Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trường Nam Sinh Quý Tộc - Giản Trì

Giản Trì cảm thấy rằng cậu không giống như đang dưỡng thương mà là bị mắc kẹt trong ngôi biệt thự này, trong căn phòng này. Cả buổi chiều cậu bấm chuông ba lần, hai lần đầu tiên là hỏi liệu cậu có thể nói chuyện với Bạch Âm Niên hay không, lần cuối cùng cậu muốn một vài cuốn sách để giải tỏa sự ngột ngạt, dễ thấy được lại là kết quả của hai lần trước đó.   

Không thể di chuyển cơ thể, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, chỉ hai ngày đã làm cho Giản Trì cảm thấy như là hai năm trôi qua. Trong hai ngày này, Bạch Âm Niên cũng không xuất hiện nữa, về phần Bạch Thư Quân, Giản Trì không thể xác định cậu ta có ở đây hay không. Cơ hội duy nhất để nói chuyện là khi người giúp việc lên đưa đồ ăn, nhưng họ bỏ qua những lời nói của Giản Trì, đặt khay đồ ăn xuống và rời khỏi phòng trong sự im lặng như một bóng ma. Giản Trì không dám tưởng tượng nếu sống nhiều năm ở đây sẽ là loại cảm giác gì, đại khái nói không chừng sẽ bị điên mất.   

Khi bác sĩ Hàn xuất hiện ở đây lần thứ hai, Giản Trì lại có một cảm giác biết ơn như được ân xá, kiểm tra tình trạng sức khỏe trong khoảng thời gian qua, cậu không nhịn được mà hỏi: “Đây rốt cục là nơi nào? Ý tôi là vị trí cụ thể của ngôi nhà.”   

Thay vì trả lời, bác sĩ Hàn hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”   

Giản Trì uyển chuyển trả lời: “Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể về nhà để chữa bệnh, nói không chừng sẽ khỏe nhanh hơn.”   

“Có môi trường và thiết bị y tế tốt nhất ở đây, nếu cậu không thoải mái ở đâu, tôi có thể ngay lập tức gọi đội ngũ y tế hàng đầu của Xuyên Lâm đến đây để hội chẩn.” Nghe không giống như nói khoác, bác sĩ Hàn đánh giá Giản Trì, dường như đang suy đoán ý nghĩ của cậu: “Cậu không hài lòng sao?” 

“Không, ý tôi là đây không phải là nơi tôi nên ở lại.” Giản Trì nhấn mạnh: “Tôi muốn về nhà.”

“Vậy cậu nên đi nói với Bạch Âm Niên.”   

Đây là mối quan tâm lớn nhất và đau đầu nhất của Giản Trì: “Tôi không thể tìm thấy cơ hội để nói chuyện với ngài ấy.”   

Bác sĩ Hàn thu dọn dụng cụ cũng không ngẩng đầu trả lời: “Ngày nào cậu cũng ở nhà cậu ta còn không tìm được cơ hội, làm sao một bác sĩ như tôi có thể làm được?”   

Ông ta thuận miệng trả lời, Giản Trì bị nghẹn lại, điều kinh khủng hơn chính là quả thật những lời này nói không sai, cậu vốn là người có cơ hội tiếp xúc với Bạch Âm Niên nhất, nhưng trong hai ngày này, ngay cả khi nào Bạch Âm Niên ra ngoài khi nào trở về cậu cũng không rõ, thì đừng nói đến việc tìm được cơ hội nói chuyện với hắn.   

“Ông có thể trả lời câu hỏi ban đầu của tôi không?” Giản Trì vội vã lên tiếng trước khi bác sĩ Hàn rời đi.   

“Phải mất một tiếng rưỡi để lái xe từ trung tâm thành phố.” Bác sĩ Hàn nói tiếp: “Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì, loại bỏ suy nghĩ đó đi.”   

Giản Trì im lặng.   

Trước mắt cậu đã không còn lối thoát nào, ngay cả ý nghĩ lén lút trốn thoát khỏi nơi này cũng tan thành mây khói sau khi nghe bác sĩ Hàn trả lời. Huống chi bây giờ cơ thể của cậu không chịu nổi lại một lần giày vò nào nữa. Tất cả các con đường đã bị chặn, chỉ có con đường cuối cùng, cũng là con đường khó khăn nhất.   

Trước khi trời tối, Giản Trì chống nạng khập khiễng ra khỏi phòng, may mắn thay, thang máy được lắp đặt trên mỗi tầng, nếu không Giản Trì nghĩ rằng cậu có thể gây ra chấn thương lần hai khi xuống cầu thang. Chờ chậm rãi di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống, Giản Trì mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Tại thời điểm này, thời gian trên đồng hồ treo tường chỉ là năm giờ.   

Chờ đợi là một chiến lược rất ngu ngốc, nhưng hữu ích.   

Khi ý thức mơ hồ trở lại, Giản Trì chỉ có ý thức rằng cậu đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha. Cậu vội vàng đứng dậy nhìn về phía đồng hồ trên tường, đã là tám giờ tối. Bầu trời trong vắt bên ngoài cửa sổ được bao phủ bởi một lớp sương mù xám, yên tĩnh và bí bách. Giản Trì nâng cao tinh thần, lại qua một giờ như vậy, tiếng mở cửa trong trẻo mới truyền đến từ phía sau, không hề khoa trương mà nói rằng, đây là âm thanh dễ nghe nhất mà Giản Trì từng nghe được.

“Bạch… Ngài Bạch.” 

Hai xưng hô “Bạch Âm Niên” và “Anh Bạch” này xẹt qua trong đầu, dường như đều không thích hợp với quan hệ giữa bọn họ, Giản Trì thay đổi giữa đường, đổi thành hai chữ không có sai sót nhất, cậu nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa còn chưa thay áo khoác tây trang: “Xin hỏi bây giờ ngài có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với ngài.”   

Một chữ cuối cùng hạ xuống, Bạch Âm Niên mới từ trong việc dừng lại động tác khôi phục lại. Hắn cởi áo khoác ra đưa cho người giúp việc bên cạnh, nới lỏng cà vạt, vừa đi tới vừa cởi hai nút trên cùng, theo đó lộ ra xương quai xanh dưới cổ, ngồi đối diện với Giản Trì, đôi chân dài bắt chéo vào nhau. Lúc này Bạch Âm Niên mới lên tiếng, nhưng không phải trả lời câu hỏi trên: “Cậu bắt đầu chờ từ khi nào.”   

Giản Trì hơi ngẩn ra: “Năm giờ.”   

Bạch Âm Niên nhìn cậu, ánh mắt giương cao phảng phất như đang xác định những lời này là thật hay giả, một lát sau mở miệng: “Cậu muốn nói cái gì?”   

“Tôi cảm thấy mình không nên ở lại đây.” Xác định Bạch Âm Niên đã sẵn sàng lắng nghe, Giản Trì mới mạnh dạn nói ra câu đầu tiên, nội dung phía sau tất nhiên sẽ thuận lợi hơn: “Lỗi của Bạch Thư Quân cũng không cần ngài phải bù đắp, tôi muốn về nhà trước, dưỡng thương cho tốt, chuyện sau này thì sau này hãy nói. Với lại bây giờ tôi không thể liên lạc với bạn bè của tôi, bọn họ nhất định rất lo lắng.” 

“Bạn bè mà cậu nói, là chỉ Quý Hoài Tư, hay là Thiệu Hàng?” Bạch Âm Niên gõ gõ trên ghế sô pha, đốt ngón tay mảnh khảnh dựa vào tay vịn, dáng vẻ hời hợt khi đọc tên cũng không khiến Giản Trì phát hiện thâm ý trong đó: “Ngoại trừ bọn họ ra, còn có người nào khác không?”   

“… Cái gì?”   

Giản Trì hoài nghi mình nghe lầm, tim cậu đập nhanh một chút, mơ hồ hiểu được ý của Bạch Âm Niên muốn nói, nhưng lại không dám xác định, hỏi: “Cái gì gọi là người khác?”   

“Tôi có nghe qua một chút chuyện ở trường, rất nhiều phiên bản, rất đặc sắc.” Bạch Âm Niên cầm lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm, dường như hơi lạnh, lông mày nhíu lại: “Tiểu Quân đã nói không ít chuyện liên quan đến cậu với tôi, tôi rất tò mò, người mà nó thích nhiều năm như vậy, bây giờ sẽ bị cuốn hút bởi một người như thế nào.”   

Chỉ trong hai giây, Giản Trì ý thức được người trong lời nói là chỉ Thiệu Hàng, giọng nói của cậu không khỏi khàn khàn: “Tôi…”   

Bạch Âm Niên không cần câu trả lời của cậu, hắn xoay chiếc ly trong tay, giọng nói trầm trầm vững vàng: “Tôi đã tìm người điều tra cậu. Nói chung, tôi sẽ không nói với đối phương chuyện này, bọn họ cũng vĩnh viễn không thể biết được, nhưng đối với cậu, có giấu không giấu cũng không có gì khác biệt.”   

Có một âm thanh vo ve trong tai của Giản Trì, cậu có cảm giác như bản thân bị Bạch Âm Niên nhìn thấu từ đầu đến chân: “Vì sao?”   

Ánh mắt của Bạch Âm Niên chuyển từ chiếc ly sang mặt Giản Trì, gương mặt lạnh lùng dưới ánh sáng của bóng đèn hiện ra một tia thâm sâu không lường được: “Thông tin của một số người còn tuyệt vời hơn nhiều so với những gì người đó thể hiện, nhưng cậu thì ngược lại.”

Qua hai lần, Giản Trì mới mơ hồ hiểu được ý tứ của Bạch Âm Niên. Tầm mắt của cậu nhìn theo Bạch Âm Niên đứng dậy, cũng muốn đứng lên, không thể không quen mà chống nạng, nghe thấy giọng nói của Bạch Âm Niên vang lên: “Tiểu Quân muốn gặp cậu, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu gặp mặt nó một lần, chuẩn bị cho tốt.”   

“Vừa rồi…”   

“Bác sĩ nói rồi, trước khi vết thương khỏi đừng ra khỏi giường.” Bạch Âm Niên nói: “Trừ khi cậu có thể vứt bỏ nạng của cậu mà tự mình trở về, nếu không đừng hỏi câu hỏi đó.”   

Giản Trì nhíu mày, lời nói của Bạch Âm Niên căn bản không có đạo lý: “Ngài đây là đang giam lỏng tôi, chờ sau khi gặp Bạch Thư Quân xong tôi sẽ trở về, tôi sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này.”   

Lời nói còn chưa dứt, nạng trong tay bị Bạch Âm Niên rút đi, Giản Trì mất điểm tựa nghiêng về phía trước, một khắc trước khi ngã xuống, bả vai bị một bàn tay to giữ lại, chóp mũi suýt nữa thì đụng phải ngực Bạch Âm Niên. Nhịp tim đập nhanh còn chưa hồi phục, Giản Trì nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói không nhanh không chậm: “Nạng là đồ của nhà họ Bạch, cậu muốn đi, phải để lại cái này.”   

“Ngài…”   

Giản Trì ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Bạch Âm Niên, một sự tức giận nghẹn ở ngực không thể nuốt trôi. Cậu muốn thu hồi lại đánh giá trước đó của mình đối với Bạch Âm Niên, thị phi rõ ràng, phải đổi thành đảo lộn trắng đen mới chính xác.

- -----oOo------
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!