áng là ta bị nàng chọc giậnThúc Thận Huy trố mắt, vẻ đầy cổ quái, đứng hình tại chỗ một lát, bỗng kêu hồi phủ, cất bước ra khỏi Văn Lâm các.
Y quay về Vương phủ, hỏi người gác cổng, được biết Đại Hách Vương nữ vẫn chưa rời đi, bèn đến Phồn Chỉ viện, thị nữ báo Vương phi đưa Vương nữ đi võ đài, đến giờ người còn chưa về.
Y trực tiếp đi võ đài. Trang thị dẫn mấy thị nữ bưng trà trái cây khăn tay các thứ đang đợi ở cửa giáo trường, thấy y, vội vàng tới đón.
“Vương phi còn trong đó à?” Thúc Thận Huy ngừng bước, hờ hững hỏi.
Trang thị gật đầu, giải thích, “Thật ra là Vương nữ không chịu đi, nói ngưỡng mộ Vương phi đã lâu, bám theo không buông. Còn nói thường ngày nàng ta cũng biết kỵ xạ, muốn để Vương phi xem thử nàng ấy luyện thế nào. Vương phi liền dẫn nàng ấy tới đây.”
Trang thị sống nửa đời người, chuyện trong cung ngoài cung gì chưa từng gặp qua, nhưng như hôm nay thực sự là lần đầu trong đời, nhắc đến, cũng bất đắc dĩ đầy mặt.
Thúc Thận Huy ừ đáp, lệnh người theo tới đi hết, giương mắt liếc phía trước, cất bước đi tới.
Bên cạnh không có ai, sắc mặt y trong phút chốc âm u, bước chân càng nhanh. Rất nhanh đã tới sân tập bắn, quả nhiên, phía trước có hai bóng người đập vào mi mắt.
Lúc đó hoàng hôn đã chìm sâu, trời sắp tối, mượn chút sắc trời ban ngày sau cùng còn sót lại, y nhìn thấy cô con gái Khương gia đứng sau lưng một thiếu nữ áo đỏ, tay nắm tay hỗ trợ nàng ta kéo cung. Vòng cung dần dần bị kéo đến căng tròn, “vút”, tên bay đi, cắm phập vào chiếc bia cách trăm bước đối diện.
Thiếu nữ áo đỏ chạy vội tới trước bia, ngạc nhiên hoan hô, trong miệng vừa hô hào “trúng hồng tâm trúng hồng tâm”, vừa như chim nhỏ bay về trước mặt nàng ấy, tí thì nhào vào lòng nàng ấy.
“Xa vậy mà em có thể bắn trúng hồng tâm! Tướng quân tỷ tỷ, chị quá lợi hại!” Thiếu nữ ôm lấy cánh tay của nàng ấy, nhảy cẫng không ngừng.
Y nhìn thấy nụ cười tươi đầy cưng chiều của nàng, nói: “Hạng nhất trong bắn tên, vốn dĩ lực cánh tay cực kỳ quan trọng. Lực cánh tay của muội muội không đủ, cũng không nên cưỡng cầu, luyện nhiều kỹ xảo, khổ công rồi thì tương lai cũng có thể thành thiện xạ.”
Thiếu nữ gật đầu lia lịa, hai mắt sáng lóng lánh nhìn, mặt đầy vẻ sùng bái.
Cô nhìn sắc trời, thu cung tên, “Muộn rồi. Bên này đã xong, về đi.”
Thiếu nữ lập tức cướp công dọn dẹp giúp cô, “Tướng quân tỷ tỷ, trước chuyện đi Trường An này, e quả nằm mơ cũng không ngờ, em có thể may mắn thế!”
“Xin chỉ giáo?” Cô thuận miệng tiếp lời.
Thiếu nữ như bị moi tâm sự, nụ cười trên mặt dần biến mất, cúi đầu đứng tại chỗ, bất động.
Cô đi lại, dịu dàng hỏi: “Em sao thế?”
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng lên, “Tướng quân tỷ tỷ, em có một người bạn tốt chơi từ nhỏ, là con gái của Bạch Thủy Bộ Vương Tám bộ. Ngay mấy tháng trước, cô ấy bị phụ thân gả cho một Bộ vương khác. Ông ta tóc trắng xoá, già đến mức có thể làm tổ phụ cô ấy. Cô ấy không muốn, nhưng nào có cách gì. Em đi tìm phụ vương, xin phụ vương giúp cô ấy, phụ vương cũng mặc kệ, còn không cho em quản. Vào ngày gả đi, em thấy cô ấy khóc lóc bị đưa đi. Trong lòng em rất khó chịu. Phụ vương em yêu thương em, cho em thứ tốt nhất, nhưng em biết, rồi sẽ có một ngày, ông ấy cũng sẽ gả em cho một người mà ông cho rằng cần gả. Đây chính là số mệnh của bọn em…”
Thúc Thận Huy không có đến nửa phần tâm trạng đồng tình, lại thấy Khương nữ bước lên, kéo người vào lòng, như thương tiếc vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng ta, như là đang an ủi.
Thiếu nữ tựa trên vai nàng ấy chỉ chốc lát, rất nhanh sau đó, ngẩng lên, quệt mắt, mặt tươi cười, giọng đổi sang vui vẻ trở lại. “Lần này thì hay rồi ạ! Em không ngờ, tự dưng phụ vương hứa gả em cho Nhiếp Chính đại vương! Về sau em có thể cùng tướng quân tỷ tỷ bên nhau! Em thật sự nằm mơ còn phải bật cười! Nhiếp Chính đại vương không có đây, đêm nay em không về nữa. Em muốn ngủ chung với Tướng quân tỷ tỷ một hôm, được không?”
Thiếu nữ túm ống tay áo nàng ấy, bắt đầu vòi vĩnh.
Dường như nàng ấy chỉ trầm ngâm, không cự tuyệt ngay.
Chuyện gì đây? Coi mình chết rồi sao.
Thúc Thận Huy nhịn rồi lại nhẫn, đến giờ không nhìn nổi nữa, chỉ thấy gân trán mình giật thình thịch, đang muốn ra mặt cắt đứt, chợt nghe Vương nữ lại hỏi, “Đúng rồi, Tướng quân tỷ tỷ, chị có biết lúc nào Nhiếp Chính đại vương có thể quay về không. Em cũng muốn hỏi ngài ấy, khi nào thì ngài ấy cho phụ vương em một câu trả lời chắc chắn, cưới em. Tốt nhất thừa dịp phụ vương em còn đây, nhanh gọn mấy bữa này luôn, vậy thì em khỏi cần về nữa.”
Thúc Thận Huy đang muốn phóng tới, đột nhiên nghe thế, giật mình, không tiến mà trái lại lùi về, vô ý đạp phải hòn đá dưới chân, phát ra một tiếng động lạ rất nhỏ.
Khương Hàm Nguyên quay lại, lia mắt tới.
Thúc Thận Huy biết đã bị nàng ấy phát hiện.
Sắc mặt y âm trầm, giăng đầy khói đen, chắp hai tay sau lưng, nện bước khoan thai, không nhanh không chậm bước tới, cuối cùng dừng trước mặt Khương Hàm Nguyên. Hai luồng ánh mắt, lạnh lùng lướt qua Vương nữ còn dắt ống tay áo cô, mở miệng: “Vị này chính là Vương nữ Đại Hách à? Sao lại đưa nàng ấy đến đây? Vương phủ ta có đạo đãi khách thế sao? Truyền ra ngoài, sẽ để người ta tưởng rằng Vương phủ ta khinh mạn.”
Tiêu Lâm Hoa giật mình.
Người đàn ông này đột nhiên bước ra, tuổi rất trẻ, khuôn mặt trắng trẻo, cũng xem như là đẹp trai, song sắc mặt âm âm u u, cực kỳ dọa người, lúc hai luồng ánh mắt đảo qua người mình uy nghiêm bức người, như kiếm sương liếc qua người. Đến khi hắn mở miệng, giọng càng hung ác. Cứ như hung thần chui ra từ lỗ đất xuất hiện, nàng chưa từng gặp ai như thế, nghe ra thì có vẻ chính là Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy. Không khỏi vừa kinh vừa khiếp, đến chào cũng không dám, ngượng ngùng buông lỏng tay áo đang kéo của nữ tướng quân, lặng lẽ dời bước chân, chậm rãi núp sau cô, không hé một tiếng.
Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn Tiêu Lâm Hoa, biết cô bé đã bị y dọa sợ.
Thật ra đừng nói nàng ấy, chính Khương Hàm Nguyên cũng khó hiểu. Lần đầu tiên thấy y lộ ra vẻ khó coi thế, mở miệng hỏi ba hồi, một mạch trách cứ thể diện mình.
Có người ngoài kề bên, cô không muốn làm y mất mặt, chỉ nói: “Điện hạ về rồi à? E là điện hạ có chỗ hiểu lầm. Vương nữ đến nhà bái phỏng, vừa hay nàng ấy cũng biết kỵ xạ, ta mới đưa nàng ấy đến đây so tài vài vòng.” Nói xong chuyển sang Vương nữ đang núp sau lưng mình, mỉm cười nói, “Chớ sợ, vị này chính là Nhiếp Chính Vương.”
Tiêu Lâm Hoa nhắm mắt bước ra từ sau lưng cô, hành lễ với nam tử đối diện, y mắt lạnh nhìn, mặt đơ đơ, Tiêu Lâm Hoa càng thêm sợ hãi, ngó qua nữ tướng quân kế bên, miễn cưỡng lấy hết dũng khí, lí nhí như muỗi kêu: “Nếu Đại vương nhận lời cầu hôn của phụ vương ta… Ta… Tương lai ta chắc chắn sẽ làm Trắc phi của đại vương thật tốt…”
Thúc Thận Huy lướt mắt qua mặt Khương Hàm Nguyên, cô xoay mặt, không nhìn y.
Y quay đi, kêu người một tiếng. Cách hơi xa, ban nãy y đã để người dừng ngoài cửa giáo trường cả, không ai lên tiếng đáp.
“Người đâu!” Y bỗng lên giọng, quát to một tiếng.
Tiêu Lâm Hoa sợ run cả người. Bọn Trang thị nghe được, cảm giác giọng y có ý hờn, vội vội vàng vàng chạy đến.
“Đưa Vương nữ về khách điếm!” Y lạnh lùng nói. Trang thị không dám hỏi nhiều, bước ra trước, “Mời Vương nữ đi theo tôi.”
Tiêu Lâm Hoa đưa mắt nhìn Khương Hàm Nguyên, vành mắt đỏ hoe, khóe mắt ngận nước muốn khóc, đến câu cáo lui cũng không dám nói, cúi đầu theo Trang thị cất bước mà đi.
Khương Hàm Nguyên thực nhìn không nổi, trong hai luồng ánh mắt đang nhìn lom lom đối diện, bước lên, nhẹ nắm tay nàng, mỉm cười nói, “Đi thôi. Ta đưa muội ra ngoài.”
Tiêu Lâm Hoa như trút được gánh nặng, cuống quýt gật đầu, ghé sát vào người, cũng chẳng dám quay đầu lại, như chạy trốn khỏi giáo trường, cuối cùng cảm giác tay Nhiếp Chính Vương kia không còn thấy mình, lòng vẫn còn sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tướng quân tỷ tỷ, phải chăng là Đại vương ghét em… em… em hơi sợ ngài ấy…em…”
Nàng ấy vốn định nói, em không muốn làm Trắc phi của ngài ấy, có thể không làm Trắc phi với chị không, nói chữ đầu, tự biết không ổn, lại nuốt xuống.
Khương Hàm Nguyên chỉ nói nàng là bị dọa ác quá, nói năng lộn xộn cả, rồi an ủi: “Đừng sợ. Mới nhìn thì y thế thôi. Nhưng người lại tốt.”
Tiêu Lâm Hoa có đánh chết cũng không tin, tâm sự nặng nề được đưa ra Vương phủ, lên xe chạy trối chết. Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn Vương nữ rời đi, xoay người đi vào, Trang thị nói Nhiếp Chính Vương đang đợi cô trong phòng. Cô bước vào.
Y không ngồi, đang đứng cạnh một bàn để đèn trước giường trong phòng, vẫn trầm mặt, thấy cô tới, cũng không nói gì.
Khương Hàm Nguyên không hiểu.
Sáng nay người nói muốn nạp phi là y, đêm nay về nhà phát cáu khó hiểu cũng là y.
Tính cô cũng không nhịn được chuyện vừa rồi, “Ý ngài là sao? Vừa rồi nếu không phải ở trước mặt người ngoài, ngài xem xem ta có để ý đến ngài không chứ!”
Cô thực sự không muốn nhìn mặt y, nói xong, xoay người định ra ngoài.
“Dừng lại!” cùng với tiếng quát, Thúc Thận Huy chậm rãi bước đến trước mặt cô.
“Ta không biết nàng còn có thể thương hương tiếc ngọc thế đấy. Thật sự là cam bái hạ phong*.”
(*): cam tâm tình nguyện khuất phục không phàn nàn ta thán.
Cơn giận trên vẻ mặt y biến mất, chỉ còn vẻ giễu cợt.
Khương Hàm Nguyên liếc y, “Điện hạ lại uống say rồi à? Chớ quên lời sáng nay ngài đã nói. Cô bé Tiêu gia thì sao nào. Ngài bộc phát tính tình thế, không khỏi phong độ sai lầm rồi.”
Y như không nghe thấy, chẳng đổi sắc, tiếp tục quan sát cô một lát, yếu ớt lạnh giọng, “Ta thấy nàng rất hào hứng ấy chứ nhỉ?”
“Điện hạ ngài nhìn lầm rồi.”
Y tiếp tục nhìn cô đăm đăm, yên lặng một lát, chợt nói, “Từ mai, không được qua lại với cô ta. Nếu cô ta lại đến, nói nàng không có ở nhà!”
Khương Hàm Nguyên nghe y càng nói càng ngang ngược, không muốn nhiều lời với ý, gượm bước đi luôn, thình lình bị y nắm lấy cổ tay, ra sức kéo một cái, cô không đề phòng, bị y kéo bổ nhào vào y, mặt đối mặt, gương mặt cọ qua cổ áo tròn triều phục trên người y tương đối cứng, hơi nhoi nhói, cuối cùng dừng mặt kề một bên cổ y.
Làn da đàn ông mát lạnh, hơi thở phả vào mặt cô rất nóng. Hơi nóng kẹp trong mát lạnh như vật sống, dọc theo chỗ da tiếp xúc giữa cô với y nhanh chóng lan qua cổ cô, chui xuống vào áo trong. Lúc này cô mới giật mình, cả người mình đã nhào vào lòng y, dán người dán mặt vào cùng một chỗ.
Cô cứng đờ, cảm thấy như dưới lớp y phục toàn bộ da thịt nơi ngực mình nổi cơn vương vướng nho nhỏ, nhịp tim hơi gấp, sợ bị y cảm thấy, vội vàng ngửa người ra sau muốn thoát. Y lại đang dỗi, quả thực không thả, tay mang mấy phần khí lực, trong tích tắc cô không thể thoát khỏi, cứ thế, hai người im lìm không nói, một muốn tránh, một không thả, dây dưa, chân đẩy qua lại, đụng phải đèn án.
Ầm, bộ chân nến bạc không chịu được lực bị rơi xuống đất, nghiêng ngả ngay ngắn nằm xuống đất, ngọn nến đang cháy bị dập tắt, trong phòng lập tức tối thui.
Bóng tối đen kịt đâu như có thể làm cảm giác của cơ thể trở nên càng thêm nhạy cảm. Lúc này cô cảm giác rõ cơ thể y đã khác lạ. Hình như y cũng ý thức được, chậm rãi, ngừng lại, nhưng vẫn siết chặt, cánh tay khoá cánh tay và một phần cơ thể cô vẫn không hoàn toàn buông ra. Hai người bỗng bất động trong bóng đen tự dưng giáng xuống đầu. Hơi thở người đàn ông bên cạnh thô gấp lạ thường, từng hơi như phả vào vành tai cô. Bỗng, cô cảm thấy mặt y sấn tới mình.
“Buổi sáng là ta bị nàng làm tức điên, nàng thật sự không biết?”
Trong bóng tối, cùng với một sợi hơi thở ấm áp, y kề môi đến bên tai cô, chất giọng mang theo vài phần khàn khàn quen thuộc, trầm thấp vang lên dọc theo tai cô.
Trái tim đấm thùng thùng vào ngực Khương Hàm Nguyên.
Ý là sao? Sao lại là y bị cô chọc tức?
“Ý ngài là gì?” Cô thật nhịn không nổi, bật thốt, thấp giọng hỏi hắn, khí tức không chừng.
“Thôi, ta không nói!”
“Nàng cho rằng ta là ai chứ? Ai đến ta đều sẽ cưới?” Trong bóng tối, cô nghe tiếng y hừ lạnh.
Khương Hàm Nguyên cảm thấy rất không biết làm thế nào. Cô thấy hình như mình nghe hiểu y, nhưng cũng hình như càng thêm mơ hồ.
Cô thực không rõ, sao con người có thể vui giận vô thường đến mức đó.
Đang giữa mấy phần mờ mịt, ở gian ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó, giọng Trang thị mang theo mấy phần chần chừ vọng vào: “Điện hạ? Vương phi?”
Chắc vừa rồi đụng đổ giá đèn gây động tĩnh không nhỏ, kinh động đến người bên ngoài.
Khương Hàm Nguyên không mở miệng, y cũng chẳng đáp.
“Điện hạ, Vương phi? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Trang thị chờ giây lát, mãi không nghe thấy tiếng trả lời, làm sao biết tình cảnh bên trong, nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn bất an gõ cửa lần nữa, cao giọng hơn.
“Ngài mau buông tay.” Y còn ôm eo cô không buông, Khương Hàm Nguyên nhất thời không nghĩ được gì khác, thầm nghiến răng, thấp giọng ra lệnh.
Y chợt hơi nhúc nhích, chậm rãi buông tay, rốt cuộc thả cô ra.
Khương Hàm Nguyên lấy lại bình tĩnh, lên tiếng đáp vọng ra không sao, lập tức ngồi xuống, sờ lấy mồi lửa rơi xuống cạnh chân, đốt lại đèn. Lặng lẽ giương mắt, thấy y đã quay lưng đi, nhanh bước vào phòng tắm.
Có lẽ cô đoán được y đang làm gì. Giả vờ không biết, đương nhiên cũng không để bọn Trang thị vào, tự lật chiếc giá đèn lật úp lên, đối lại từng chiếc, lát sau, nghe tiếng bước chân sau lưng, quay lại.
Y đã ra, thần sắc đã khôi phục như thường, dùng chất giọng có tí lạnh nhạt nói: “Đêm nay ta về, là phải báo cho nàng một tiếng, mấy ngày nữa võ đài của hoàng cung sẽ cử hành cuộc thi xuân sáu quân. Theo quy định năm trước, ngoại trừ bệ hạ, mấy người Thái hậu cũng sẽ đến, vì trợ uy cho sáu quân, đến chừng đó nàng sẽ cùng đi.”
Y cất bước đi ra, “Ta còn có việc, đêm nay ở trong cung. Nàng tự nghỉ ngơi đi.”
Trong ánh mắt chăm chú của Khương Hàm Nguyên, y ra khỏi phòng, đột ngột đến, rồi đi cũng đột ngột.