng phải cực kì cẩn thận, kiên quyết không cho bà bà nắm được nhược điểm nào để lấy cớ hưu nàng. Nhưng nàng cũng là một cô nương đang trong độ tuổi đẹp nhất, khi động phòng đã được hưởng chút tư vị hoan hảo, vì vậy làm sao nàng có thể không tư xuân? Sau khi bà bà mất, đã không còn ai có thể quản nàng. Thủy Tiên liền lên kế hoạch tìm một nam nhân tốt ở rể. Đương nhiên, nếu đối phương không có một đống thân thích tồi tệ thì nàng cũng nguyện ý mang hết đồ cưới tái giá, dù sao nàng cũng đã thủ tiết vì phu quân ba năm, đã phù hợp với luật lệ của đương triều đối với gia đình quả phụ không con.
Mỗi lần tư xuân, Thủy Tiên đều chỉ nghĩ tới Tống đồ tể ở cách vách, Tống Mạch.
Nhiều thế hệ Tống gia đều làm đồ tể, lúc rảnh rỗi thì giết trâu làm thịt heo giúp người, còn bình thường thì lấy nghề bán thịt kiếm sống, gia sản cũng không coi là nghèo. Đến đời Tống Mạch, trưởng bối đều đã tạ thế hết, trong nhà chỉ còn mỗi mình hắn, điều này rất phù hợp với điều kiện lập gia đình của Thủy Tiên.
Nhưng khiến cho Thủy Tiên động lòng, lại chính là tướng mạo của Tống Mạch.
Thực ra, Tống Mạch có thói quen đi sớm về muộn, khi Thủy Tiên còn ở nhà đều rất ít khi chạm mặt hắn, thỉnh thoảng đứng ở trong sân nàng còn có thể nghe thấy tiếng múc nước rửa mặt tiếng bổ củi ở nhà bên. Khi gặp mặt thật, đó là lần đầu tiên nàng tới tiệm cơm nhà mình. Lúc đi tới cửa tiệm thì thấy tiệm thịt đối diện vô cùng náo nhiệt nên mới dựa cửa ngóng nhìn. Nhìn mãi, cho đến khi người tới mua thịt tản hết mới lộ ra bóng dáng chủ tiệm.
Hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ dữ tợn cao lớn thô kệch trong tưởng tượng của nàng, Tống Mạch lạnh lùng đứng ở đó thu dọn dao thớt, quả thực, chính là nam nhân đẹp nhất trên đời mà nàng từng thấy.
Trách không được tới chỗ hắn mua thịt đều là các cô nương, tức phụ, thậm chí còn có cỗ kiệu dừng ở trước cửa tiệm, không biết ngồi bên trong là vị tiểu thư nhà nào.
Nam nhân yêu nhan sắc của nữ nhân lại không biết nữ nhân cũng giống vậy, rất để ý tới tướng mạo của nam nhân.
Khi nhìn thấy Tống Mạch, Thủy Tiên không khỏi mặt đỏ tim đập dồn dập.
Nếu có thể gả cho Tống Mạch, nàng nguyện ý làm một hiền thê, giúp trượng phu nuôi dạy con.
Nhưng khi nàng tìm gặp hắn lại chỉ đổi được cái nhìn lạnh nhạt của hắn, nhìn đến mức cả người nàng lạnh lẽo, còn hắn không nói lời nào đã rời đi.
Nàng mặt dày thỉnh bà mối tới thăm dò, Tống Mạch ngay cả cửa cũng không cho bà mối vào, bà mối đứng ngoài cửa nói ra mục đích, đại môn đã bị hắn vô tình đóng lại.
Mối tình si của Thủy Tiên không được đáp lại, trong lòng sinh hận, bắt đầu chọc tức Tống Mạch.
Hai nhà đều ở phía đông trấn, nàng là nhà ở rìa thứ hai, Tống Mạch là nhà ven rìa thứ nhất, xa xa bên cạnh chính là ruộng đất. Sở dĩ Mai gia mua nhà ở đây vì không thể mua nổi tòa nhà trên đường chính, còn Tống gia lại bởi vì nhà giết súc vật, sẽ làm nhiễu dân nên cố ý chọn nơi hẻo lánh.
Hậu viện Tống gia có chuồng heo chuồng gà, đều do một mình Tống Mạch lo hết, mà mấy con vật này, cứ đói bụng là lại kêu inh ỏi. Thủy Tiên thừa dịp Tống Mạch cho chúng ăn liền nhặt mấy hón đá nhỏ ném sang. Nếu lúc trước, Tống Mạch đối với nàng là lạnh lùng như những người khác thì hiện giờ, chính là ghét cay ghét đắng.
Tống Mạch không thèm nhìn nàng, trong lòng Thủy Tiên oán hận, Tống Mạch căm hận nàng, Thủy Tiên lại sinh ra một loại khoái cảm rất kì lạ.
Cho dù là chán ghét, nàng cũng muốn trong mắt hắn có nàng.
ở nhà, thường có bà mối tới cửa, phần lớn đều là nhóm lão gia thiếu gia có tiền, muốn nạp nàng làm thiếp. Thủy Tiên đều đuổi thẳng người đi, bây giờ nàng có tiền có quyền, việc gì phải chui vào nơi ngày ngày không được sống yên ổn, lại còn phải để ý sắc mặt chủ mẫu?
cũng có mấy thiếu gia độc thân phong lưu tới tìm nàng, muốn cùng nàng ái ân. Còn nói rằng ngoại trừ danh phận, cái gì cũng có thể cho nàng được. Người như thế, Thủy Tiên không đồng ý cũng không từ chối, cứ lửng lơ với đối phương, khiến đối phương ngứa ngáy khó chịu, thường đến tiệm cơm gọi đồ mà không ăn, thỉnh thoảng còn tặng một chút lễ vật, đồ trang sức, lăng la tơ lụa, ai đưa Thủy Tiên cũng không chối từ.
có một lần mưa to chợt ập đến, Thủy Tiên không mang ô, nàng gọi tiểu nhị mua ô. Tiểu nhị vừa mới “dạ” xong thì có một vị thiếu gia đã mỉm cười đi tới, nói để hắn đưa nàng về nhà.
Thủy Tiên định từ chối nhưng quay đầu nhìn Tống Mạch đang dọn quán chuẩn bị về nhà, nghĩ một lát, lại đồng ý.
Đến cửa nhà, nàng cố ý đùa vui cùng với vị thiếu gia kia ở ngay ngoài cửa. Tống Mạch đi tới, Thủy Tiên trộm nhìn hắn, phát hiện khóe môi hắn mím chặt.
Trong lòng hắn, nhất định đang mắng nàng là loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc?
Một tên nam nhân cổ hủ như vậy, nhìn thấy trò vô sỉ này nhất định sẽ rất tức giận.
Đã nhiều lần Thủy Tiên đều đồng ý cho người kia đưa về nhà, thỉnh thoảng còn tổ chức tiệc rượu ở trong viện, cố ý cười thật to.
Nàng chỉ lo chọc tức nam nhân cách vách lại quên rằng loại nam nhân tiếp cận trêu chọc một quả phụ như nàng, tuyệt đối không phải là một nam nhân tốt.
Có một lần vị thiếu gia kia say rượu, hắn lại khỏe hơn nàng.
Thực ra Thủy Tiên cũng say, bởi vì say nên đầu óc nàng có chút mơ hồ. Nàng vốn không muốn nhưng khi tỉnh táo nàng sẽ dễ dàng đối phó với loại nam nhân này, nhưng nàng say…Nàng cảm thấy tổn thương, nàng đẹp như vậy, vì sao có biết bao nam nhân thích nàng như vậy mà Tống Mạch thì lại khinh thường nàng?
Nàng cố ý liều mạng giãy dụa, kêu thật to, muốn xem xem Tống Mạch có thể chạy tới cứu nàng không.
Nhưng, nàng phải thất vọng rồi, cho đến khi bị gã thiếu gia kia tức giận đẩy ngã đập đầu vào tường, nhà cách vách cũng không có lấy một tiếng mở cửa.
Tống Mạch, ngươi quả thật quá nhẫn tâm…
Trước khi ý thức trở nên mơ hồ, nhìn bóng dáng nam nhân kia chạy đi, Thủy Tiên vẫn nhớ về nam nhân nhà cách vách như cũ.
Vỡ đầu chảy máu, Thủy Tiên bất tỉnh.
Đến khi được chữa trị, Đường Hoan tỉnh lại.
Tựa vào đầu giường, nàng sờ sờ mảnh lựa trắng quấn trên đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười yếu ớt.
Rất tốt, Thủy Tiên này, ngoại trừ ngốc ra, những cái khác, nàng đều thích.
Tống Mạch, ta lại tới rồi. Bây giờ ngươi đang làm gì?