Tới rồi.
Giữa cơn hoảng hốt, Liễu Ngọc Như nghe được thanh âm từ Cố Cửu Tư. Nàng hơi ngỡ ngàng, tới chỗ nào? Âm tào địa phủ hay là…
Liễu Ngọc Như chật vật mở mắt và thấy hai chữ “U Châu”.
Nàng nằm mơ sao?
Nàng…còn sống mà tới U Châu?!
“Cửu Tư…” nàng gắng sức lên tiếng.
Cố Cửu Tư nghe thấy giọng nàng liền vội vàng nói, “Ngọc Như, ta ở đây!”
“Tới rồi…”
“Tới rồi!” Cố Cửu Tư kích động tới mức giọng biến đổi, “Chúng ta tới rồi!”
“Thật tốt.” Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, thều thào, “Chúng ta có thể nhìn thấy nương…”
Cố Cửu Tư không thể diễn tả thành lời nội tâm của mình, chỉ cảm thấy trong hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đời hắn chưa từng trải nghiệm cảm xúc phức tạp thế này; mừng như điên, chua xót, thống khổ, hy vọng. Hắn cõng Liễu Ngọc Như đi từng bước một đến thành trì thứ nhất của U Châu – thành Lộc. Trên thực tế, nơi này còn cách thành Lộc năm dặm nhưng trong Cố Cửu Tư nảy sinh vô vàn hy vọng.
Hắn đi được, hắn nhất định sẽ đi được.
Hắn đã đi biết bao nhiêu dặm đường, đã bước qua địa ngục tàn nhẫn như vậy, U Châu giờ ở ngay trước mắt thì sao hắn có thể ngừng lại!
Nhưng đói khát cùng kiệt quệ bám lấy hắn, hai chân hắn run lẩy bẩy, hắn vừa cắn răng vừa tiến về phía trước. Đi chưa được vài bước, hắn nghe tiếng vó ngựa dồn dập áp sát. Người cưỡi ngựa đột nhiên ghìm dây cương, ngạc nhiên lẫn mừng rỡ hô, “Cửu Tư?!”
Cố Cửu Tư ngẩng đầu liền thấy Chu Diệp. Hắn thoáng ngẩn ngơ rồi mừng như điên gọi, “Chu huynh?!”
“Đúng là ngươi rồi.”
Chu Diệp nhanh chân xuống ngựa đỡ lấy Cố Cửu Tư đang lảo đảo, “Nương của ngươi tới Vọng Đô thì lập tức đến tìm ta. Ta nghe kể nhà ngươi gặp chuyện nên phái nhiều người đi hỏi thăm, ta đoán ngươi sẽ đi qua hai châu Thanh Châu và Thương Châu. Tính thời gian thì ta đã chờ ở cổng thành Lộc hơn nửa tháng.”
Lời này khiến Cố Cửu Tư rất cảm động. Hắn muốn mở miệng nói gì đó song giờ gặp được Chu Diệp, hắn cảm tưởng mình đã chạm đích. Mọi ý chí giúp hắn chèo chống tan tác, hắn gượng cười rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Khi Cố Cửu Tư tỉnh lại, hắn đang nằm trên chiếc giường mềm mại và ấm áp. Hắn bật dậy, nôn nóng gọi, “Ngọc Như?!”
“Ngươi đừng vội,” giọng Chu Diệp từ bên ngoài truyền vào. Hắn bưng cháo tới cạnh Cố Cửu Tư rồi ngồi xuống, “Đệ muội ở phòng khác. Thân thể muội ấy bị tổn thương nghiêm trọng, ta đã nhờ đại phu bốc thuốc, hiện giờ muội ấy vẫn đang ngủ.”
Cố Cửu Tư nghe vậy thì thả lỏng người. Hắn sốt ruột đứng dậy, “Ta đi nhìn nàng một cái.”
“Nhìn cái gì,” Chu Diệp giữ hắn lại, “lo cho bản thân ngươi đi. Thương tích trên người ngươi còn nghiêm trọng hơn muội ấy nhiều.”
“Ta không sao.” Cố Cửu Tư xua tay, “Nàng vẫn ổn chứ?”
“Không có gì nguy hiểm, chỉ là sức khỏe muội ấy bị hao tổn. Đại phu nói nếu muốn sinh con thì phải tĩnh dưỡng nhiều năm.”
Cố Cửu Tư ngớ người. Chu Diệp lo lắng liếc nhìn Cố Cửu Tư một cái nhưng vẫn châm chước nói, “Cửu Tư, tuy số lần gặp mặt của chúng ta không nhiều nhưng hai ta có thể coi là thân thiết, lòng ta đã coi ngươi như huynh đệ.”
“Chu huynh có chuyện gì cứ nói thẳng.” Cố Cửu Tư nhận ra Chu Diệp có chuyện khó nói nên bảo, “Trong lòng Cửu Tư, Chu huynh giống như huynh trưởng, không có gì khó mở miệng cả.”
Chu Diệp do dự giây lát rồi khẽ thở dài, “Ngọc Như là cô nương tốt, muội ấy bất chấp sống chết mà đồng hành với ngươi. Ngươi cũng còn trẻ, không cần sốt ruột chuyện con cái, hãy đối xử với muội ấy thật tốt…”
Cố Cửu Tư nghe một nửa đã hiểu ý Chu Diệp. Hóa ra sợ hắn vì Liễu Ngọc Như không thể mang thai ngay mà nảy sinh ý định hưu thê.
Ba năm không sinh con thì có thể hưu thê.
Cố Cửu Tư dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ nói, “Chu huynh nghĩ ta là loại người gì; nàng vào sinh ra tử với ta, con cái chỉ là chuyện nhỏ thì sao phải vội? Quan trọng nhất là nàng có nguyện ý ở bên ta không. Đời này của ta dù xảy ra chuyện gì chăng nữa cũng sẽ không phụ bạc nàng.”
“Các ngươi tình sâu nghĩa nặng,” Chu Diệp hâm mộ vô cùng, “vi huynh yên tâm rồi.”
Cố Cửu Tư nghe Chu Diệp nói liền phát hiện câu nào Chu Diệp thốt ra cũng đủ để hắn sững sờ.
Bốn chữ “tình sâu nghĩa nặng” nhất thời khiến hắn ngỡ ngàng.
Hắn không biết tại sao mình bối rối; lời này chẳng sai nhưng hắn cảm thấy dường như có gì đó đã thay đổi.
Chu Diệp trông coi hắn uống cháo, khi hạ nhân bưng thuốc lên thì buộc hắn uống. Cố Cửu Tư hồi phục liền vội vàng đi xem Liễu Ngọc Như.
Hiện giờ Chu Diệp đưa bọn họ tới thành Lộc và đã báo tin cho Cố gia. Hắn định chờ họ khỏe hơn sẽ khởi hành đến Vọng Đô.
Cố Cửu Tư thật ra sốt ruột muốn đi Vọng Đô ngay nhưng nghĩ tới sức khỏe của Liễu Ngọc Như thì hắn lại ép xuống thôi thúc này.
Hắn vội vàng đến phòng của Liễu Ngọc Như. Nàng đã tỉnh, hiện đang uống từng ngụm cháo nhỏ. Thật ra nàng đói cồn cào nhưng lý trí lẫn giáo dục ngăn cản nàng há miệng thật to để húp cháo.
Cố Cửu Tư đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nàng. Liễu Ngọc Như mặc áo trong màu trắng, tóc dài tuôn rơi, cái miệng nhỏ uống cháo, động tác vừa điềm tĩnh vừa thanh lịch. Nàng cùng xung quanh vẽ nên bức họa xinh đẹp thanh bình; như thể đang mô tả một thế giới khác đầy tốt đẹp, yên ả, và an nhiên.
Cố Cửu Tư không dám quấy nhiễu nàng nên cứ ngẩn ngơ đứng đó mà ngắm nàng. Liễu Ngọc Như uống xong cháo mới phát hiện Cố Cửu Tư, nàng ngẩng đầu nhìn thanh niên đứng ở cửa.
Hắn mặc đồ trắng, tóc cẩu thả buộc đằng sau. Nàng mỉm cười dịu dàng, “Ngươi tỉnh rồi.”
Chỉ một câu như vậy đã khiến mắt Cố Cửu Tư chua xót. Hắn tiến về phía trước rồi ngồi xổm xuống, đầu dựa vào chân nàng.
Liễu Ngọc Như giơ tay vuốt tóc hắn, nhỏ nhẹ hỏi, “Ngươi sao vậy?”
“Hai ta đều còn sống.”
Hắn khàn khàn nói, “Ngươi còn ở đây, ngươi vẫn khỏe mạnh, ta rất cao hứng.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Tay nàng vuốt tóc hắn, đôi mắt nhìn phần cánh tay để trần của hắn. Vết thương chồng chất trên tay hắn, tất cả đều là thương tích khi hắn cắt tay cho nàng uống máu.
Ánh mắt nàng đờ đẫn lúc dừng lại ở vết thương kia.
Có vài đoạn ký ức mơ hồ trong đầu nàng, ban đầu nàng tưởng mình nằm mơ song giờ nàng đã hiểu.
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như lặng thinh thật lâu liền nhìn theo tầm mắt của nàng. Hắn lập tức biết Liễu Ngọc Như đang nhìn gì bèn rụt tay lại theo bản năng. Nhưng Liễu Ngọc Như giữ chặt tay hắn rồi vén tay áo lên, trên da thịt chi chít vết thương.
Cố Cửu Tư lúng túng, hắn quay đầu đi, ngượng ngùng nói, “Chả sao hết…”
Đầu ngón tay Liễu Ngọc Như dừng trên miệng vết thương của hắn. Đầu ngón tay nàng mang theo hơi lạnh cùng sự mềm mại nhẵn bóng chỉ có ở thiếu nữ, chúng mơn trớn vết thương của Cố Cửu Tư khiến cả người hắn nhịn không được mà run rẩy. Một loại tê dại khó diễn tả thành lời chạy thẳng từ vết thương đến đầu hắn; toàn thân hắn cứng đờ tại chỗ, tinh thần rối bời. Hắn nghe Liễu Ngọc Như nhẹ giọng hỏi, “Đau không?”
Cố Cửu Tư thẫn thờ, cảm xúc vừa nãy thật quái dị. Trải nghiệm lạ lẫm này khiến hắn suýt nữa rút tay về nhưng không dám. Câu hỏi của Liễu Ngọc Như vào tai này ra tai kia, hắn hoàn toàn chẳng biết trả lời thế nào. Đầu hắn chỉ nghĩ đến…
Hắn bị sao thế này.
Rốt cuộc đầu ngón tay của Liễu Ngọc Như mang theo thứ gì làm hắn như vậy… Như vậy…
Nói không nên lời là một loại cảm xúc kỳ diệu. Không phải chán ghét, thậm chí có chút thích, nhưng rồi lại khiến hắn sợ hãi, khiến hắn khó chịu, hoàn toàn chẳng dám để người khác biết.
Liễu Ngọc Như thấy hắn không trả lời, nàng nghiêm túc nhìn hắn, “Còn đau phải không?”
Lần này Cố Cửu Tư hoàn hồn. Hắn cuống quít thu hồi tay, cúi đầu nói, “Không… Không đau.”
Liễu Ngọc Như cho rằng hắn bối rối vì bị nàng phát hiện vết thương, nàng cũng không biết nên nói gì.
Sau một hồi, nàng cười khẽ, “Trước đó hỏi ngươi có thể nhường ta ngụm nước cuối cùng không, ngươi nói muốn đem máu thịt đút cho ta. Ngươi đúng là đã làm được.”
Cố Cửu Tư nghe vậy bèn ngước nhìn nàng, tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn cười nói, “Khi hỏi ta những lời này có phải ngươi đã chuẩn bị tinh thần nhường ta miếng lương thực cuối cùng không?”
Môi Liễu Ngọc Như mấp máy. Nàng không trả lời, chỉ quay đầu đi rồi nói, “Cũng may chúng ta đều sống sót.”
Cố Cửu Tư không nói tiếp, hắn lặng lẽ quan sát Liễu Ngọc Như.
Suốt quãng đường này, nàng gầy đi rất nhiều. Không biết có phải vì nguyên nhân đó mà dường như cả người nàng đột ngột trổ mã, sắc nét hơn hẳn. Ở nàng toát lên vẻ đẹp trong veo và nhu mì; tuy làn da hiện giờ hơi vàng vọt nhưng ngũ quan lại nổi bật. Đặc biệt là sau khi trải qua mưa gió, từng ánh mắt của nàng đều mang theo sự cứng cỏi; lúc nàng chớp mắt lại có thêm vẻ dịu dàng. Sự kết hợp này tạo nên nét quyến rũ khó nói.
Tựa như nàng bỗng lột xác từ thiếu nữ thành nữ tử; từ đơn thuần, thanh tú, đáng yêu thành diễm lệ.
Nàng chưa trổ mã hết mà đã diễm lệ thế này thì Cố Cửu Tư có thể tưởng tượng lúc nàng trưởng thành hơn sẽ rực rỡ động lòng người thế nào.
Hắn cứ ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như. Nàng phát hiện liền quay đầu lại nhìn Cố Cửu Tư, không khỏi cười, “Ngươi đói tới choáng váng rồi sao? Trước giờ nói một câu ngươi đáp mười câu, sao hôm nay im thin thít thế này?”
Cố Cửu Tư bật cười, ngượng ngùng hoàn hồn. Hắn sợ Liễu Ngọc Như nhận ra tâm tình khác thường của mình bèn quay đầu đi, cười nói, “Vì ta cũng không biết nên nói gì.”
“Tại sao?”
“Ngươi cảm thấy còn may chúng ta đã vượt qua,” nụ cười tươi của Cố Cửu Tư mang theo khổ sở, “nhưng ta chỉ nghĩ đoạn đường này quá khó khăn.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn. Ánh mắt Cố Cửu Tư quay lại trên mặt nàng, hắn thở dài, “Ngươi không biết những ngày ngươi hôn mê, ta gian nan thế nào.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như nghe hắn nói, sắc mặt thoáng biến hóa. Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng, “Thật ra ngươi nên vứt bỏ ta.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, Liễu Ngọc Như cụp mắt xuống, “Giữa ta và ngươi chỉ là mối quan hệ buộc phải ở bên nhau do hôn ước. Nếu ngươi vì tinh thần trách nhiệm thì không nói; nhưng nếu ta chết, ngươi cũng đừng quá thương tâm, đợi một thời gian rồi lấy cô nương xinh đẹp khác là được.”
Cố Cửu Tư nghe nàng nói, không biết vì sao trong lòng buồn bực vô cùng. Liễu Ngọc Như nhìn giường, nàng cũng chả biết mình đang muốn nói gì, “Ngươi thật sự không cần làm vậy.”
“Thế còn ngươi?!” Cố Cửu Tư nhịn không được mà mở miệng, giọng nói mang theo chút hờn dỗi, “Ta chết thì ngươi tìm người khác để gả là xong. Tìm người đẹp hơn ta, tốt với ngươi hơn ta, có tiền đồ hơn ta, ngươi quay về làm gì?!”
“Ngươi mê sảng à?”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nghiêm túc nói, “Tìm người có tiền đồ hơn ngươi thì còn được, nhưng tìm người đẹp hơn ngươi thì ta phải tìm ở đâu?”
Lời nói đã chuẩn bị tốt đều nghẹn ở họng hắn, Cố Cửu Tư ngẩn ngơ nhìn Liễu Ngọc Như. Hắn có cảm giác vô lực như khi học được võ công cái thế rồi phát hiện nó không thể dùng trên người đối phương.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười, “Ngươi là trượng phu của ta. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó; ta dĩ nhiên muốn đi cùng ngươi.”
Ngày xưa nghe những lời này, Cố Cửu Tư sẽ đùa giỡn với nàng. Nhưng không biết vì sao, hôm nay hắn cảm thấy bực bội đến khó hiểu.
Chính hắn còn không hiểu rõ nên hắn dứt khoát đổi đề tài. Hắn đứng dậy đắp chăn cho Liễu Ngọc Như, cứng ngắc hỏi, “Uống thuốc chưa?”
“Hồi nãy mới uống xong.”
“Vậy ngươi ngủ thêm đi.” Hắn đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn kỹ lưỡng cho nàng rồi nói, “Ta đi ngủ.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như giữ chặt hắn, Cố Cửu Tư dừng lại, nhìn cô nương có đôi mắt tươi cười nói, “muốn nghe ngươi nói vài lời hay sao khó vậy?”
Thân hình cứng đờ của Cố Cửu Tư bất động, Liễu Ngọc Như ôn hòa hỏi, “Ngươi nói xem, lúc ta hôn mê, ngươi sợ cái gì?”
“Ta sợ ngươi đã chết!”
“Sao lại sợ ta chết?” Liễu Ngọc Như tiếp tục dò hỏi.
Cố Cửu Tư trừng mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc hắn thốt lên, “Ngươi mà chết thì ta đi đâu để tìm một Liễu Ngọc Như khác?”
Được những lời này, Liễu Ngọc Như mỉm cười. Nàng buông hắn ra, dịu dàng bảo, “Đi ngủ đi.”
Cố Cửu Tư tự dưng có cảm giác mình vừa vô hình trung ăn thiệt thòi. Nghĩ không ra nên hắn đứng dậy rời khỏi phòng. Ra ngoài chưa được vài bước, hắn đột nhiên quay về rồi ù ù cạc cạc hỏi, “Ta và ngươi là phu thê, để chúng ta ngủ ở hai phòng riêng là có ý gì?!”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Sau đó nàng thấy Cố Cửu Tư quay lại rồi chen chúc trên giường, bất mãn nói, “Ngươi nhích vào bên trong một chút.”
Liễu Ngọc Như không biết sao lửa giận của hắn lớn như vậy, nàng chỉ vừa cười tủm tỉm vừa dịch người vào bên trong. Cố Cửu Tư nằm xuống, hắn nhắm mắt rồi nói với Liễu Ngọc Như, “Được rồi, ngủ thôi.” Bạn đang