Thanh âm của nàng không còn, tiếng bước chân cũng không còn, trong căn phòng đáng phải vui mừng mà lại trống trải, chỉ còn lại có một mình.
Nuốt xuống ngai ngái trong miệng, Tống Mạch nâng tay lau lau khóe miệng, cười khổ.
Nàng hỏi hắn thà rằng tự mình hại mình cũng muốn lừa nàng rốt cuộc toan tính cái gì, hắn toan tính cái gì?
Hắn toan tính ở dưới tình huống không bị nàng hoài nghi lừa gạt động phòng, hắn toan tính nàng sẽ bởi vì nhìn hắn bị thương mà nhiều ít đau lòng cho hắn một lần, hắn toan tính nàng chịu nói thật với hắn.
Nhưng là nàng không có.
Nàng nói hắn lừa gạt là vì trả thù nàng, nàng nói nàng không có tim, nàng nói hắn yêu nàng hắn chính là đồ ngốc, nàng lại soạn một lời nói dối không một kẽ hở cho hắn, cuối cùng còn chọc ghẹo thị vệ của hắn ngay trước mặt hắn.
Cho dù nàng cảm thấy hắn là rắp tâm lừa gạt, nàng không nhìn thấy thương thế của hắn sao? Nàng cũng biết hắn muốn đối với nàng mà nói có trăm ngàn loại biện pháp, cần gì phải chọn một cách ngu ngốc nhất? Cho dù nàng một chút cũng không yêu, sao nàng nhẫn tâm như vậy, không đau lòng cho hắn thì cũng thôi, vì sao cười chọc ghẹo người khác ngay trước mặt hắn?
Nàng nói đúng, hắn chính là một thằng ngốc.
Ngốc đến mức hy vọng không có xảy ra chuyện đêm nay, nàng vẫn còn cái gì cũng không biết, vẫn còn chịu làm nũng với hắn.
Nhưng là, chuyện đã nói toạc ra rồi, cũng không quay lại được nữa, mặc dù thân mật vốn dĩ cũng là giả dối.
Trừ phi, hắn lại đưa chút tự tôn không còn dư lại nhiều lắm đến trước mặt nàng cho nàng cười nhạo, trừ phi, nàng chủ động quay về tìm hắn.
Việc trước, hắn không làm được, hắn sợ bị nàng châm chọc. Việc sau, hắn biết, nàng dù là tới, đó cũng là giả dối.
Động phòng hoa chúc, một mình hắn động phòng hoa chúc.
Đầu ngón tay khẽ bắn, hỉ chúc đột nhiên mà tắt.
Hắn càng quen hơn, một mình hắn trong bóng tối.
~
Cũng đã là nửa đêm rồi.
Đường Hoan đi theo sau thị vệ áo đen, chậm rãi từ từ đi về phía phòng chứa củi. Vương phủ có bao nhiêu lớn, tẩm điện Vương gia ở và phòng chứa củi cách nhau rất xa. Thị vệ áo đen bắt đầu đi cực nhanh, Đường Hoan không theo kịp dứt khoát không đi theo, đi nhanh như vậy làm cái gì? Lúc này gió đêm đang mát, thổi lên người thoải mái biết bao.
Cuối tháng sáu, trên bầu trời đêm mặt trăng không thấy bóng dáng, chỉ có ánh sao đầy trời.
Khi còn bé sư phụ nói với nàng, trên trời có bao nhiêu ngôi sao, bà sẽ hái bấy nhiêu nam nhân. Nàng ngồi ở trong lòng sư phụ đếm từng ngôi từng ngôi, đếm đủ, chỉ vào mặt trăng sáng bắt mắt nhất hỏi sư phụ có hái hay không. Sư phụ nói không có, nói bà chính là mặt trăng, nam nhân đều là sao, cho nên gọi là đám sao vây quanh mặt trăng.
Bây giờ sư phụ không còn, mặt trăng cũng không có, nàng lại là cái gì đây?
Vào phòng chứa củi, bên trong tối đen một mảng, còn không có đứng vững đã nghe được tiếng muỗi kêu “vo ve” trước. Đường Hoan muốn hỏi thị vệ có thể đưa chút hương đuổi muỗi tới đây hay không, chớp mắt vừa nghĩ, nàng còn nghĩ là mình là nữ nhân được nam nhân kia nâng trong lòng bàn tay sao?
Không phải, bây giờ nàng chính là nàng, cũng không cần giả trang nữ nhân tốt nữa, cũng không cần giả trang thích hắn nữa, nàng cuối cùng cũng có thể quay về làm chính mình rồi.
Không phải nàng ngốc nhất định muốn chọc tức hắn tổn hại tính mạng, chỉ là vì sao còn phải giả bộ? Giả bộ cũng vô dụng, hắn cái gì cũng nhớ rõ, hắn không chịu muốn nàng. Không muốn thì không muốn, dù sao bây giờ nàng nói chân tướng cho hắn rồi, nếu hắn vẫn kiên quyết không tin nếu hắn không sợ chết, cùng lắm thì nửa tháng sau cùng chết thôi.
Hưởng thụ khác, nàng cũng sẽ không xin hắn. Sau khi sư phụ mất, khi chưa gặp được hắn, nàng đều là một mình trôi qua, chút khổ ấy tính là cái gì? Nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ngay cả mấy con muỗi cũng muốn so đo, nàng dứt khoát tìm lão gia có tiền gả cho làm phu nhân hưởng phúc cho rồi!
Nằm trên cỏ khô, Đường Hoan dùng tay áo che kín mặt bắt đầu ngủ.
Muỗi bay tới bay lui quấy rầy, bên tai tất cả đều là tiếng “vo ve”, làm cho người ngủ không ngon, trong mơ mơ màng màng túm cỏ khô lên che ở trên người, cuối cùng ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Hoan chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy, tay gãi một cái, phát hiện trên cánh tay trên cổ trên đùi thêm rất nhiều vết muỗi đốt, cào một phát, dùng đau giải ngứa, thoải mái mà muốn kêu.
Bụng “ọt ọt” làm ầm ĩ, nhưng nàng bây giờ là tù phạm, tù phạm có điểm tâm ăn sao?
Nàng nhìn về phía mạng nhện trong xó.
Đây là tình yêu của nam nhân, lúc tốt với bạn hận không thể yêu thương đến tận xương tủy, lúc không tốt với bạn có thể vứt bỏ bạn như giày rách.
Nàng biết, đây là nàng gieo gió gặt bão, nàng lừa hắn, còn có thể mong đợi hắn thật sự ngốc đến một mực yêu nàng?
Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng yêu nàng, hắn yêu là nữ nhân giả đối tốt với hắn mà nàng giả thành kia, không phải nàng - nữ lừa đảo hạ lưu dâm đãng này.
Vậy thì sao chứ?
Nàng một chút cũng không hối hận, không lừa hắn, làm một tiểu ni cô quy củ thiện lương, nàng chỉ sợ sẽ chết ở ngay giấc mộng đầu tiên.
Nàng cũng không khổ sở một chút nào, cho tới bây giờ nàng vốn không có nghĩ tới yêu ai, nhập mộng, lại càng sẽ không yêu một nam nhân giả như vừa tỉnh lại e rằng sẽ lại cho nàng một kiếm, bất kể hắn ở trong mộng có bao nhiêu tốt. Nàng không động tâm, hiện tại hắn như thế nào thì liên quan gì tới nàng?
Trước khi đi vào giấc mộng nàng là hái hoa tặc, lúc tỉnh mộng hoặc đoạn mộng nàng vẫn sẽ là hái hoa tặc, ai cũng đừng mơ khiến cho nàng trở thành một người khác.
Mà tình cảm của nam nhân, là hái hoa tặc khinh thường nhận được nhất.
Nàng chỉ là tiếc nuối, nàng không đánh lại hắn, thời gian cuối cùng phải ở trong phòng chứa củi này nghẹn khuất mà trôi qua.
Nàng chỉ là tiếc nuối, hao hết tâm tư xông qua tám giấc mộng, nhưng lại thua ở một giấc mộng cuối cùng.
Nàng chỉ là cảm thấy... trên người ngứa quá, bụng đói quá.
~
Thương thế của Tống Mạch, trong lòng hắn cũng biết, vận công chữa thương một đêm, dư độc đã sớm trừ hết, chỉ có vết đao ở bụng ảnh hưởng hành động, nhưng cũng không có đáng ngại... Lúc đó chỉ là muốn hù dọa nàng mà thôi.
Không nghĩ tới nàng thông minh như vậy.
Đại hôn vốn là có bốn ngày nghỉ kết hôn, không cần vào triều, vả lại hắn dù cho không lên triều, ai có thể nói hắn cái gì?
Dùng điểm tâm xong, tựa vào trên giường không muốn nhúc nhích, bảo thị vệ lấy quyển sách tới đây, lật một tờ, nhưng nửa chữ cũng không xem vào.
Bây giờ, nàng đang làm cái gì?
"Ngươi đi thay cho Sở Bình tới đây, chớ kinh động nàng."
"Vâng."
Một khắc đồng hồ sau, thị vệ áo đen tối hôm qua Sở Bình quỳ một gối xuống ở sau bình phong, "Điện hạ có gì căn dặn?"
Tống Mạch lật một trang sách, thanh âm tùy ý nghe không ra cảm xúc: "Tối hôm qua nàng có quấy rối hay không?"
"Bẩm điện hạ, vương... Thẩm đại tiểu thư một đường không nói chuyện, vào phòng chứa củi thì ngủ luôn."
Tống Mạch khép sách lại, nhắm mắt dưỡng thần: "Bổn vương hôm qua đại hôn cùng nàng, nàng chính là Đoan vương phi, không phải là Thẩm đại tiểu thư gì đó."
"Thuộc hạ bất kính với vương phi, xin điện hạ trách phạt."
Tống Mạch không muốn truy cứu tội bất kính của y, dừng một lát, hỏi: "Nàng ở phòng chứa củi, một chút động tĩnh cũng không có?" Nàng yếu ớt như vậy, hắn để cho nàng ghé vào trên người hắn nàng cũng ngại xương cốt hắn cứng rắn cộm khó chịu, nằm ở trong phòng chứa củi, nàng chịu được có thể ngủ? Còn có, nàng không phải thích chọc ghẹo người sao, đêm dài đằng đẵng, sao nàng không chọc ghẹo thị vệ trông không tệ này?
"Bẩm điện hạ, vương phi không có trách cứ điện hạ cũng không có yêu cầu gì, chẳng qua là, trong phòng chứa củi nhiều muỗi, vương phi ngay từ đầu không chịu nổi phiền nhiễu, mắng … mắng vài câu, sau lại ngủ mất. Buổi sáng, buổi sáng lúc thuộc hạ đưa điểm tâm đi vào, vương phi chìa tay nhận, thuộc hạ vô tình phát hiện trên mu bàn tay của vương phi có mấy chỗ sưng đỏ." Sở Bình đắn đo nói. Vốn tưởng rằng điện hạ chán ghét mà vứt bỏ vương phi, nhưng thái độ vừa rồi của điện hạ, rõ ràng còn nhớ thương, vậy y cũng là biết nên nói cái gì rồi.
Muỗi?
Tống Mạch nhíu mày, hắn thật không nghĩ đến điều này.
"Bữa sáng nàng ăn cái gì?"
Sở Bình không yên cúi đầu: "Bẩm điện hạ, thuộc hạ dựa theo dặn dò của điện hạ, chuẩn bị cho vương phi là cháo gạo và bánh bao, vương phi đều dùng rồi."
"Đã biết, lui ra đi."
"... Điện hạ, bữa trưa của vương phi... ?"
Tống Mạch lạnh nhạt mở miệng: "Giống như bữa sáng." Đột nhiên đổi thành sơn hào hải vị, nàng nhất định lại đắc ý rồi.
"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Sở Bình lặng yên rời đi.
Vì thế bữa trưa Đường Hoan ăn cháo loãng bánh bao, cơm chiều vẫn như cũ là cháo loãng bánh bao, chẳng qua có dù sao vẫn hơn không có, nàng rất thỏa mãn rồi.
Cửa phòng chứa củi lại đóng lại lần nữa, Đường Hoan ở bên trong buồn bực nhàm chán, víu ở trước cửa nói chuyện cùng thị vệ áo đen canh giữ ở bên ngoài: "Này, từ tối hôm qua đến bây giờ đều là ngươi canh giữ ở bên ngoài sao? Ngươi không cần ngủ? Vương gia của các ngươi thật là, sao không đổi một người khác tới đây trực thay ngươi chứ? Hừ, thật ra ngươi có mệt hay không thì không liên quan đến ta, chẳng qua là ngươi trông ưa nhìn lại không thích phản ứng người khác, còn không bằng đổi lại một người khó coi một chút nhưng biết thương hương tiếc ngọc, tốt xấu gì cũng có thể cùng ta nói chuyện giải buồn."
Sở Bình đứng nghiêng cách cửa ngoài mười bước, trán đầy mồ hôi.
Vương phi này thật sự là... Tối hôm qua sáng nay buổi chiều hôm nay nàng nói như vậy cũng không có gì, sao lại cứ vào lúc sau khi y bẩm báo như vậy lại cứ vào lúc sau khi điện hạ tới đây đột nhiên... như vậy? Điện hạ có thể cho là y cố ý che giấu tình hình thực tế hay không? Nghĩ đến đồng nghiệp thời gian trước đột nhiên bị phái đi đại doanh Tây Bắc rèn luyện, Sở Bình dường như hiểu được cái loại vẻ mặt như được giải thoát của đồng nghiệp rồi.
Sáu năm trước khi điện hạ phái người giám thị Thẩm đại tiểu thư bọn họ - đám thị vệ này còn cao hứng cho điện hạ, cho là điện hạ cuối cùng cũng có nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, tuy nói là tiểu nha đầu còn chưa có nẩy nở, nhưng nha đầu kia dung mạo thông minh xinh đẹp, còn nhỏ tuổi đã có thể đoán được nhan sắc khuynh thành sau này, với tuệ nhãn biết hàng của điện hạ đương nhiên sẽ động tâm. Ai có thể ngờ đến trong sáu năm điện hạ không hề có động tĩnh, tháng này cuối cùng cũng có động tĩnh, Thẩm đại tiểu thư nhìn như đoan trang kia lại thay đổi dạng?
Trở nên, quá giày vò người...
Chẳng những giày vò bọn họ, cũng giày vò điện hạ, nhưng điện hạ đã chịu đựng rồi, y tất nhiên cũng phải chịu đựng.
“Sao ngươi không nói lời nào vậy? Đừng giả vờ câm điếc, tối hôm qua ngươi còn nói chuyện, thanh âm rất dễ nghe. Đúng rồi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Trước kia từng chạm vào nữ nhân chưa? Các nàng có nói thời điểm đó ngươi kêu lên rất dễ nghe hay không?" Đường Hoan vừa lắc lắc cửa, vừa trêu ghẹo y.
Sở Bình chỉ nghe đến vương phi hỏi y có từng chạm vào nữ nhân hay không, sắc mặt đỏ lên, sau đó đột nhiên có hạt cát cực nhỏ bắn vào trên người y, tiếp theo thanh âm gì y cũng không nghe được nữa. Y biết đó là thủ đoạn của điện hạ, cho nên y động cũng cũng dám động, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra, trong lòng lại vô hạn cảm kích điện hạ, không cần nghe lời nói hoang đường của vương phi, y cũng có loại cảm giác giải thoát.
Mặt trời chiều ngả về tây, phòng chứa củi nho nhỏ bao phủ ở trong ánh chiều tà màu vàng kim. Trong cửa phòng chứa củi, có một cô nương váy đỏ đứt quãng nói gì đó, khi thì phát ra vài tiếng cười bỉ ổi, trên nóc nhà phòng chứa củi, có một nam tử áo đen thon dài khoanh tay mà đứng, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang vẻ âm tình bất định.
Màn đêm buông xuống, nữ nhân bên trong nói mệt rồi, nằm trên cỏ khô tiếp tục ngủ.
Chờ nàng ngủ say, Tống Mạch lặng yên không một tiếng động hạ xuống trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, đi vào, cúi người điểm huyệt ngủ của nữ nhân, sau đó ôm người vào trong lòng. Mềm mại như vậy nhỏ nhắn như vậy, hắn dừng một chút, xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi, không quên giải huyệt đạo thất thông cho thị vệ của hắn.