Giữa mày một điểm chu sa đỏThúc Thận Huy về Vương phủ, Lý Tường Xuân và Trương Bảo hầu y thay y phục. Cởi lớp công phục màu trầm ngày thường, đổi một bộ màu bảo lam (xanh ngọc), đội mũ nạm ngọc đai lưng xanh mực. Xanh mực trên nền màu ngọc lam, trong dịp như này không phô trương, lộ vẻ chững chạc mà cũng không quá nghiêm túc. Người vốn đã xuất chúng, mặc bộ y phục thường ngày ít mặc thế này càng làm bật lên vẻ anh tuấn cao ngất.
Khương Hàm Nguyên cũng không kém mấy.
Cô vốn không quen mặc váy, từ nhỏ đến lớn, hầu như chỉ mặc y phục trong quân, mấy hôm trước y phục thường ngày mặc trong Vương phủ cũng là áo bào thuận tiện hành động. Nhưng hôm nay đến nhà làm khách, chỗ đến, không phải triều đình cũng không phải chiến trường, Khương Hàm Nguyên càng không có ý ở ngoài quân doanh ra vẻ cường điệu mình là thân phận tướng quân khác người, nên cũng như hôm đại hôn, thay thịnh trang.
Y phục cô mặc, dĩ nhiên là do Trang thị chiếu theo thịnh trang đương thời các phu nhân Trường An thường mặt dịp long trọng mà chuẩn bị, phía trên là tay áo đối khâm màu sương ánh trăng, bên dưới là váy dài gấm màu chu sa đỏ cực thuần, vai phủ lụa trắng, hoa văn thêu trên lụa trắng không phải hoa sặc sỡ bắt mắt thường thấy mà là nhạn mùa thu trên mây. Trang thị nói lúc chuẩn bị y phục giúp cô vừa thấy đã chọn trúng nó. Tóc cô chải thành búi mẫu đơn. Trang thị nói, dù búi mẫu đơn giờ không còn thịnh hành, song bà thấy cực kỳ thích hợp với Vương phi.
Bà nói sao là vậy, Khương Hàm Nguyên nhắm mắt lại chịu đựng mặc cho bà giày vò. Chờ chải xong đầu, bọn thị nữ vây hết sang xem, tán thưởng không thôi.
Khương Hàm Nguyên rất phối hợp, chỉ riêng chịu ngồi yên cho chải đầu đã hơn nửa canh giờ, thấy cuối cùng cũng xong, bèn đứng lên.
“Vương phi đợi tí, còn chưa son phấn. Nếu phủ nhẹ một lớp, ắt hẳn khí sắc sẽ tốt hơn ——” Trang thị bảo nàng.
Khương Hàm Nguyên nói: “Vầy được rồi, cứ vậy đi.”
Trang thị biết đêm đại hôn cô cũng không trang điểm, tuy hơi tiếc nuối nhưng cô đã không thích thì đành thôi, cười nói: “Cũng được, Vương phi trời sinh mày thúy mắt sáng, cũng không cần trang điểm quá nhiều. Để tôi xem phía điện hạ đã xong chưa.”
Vừa dứt lời, một thị nữ bên ngoài nói, điện hạ tới đón Vương phi.
Thúc Thận Huy đi đến, dừng mắt lên người Khương Hàm Nguyên, đánh giá.
Khương Hàm Nguyên bị y ngắm cả người như bị kim châm, cầm áo choàng thị nữ đưa lên áo choàng, cất bước định đi ra.
“Chờ chút —— “
Thúc Thận Huy bỗng nói, bước nhanh đến trước bàn, nhặt cây bút lông, chấm nhẹ vào hộp son, quay lại trước mặt cô.
“Đừng nhúc nhích.” Y khẽ nói.
Khương Hàm Nguyên khẽ giật mình. Y đã nâng bút, nhẹ nhàng điểm chính giữa mi tâm cô một cái, thu bút, ngắm nghía sơ qua.
“Đẹp vô cùng.” Y nhếch mi, nhẹ nhàng khen.
Tim Khương Hàm Nguyên nhẹ nhảy. Chỗ da thịt mi tâm bị đầu bút lông mềm mại chợt điểm lên hơi lạnh, hình như có con sâu nhỏ vô hình, từ từ chui từ dưới da cô ra, tỏa khắp xung quanh.
Cô hoàn hồn sau khắc hốt hoảng ngắn ngủi, một thị nữ cười nâng gương đến trước mặt. Cô nhìn cô gái trong gương, ngay mi tâm nàng ấy, đã thêm một điểm chu sa đỏ, rất hợp màu váy, cả người được tôn lên, rất kiều diễm.
Trang thị che miệng, nghiêm mặt nói: “Vẽ rồng điểm mắt, dệt hoa trên gấm! Điện hạ và Vương phi thực là bích nhân vốn có.”
Đám thị nữ trong phòng, gan lớn, đã lén cười trộm, rối rít khen đẹp.
Y cười một tiếng, thả bút.
Khương Hàm Nguyên theo quán tính đưa tay định chùi. Sau một tích tắc, cổ tay đưa lên bị người kia nắm, chậm rãi kéo ra.
“Giữ đi.” Y chăm chú nhìn vào mắt cô, thấp giọng nói.
Cô không động đậy, y quay đầu bảo Lý Tường Xuân chờ ngoài cửa: “Đi được rồi.”
Hai người lên xe ngựa đi đến phủ Hiền Vương. Trên đường, Khương Hàm Nguyên luôn cảm giác người bên cạnh không giống mấy hôm trước lắm. Như ngay lúc này hai người ngồi chung, dù y chẳng nói gì, song người lại có vẻ phá lệ phấn chấn tinh thần. Cảm giác đó hết sức rõ ràng. Chả biết y gặp chuyện tốt gì, đương nhiên, cô cũng chẳng đi hỏi.
Đến Hiền Vương phủ, đã có người báo tin từ trước, hai người xuống xe, vợ chồng Hiền Vương dẫn cả nhà trên dưới cùng đông đảo nam nữ tân khách đã đợi ngoài cửa, mấy trăm người đen nghịt ra đón. Lễ xong, hai người đi vào, Khương Hàm Nguyên đi sang Cẩm Huy đường yến đường bên phía Lão Vương phi còn khách nam như y thì sang bên Hiền Vương.
“Ta sang bên kia. Nếu Vương phi có chuyện gì cứ cho gọi.” Ngay trước mấy trăm cặp mắt, Nhiếp Chính Vương mỉm cười, hơi cúi đầu, môi dán đến bên tai Vương phi thì thầm, như có vẻ thân mật không rời.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, Khương Hàm Nguyên âm thầm bóp tay thành quyền. Bỗng trong đám có tiếng cười khẽ. Dám cười, cũng chỉ có Vĩnh Thái công chúa. Chỉ thấy từ bên cạnh Lão Vương phi một cô gái trẻ xinh đẹp mặc áo gấm màu vàng nhạt đi tới, đến trước vợ chồng Nhiếp Chính Vương, nhẹ nhàng chào xong, cười nói: “Vương đệ yên tâm đi nhé, A Mông sẽ giúp Vương đệ chăm sóc a muội cho tốt*.” (*nguyên gốc vẫn còn là huynh-tẩu)
Nhiếp Chính Vương cười lui ra. Khương Hàm Nguyên quay sang chúc thọ Hiền Vương phi, Lão Vương phi cười luôn miệng bảo được rồi, “Nhiếp Chính Vương phi đích thân tới, thật rồng đến nhà tôm. A Mông, con không thể lỗ mãng vô lễ, để Vương phi chê cười.”
Công chúa nói, “Mẫu thân xem, lần trước Vương đệ và a muội vào cung, con cực kỳ muốn đi lại không đi được. Con hận không biết nữ tướng quân em dâu này sớm hơn, đành đợi mãi đến hôm nay. Vất vả đợi rồi, con mừng còn không kịp, sao dám lỗ mãng.”
Chung quanh cười rộ lên phụ họa.
Hôm nay ngoại trừ Thái phi và Lan Thái hậu trong cung, tất cả các phu nhân thành Trường An gồm cả Đại trưởng công chúa đều đến. Hiền vương phi hàn huyên đôi câu, bèn gọi Ôn Loan đứng sau đến, giới thiệu với Khương Hàm Nguyên là con gái nuôi mình mới nhận, vừa cười bảo Ôn Loan đến bái kiến Nhiếp Chính Vương phi.
Ôn Loan yêu kiều cúi bái.
Khương Hàm Nguyên không chờ lễ xong đã tự tay đỡ nàng, “Không cần đa lễ.” Giọng cô đầy ôn hòa.
Ôn Loan chậm rãi đứng thẳng, đôi ngươi chăm chú nhìn Khương Hàm Nguyên, nhẹ giọng tạ ơn: “Đa tạ Nhiếp Chính Vương phi.”
Lúc Ôn Loan cúi người bái cô, người chung quanh đều nhìn, thấy thế, thoáng im lặng một lúc, có vài người vốn ôm lòng xem náo nhiệt, không khỏi thất vọng. Hiền vương phi đưa mắt nhìn quanh, cười nói bảo huyễn hí vào phủ, tiếp tục dẫn người vào, một màn thế là xong. Tròn chừng trăm quý bà quý cô có tư cách nhập yến theo sau, rực rỡ hoa gấm đi tới yến đường.
Thiếu đế giờ này còn chưa đến, thọ yến chưa khai tiệc. Chúng nữ vây quanh Lão Vương phi và Nhiếp Chính Vương phi, lấy hai người làm trung tâm, một bên cười cười nói nói, một bên xem huyễn hí. Một lát sau có người truyền lời, bệ hạ giá lâm, thế là tất cả đều ra ngoài tiếp giá.
Thiếu đế từ đầu đến chân đầy trang nghiêm, lúc lấy giọng cho cả đám bình thân, tầm mắt liếc xuống Khương Hàm Nguyên, ngay sau đó thu lại quay sang lão Vương phi chúc thọ. Xong xuôi, hai bên lại tách ra, thọ yến sắp bắt đầu.
Khương Hàm Nguyên về yến đường, lúc sắp đến, Đại trưởng công chúa vượt lên, cười nói với Vĩnh Thái công chúa: “Công chúa nói sắp xong chưa? Ta thấy từ lúc gặp Nhiếp Chính Vương phi con dính chặt lấy nàng ấy không thả, tốt xấu gì cũng chừa lúc để bọn chúng ta nói tí chứ.”
Vĩnh Thái công chúa ngoài cười nhưng trong thì không đáp, “Xem cô mẫu nói kìa, người muốn nói thì cứ việc nói đi, con có dán miệng người hay sao?”
“Thôi, nha đầu ngươi miệng lưỡi lúc nào cũng bén nhọn, cũng chỉ có phò mã tha cho ngươi, cô mẫu sợ ngươi rồi.”
Đại trưởng công chúa tự biết thân phận, nào cùng Vĩnh Thái công chúa dây dưa chi, một câu dẹp qua, tự chuyển sang Khương Hàm Nguyên: “Nhiếp Chính Vương phi có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Đôi chân Khương Hàm Nguyên không nhúc nhích.
Đại trưởng công chúa mặt không đổi sắc, mắt nhìn quanh, những người còn lại thức thời lùi hết, chỉ còn Vĩnh Thái công chúa không đi, Đại trưởng công chúa cũng xem không thấy, coi nàng ta là không khí, chuyển vẻ mặt chân thành nhìn Khương Hàm Nguyên nói: “Vương phi, ta biết cô vì chuyện xưa kia, trong lòng hận ta vô cùng, ta cũng không dám trông cậy vào thứ gì, dù sao tất cả đều bắt nguồn từ ta mà ra. Thật ra từng ấy năm đến nay, mỗi lần nghĩ đến chuyện cũ ta cũng đau đớn tận cùng, hối hận vô cùng. Chỉ trách ta, nếu biết sẽ gây ra hậu quả như thế, dù thế nào năm đó ta cũng sẽ không xuất kinh. Dầu cô tin hay không, hôm đó lệnh truyền cũng chẳng phải từ ta phát ra. Là trên đường gặp thú hoang tấn công, ta chấn kinh hôn mê, hạ nhân bên cạnh sợ rằng ta có chuyện gánh trách nhiệm, nghe người trong Võ thành bảo cha cô mới đi ngang vài hôm trước, bèn tự ý làm chủ triệu ông ấy hộ giá, ta nào biết vì thế mà ủ ra đại họa? Tuy không có ý, song ta vẫn chịu tội không chối từ. Hôm nay rốt cuộc đã có dịp, ta tình nguyện xưng tội với Vương phi.”
“Nhận ta thi lễ.”
Đại trưởng công chúa duy ngã độc tôn ngông cuồng một thời ngày xưa, dưới rất nhiều ánh mắt từ xa thầm quan sát, cúi bái Khương Hàm Nguyên, hành lễ.
Đừng nói ai khác, chính Vĩnh Thái công chúa cũng lần lượt bị tư thái cử động bà cúi người cả kinh sửng sốt.
Ánh mắt Khương Hàm Nguyên bình tĩnh như nước: “Đã không liên quan đến Đại trưởng công chúa, sao phải áy náy, xin tội từ đâu ra mà nói. Hôm nay bà với ta đều là vì chúc thọ Hiền vương Vương phi mà đến, Đại trưởng công chúa thế này, không khỏi sẽ có hiềm khích giọng khách át giọng chủ, ta không dám nhận. Thôi ngồi vào vị trí đi, ổn thỏa hơn.”
“Phải, phải, Vương phi nói có lý. Là ta đường đột. “Đại trưởng công chúa ngây ra, lập tức kịp phản ứng, cũng cười đáp.
Khương Hàm Nguyên đi rồi. Vĩnh Thái công chúa cười thầm, cố ý nói, “Cô mẫu, mẫu phi ta còn đang chờ uống rượu với bà, còn không mau đến đi.” Nói xong xách váy, vội vội vàng vàng đuổi theo.
Thúc Thận Huy cưới Vương phi đến giờ dù mới gần nửa tháng, song cũng biết tính tình Khương nữ thẳng thắn, rất khác biệt với các phu nhân trong thành Trường An. Cũng không phải lo nàng ấy sẽ thất lễ biến thành trò cười trò cười, mà nếu thật sự thất lễ, cũng không ai dám can đảm cười, e là còn tìm cớ giải vây thay nàng ấy.
Đối với cô mẫu Nam Khang Đại trưởng công chúa y không yên tâm. Hôm sau ngày tân hôn Khương nữ đã phật ý bà trước chúng, giờ tới phiên hôn sự của Ôn Loan. Với tính bà ấy tất nhiên sẽ oán hận. Ngang nhiên thì ắt là bà không dám, song chưa biết chừng sẽ buông lời hoặc có động tác nhỏ. Để Khương nữ một mình bên ấy, dù rằng có Lão Vương phi và Vĩnh Thái, Thúc Thận Huy vẫn thi thoảng quan tâm, sau khi tách ra, lại sai Trương Bảo sang ngó một lần nữa, có chuyện gọi mình, rồi mới theo Thiếu đế đi vào yến.
Trương Bảo chịu khó, chạy tới chạy lui hai đằng. Tới báo cáo cho y, vừa bắt đầu ngồi vào vị trí, xung quanh Vương phi trống rỗng, chẳng ai dám tới gần. Vĩnh Thái công chúa ngồi vào cạnh ngài ấy, ngài ấy cười nhẹ với đám người, chủ động qua đỡ Hiền vương Vương phi, rồi lại đỡ một vị lão tỷ muội lớn tuổi của Vương phi ngồi vào vị trí, lúc này các phụ nhân cùng bàn mới tranh nhau ngồi vào chỗ. Vương phi cũng chẳng nói mấy, tự lo ăn cỗ, song chỉ cần mở lười một câu, dù là nói gì, nhất định chung quanh sẽ ngập tiếng phụ họa.
Tóm lại, bầu không khí không quá tốt!
Thúc Thận Huy nghe được dở khóc dở cười, lại hỏi Đại trưởng công chúa thế nào.
“Nô tỳ quan sát kỹ. Trước khi khai tiệc, bà ấy tìm Vương phi nói chuyện trước mặt mọi người, hình như là xin thứ tội.”
“Vương phi thế nào?”
“Vương phi cũng không khó xử bà, hòa hòa khí khí. Rồi sau đó mọi người đi uống rượu.”
Đại trưởng công chúa liên tiếp bị chèn ép mất mặt, đã thả tư thái xuống thấp hơn, tuy Thúc Thận Huy có hơi ngạc nhiên, song nghĩ lại cũng không khó hiểu, cũng chỉ là nén giận mượn gió bẻ măng, làm cho mình nhìn.
Trái lại hôm nay con gái Khương gia gặp Đại trưởng công chúa, lại không dùng cặp mắt lạnh lẽo trả lời.
Thẳng thắn mà nói, dĩ nhiên y cũng hy vọng thế, tuy vốn không trông mong gì, cũng không có ý nói trước mặt nàng ấy, miễn dính dáng vào nàng ấy cũng quạnh quẽ cả mình.
Giờ không cần biết bên trong thế nào, ngoài mặt có thể hoà hợp êm thấm, tự nhiên y cầu còn không được. Lại nhớ đến Thiếu đế mới vừa nói uống hai chén choáng đầu buồn ngủ, thôi thu xếp ngài trước đã, lại gọi Trương Bảo sang bên kia nghe ngóng.
Trong yến đường khách nữ, yến hội dần lên cao trào.
Hiền vương Vương phi vì khoản đãi khách mà món ăn thọ yến hôm nay cũng phí tâm tư hết một phen. Trong đó món chính là bồ câu nướng. Ngâm dưa muối xong dùng lá sen bao hết con chim, lấy nhánh mai làm củi, từ từ nướng chín xong, vẫn để lá sen bọc nóng hổi trên mâm sen, chia đến từng vị quý khách trước, tiện thể mà dùng.
Sau phủ Hiền Vương có vườn mai, vào mùa thu để ép hoa mai nở rộ vào đông, hạ nhân Vương phủ tỉa chặt bớt nhánh mai thừa, nên món bồ câu sữa nướng cành mai này cũng là món nổi tiếng mà Hiền Vương phủ luôn dùng để đãi khách.
Mấy chục kẻ hầu dọn món, xen kẽ tới lui, bận rộn mà không loạn, từng người dọn món lên chỗ quý phụ nhân.
Một người hầu bưng món lên bàn, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt Khương Hàm Nguyên. Vĩnh Thái công chúa giới thiệu: “Em dâu à, cô nếm thử xem, đây là món độc của nhà ta, cành mai nướng cho cô, là cưa từ một gốc trong vườn mai nhà ta sống đến năm trăm tuổi đỏ từ trong xương, toàn Trường An cũng không có phần thứ hai đâu.”
Bốn biên mâm bố trí hợp cảnh, điểm mấy đóa mai xuân sớm. Công chúa ngắm chu sa đỏ trên mi tâm Khương Hàm Nguyên, khen: “Thật là khéo, giữa lông mày của em dâu cũng như điểm mai rơi, khi nãy ta vừa thấy, đã định nói, vẽ thật là đẹp! Ngày mai ta và phò mã đi Tiên Tuyền cung, ta cũng bắt chước một cái mới được.”
Phụ nhân chung bàn lúc này cũng đã nhìn ra, mặc dù nữ tướng quân không chủ động nói chuyện, song nếu bắt chuyện với ngài, ngài cũng sẽ không phải không để ý, bèn rót thêm rượu phần mình, dần dần buông lỏng, đều nịnh nọt theo. Cười cười nói nói, trước mỗi người bồ câu sữa đều đã dâng đủ. Người hầu giúp quý phụ nhân xé gói sen, hương thơm tràn ngập.
Một người hầu trong cung bên cạnh Thiếu đế bước vào, đến cạnh Khương Hàm Nguyên khom người nói khẽ: “Vương phi, bệ hạ đang ở cùng với Nhiếp Chính Vương điện hạ, điện hạ sai nô tỳ đến mời Vương phi sang bên đấy, có chuyện liên quan đến Thanh Mộc doanh muốn hỏi Vương phi.”
Hiền vương Vương phi nghe được, lắc đầu cười nói: “Đây là chuyện quan trọng gì chứ, đến cả cơm bữa nay cũng không cho người ăn ư.”
Khương Hàm Nguyên đã từng gặp người hầu, đã đến gọi, bèn đứng lên, xá tội với Hiền vương Vương phi và mấy quý bà ngồi chung, lui ra trước.
Đi đoạn, thấy người hầu dẫn mình đến vườn sau phủ Hiền Vương, hai bên hành lang đi trồng mai, trên đường gặp hạ nhân Vương phủ cũng càng lúc càng ít, nổi lòng nghi ngờ, đứng trước một cửa ngõ: “Mấy người bệ hạ đâu?”
Người hầu khom người: “Vương phi cứ theo nô tỳ đi vài bước nữa, ngay phía trước sắp đến rồi! Liên quan đến quân tình cơ mật, bệ hạ và điện hạ bàn bạc trong vườn mai, ở trong đình phía trước kia chờ Vương phi ạ.”
Gã người hầu rũ mắt, nói chuyện cũng không dám nhìn.
Khương Hàm Nguyên lại nói, “Buổi sáng Nhiếp Chính Vương vừa mới gặp bệ hạ trong cung mà, sao lại bàn việc? “
“Là… Là chuyện khẩn cấp…” Người hầu lắp bắp, lưng cong muốn sắp rớt.
Khương Hàm Nguyên quay người về, mới hai bước, sau lưng nghe tiếng bước chân hỗn tạp.
Từ trong cửa thình lình bảy tám người dũng mãnh xộc ra, tiến thẳng đến chỗ cô, bao vây cô vào giữa.