Một khi con người ta gặp phải xui xẻo, mọi việc đều biến thành không còn như ý nữa. Giản Trì dùng kinh nghiệm cá nhân của mình hiểu được đạo lý này.
Khi cậu tỉnh dậy đã đổi thành một căn phòng kỳ lạ, rộng rãi hơn và sáng sủa hơn. Giản Trì chỉ nhận ra rằng thời gian đã là vào ngày hôm sau. Cơn đau đầu giảm nhẹ, cậu cố gắng ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt dừng lại ở cổ chân trái bị băng gạc quấn quanh, cơn đau mơ hồ có thể dễ dàng bị bỏ qua, nhưng khi Giản Trì muốn di chuyển, ngay lập tức đau đến mức mắt tối sầm lại.
“Cậu tỉnh rồi.”
Người đàn ông bước vào đeo ống nghe quanh cổ, ăn mặc không giống bác sĩ. Ông ta cầm đèn pin soi đồng tử Giản Trì, lại sờ sờ cổ chân bó thạch cao của cậu: “Tổn thương dây chằng, sau bốn tuần thì tháo thạch cao, khoảng thời gian này đi đường cần phải cẩn thận, cố gắng không được xuống giường, trước đây cậu có dùng thuốc gì không? Sao sức khỏe lại yếu như vậy.”
Sự chú ý của Giản Trì đã bị câu nói “tổn thương dây chằng” và “bốn tuần” của đối phương đoạt đi: “Nghiêm trọng như vậy sao? Tôi cảm thấy cũng không đau lắm.” Câu cuối cùng không đúng sự thật, Giản Trì chỉ không thể tin rằng phải mất cả tháng, và quan trọng nhất là: “Ông là ai?”
Người đàn ông giống như bị tức mà cười: “Vừa rồi tôi với cậu nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ đều là nói nhảm? Tôi là bác sĩ riêng của nhà họ Bạch, tôi họ Hàn, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ Hàn. Có nghiêm trọng hay không cậu nói thử xem, trong khoảng thời gian này phải bảo dưỡng cho thật tốt.”
Bác sĩ Hàn nhìn qua hình như hơn ba mươi tuổi, ngữ khí cương quyết đến mức khiến Giản Trì ngay cả cơ hội bác bỏ cũng không có. Cậu còn chưa từng gặp qua bác sĩ nào mà thô bạo với bệnh nhân như vậy, nhưng càng làm cho Giản Trì để ý chính là ba chữ “nhà họ Bạch” phía trước.
Nếu cậu không đoán sai, nơi này là nhà của Bạch Hy Vũ.
Tất cả đều trở nên rõ ràng theo, Bạch Thư Quân phát hiện ra một bí mật vô cùng quan trọng của Bạch Hy Vũ, cậu ta dùng nó như một lời ép buộc bắt Bạch Hy Vũ bắt cậu ra khỏi tàu. Nhưng mà đại khái ngay cả Bạch Thư Quân cũng sẽ không nghĩ tới, cậu vừa đến liền gặp phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Bây giờ Bạch Thư Quân ở đâu Giản Trì không biết, cậu ngay cả từ trong phòng này đi ra ngoài cũng vất vả. Bác sĩ Hàn dặn dò xong thì rời đi không chút dây dưa, Giản Trì nghe thấy tiếng đóng cửa lập tức tìm kiếm điện thoại di động. Cậu chắc chắn đã mang theo điện thoại di động và thẻ phòng khi đi đến cuộc hẹn, nhưng kể từ khi thức dậy, tất cả mọi thứ đã không cánh mà bay.
Giản Trì Trì kéo ngăn kéo ở đầu giường ra, đó là khoảng cách xa nhất mà cậu có thể với tới, không nghi ngờ gì, trống rỗng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Giản Trì cũng cảm thấy mất mát.
“Tỉnh rồi?”
Tiếng mở cửa đi kèm với một tiếng hỏi trầm thấp vang lên không hề phòng bị, Giản Trì cứng đờ ở đó, không kịp che dấu cửa tủ mở ra, Bạch Âm Niên đã đi tới bên cạnh, thay cậu vững vàng đóng ngăn kéo lại.
“Lời bác sĩ nói đều hiểu rõ rồi phải không?”
“… Hiểu rồi.”
Bạch Âm Niên vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen kia, đứng ở nơi đó không làm gì cả cũng mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức khó tả. Hắn không hỏi Giản Trì vừa rồi đang làm cái gì, có lẽ không thèm để ý, cũng có lẽ là biết cho nên không mở miệng. Ánh mắt hắn nhìn theo mắt cá chân bó thạch cao của Giản Trì nhìn lên đến mặt, khi lướt qua cổ ánh mắt tối đi một chút: “Cậu nên hiểu tình huống hiện tại của mình.”
Giản Trì nói: “Thực ra tôi cũng không hiểu lắm.”
“Trong lúc tôi đi công tác, Bạch Thư Quân tự tiện sai người mang cậu về, hôm qua tôi về nhà sớm, nó cũng không biết.” Bạch Âm Niên nói một cách ngắn gọn: “Chuyện này tôi sẽ bảo nó xin lỗi cậu.”
“Mang” đổi thành “bắt” hẳn là càng thích hợp hơn, Giản Trì nghe xong thì gật đầu, theo một ý nghĩa nào đó, vẫn là Bạch Âm Niên xuất hiện cứu cậu. Mục đích Bạch Thư Quân làm như vậy vẫn chưa biết được, nhưng không cần đoán cũng biết không có ý gì khác ngoài trả thù, Giản Trì đã từ chối hiểu mạch não của cậu ta.
“Chuyện xin lỗi sau này hãy nói đi, tôi không tìm thấy điện thoại di động của tôi nữa.” Sau khi biết chuyện này không liên quan gì đến Bạch Âm Niên, Giản Trì bớt cảnh giác đi không ít, trước mắt xem ra, Bạch Âm Niên hẳn là một người biết phân biệt thị phi: “Tôi có thể liên lạc với gia đình và bạn bè một chút không?”
Trong suốt một ngày qua, họ chắc chắn đã phát hiện ra sự biến mất của cậu, nghĩ đến điều này, Giản Trì không thể kiềm chế trái tim muốn liên hệ khẩn cấp, nhưng khi Bạch Âm Niên đưa điện thoại tới tay, Giản Trì đã gặp chút rắc rối. Giao tiếp của cậu và các bạn cùng lớp đều ở trên HS, phần mềm vì là để có tính an toàn, đồng thời tải khóa điện thoại di động về, không có cách nào để đăng nhập từ bên ngoài. Giản Trì chỉ có thể hy vọng vào điện thoại, nhưng điều tồi tệ hơn là, cậu không biết số của Quý Hoài Tư hoặc bất cứ ai trong trường.
Bạch Âm Niên nhìn cậu chậm chạp không có hành động tiếp theo: “Có vấn đề gì không?”
Giản Trì chỉ có thể nhỏ giọng nói một câu: “Không có.”, đại não nhanh chóng vận chuyển, bấm số của Giản Thành Siêu, bên tai rất nhanh truyền đến giọng nói quen thuộc: “Giản Trì, làm sao vậy?”
Những câu hỏi bình thường của Giản Thành Siêu khiến Giản Trì hiểu rằng ông không biết những gì đã xảy ra bên ngoài, vì vậy cậu đã bình tĩnh và trả lời bằng giọng nói bình thường tương tự: “Tuyến đường thay đổi, con có thể phải mất vài ngày mới trở lại, cha không cần phải lo lắng, trường học cho chúng con gọi điện về cho gia đình.”
Câu nói cuối cùng đã xóa bỏ sạch sẽ nghi vấn của Giản Thành Siêu, ông vô cùng tin tưởng Saintston, cũng tin tưởng Giản Trì: “Được, trước ngày con trở về một hôm thì gửi cho cha một tin nhắn, cha rảnh rỗi thì sẽ ra đón con.”
“Vâng.”
Điện thoại cúp máy, Bạch Âm Niên nhìn điện thoại di động đưa về trước mắt: “Cúp máy rồi?”
“Cúp máy rồi.”
“Nhanh hơn tôi nghĩ.” Không biết xuất phát từ ý tứ gì, Bạch Âm Niên lưu lại câu nói này, trên môi lại cong lên một chút ý tứ không rõ ràng, nhưng Giản Trì xác định đó không phải là độ cong của ý cười, mang theo chút lạnh lẽo khó nói.
Không đợi Giản Trì tiếp tục suy nghĩ, Bạch Âm Niên đã liếc mắt nhìn: “Mỗi ngày ba bữa sẽ có người đưa tới, cần gì khác thì ấn chuông bên cạnh, bác sĩ Hàn cứ ba ngày sẽ lại đến kiểm tra tình trạng của cậu, cho đến khi khỏi hẳn. Còn có vấn đề gì không?”
Loại ngữ khí ban hành mệnh lệnh này khiến Giản Trì theo bản năng đáp một câu “Không có”, nhưng cậu rất nhanh đã phản ứng lại có gì đó không đúng: “Tôi có thể về nhà dưỡng thương, không cần ở lại nơi này… Còn làm phiền ngài.”
“Dù sao cũng là lỗi của Bạch Thư Quân.” Đi ra đến trước cửa, Bạch Âm Niên vì những lời này mà dừng bước, hắn đưa lưng về phía Giản Trì giọng nói dễ nghe như đàn violin, giàu từ tính: “Là anh trai của nó, tôi cần phải thay nó bù đắp sai lầm.”
“Cái này…” Thực ra cậu không cần sự bù đắp này một tý nào.
Nhưng không kịp rồi, Giản Trì nghe thấy tiếng đóng cửa bên tai, căn phòng trở lại im lặng một lần nữa. Sau khi Bạch Âm Niên đi không bao lâu, người giúp việc đưa tới bữa trưa hôm nay, rõ ràng là bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt dành riêng cho bệnh nhân. Giản Trì hỏi cô ta xin hai cái nạng, chờ sau khi người đi, cậu chống nạng để đi xuống giường một cách khó khăn, từ đầu giường đến phòng tắm, một đoạn đường ngắn mười bước mà cậu đi mất năm phút.
Giản Trì dựa vào bàn rửa mặt, cậu chậm rãi rửa mặt một lát. Dưới làn nước, đầu óc lộn xộn của cậu được rửa sạch không ít. Cậu ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Sau cú ngã này, da thịt trên mặt cũng tiêu hao không ít, sắc mặt tái nhợt, trên môi cũng không còn chút máu, nổi bật dưới cổ áo mở rộng là vài chấm màu hồng nhạt đặc biệt rõ ràng.
Biểu cảm của Giản Trì trong gương trống rỗng, giống như tâm trạng của cậu lúc này. Sau nửa nhịp, ý thức được đây là cái gì cậu giơ tay che lại, nhưng động tác này đã không thể có tác dụng bù đắp gì. Giản Trì nhịn không được hồi tưởng lại, vừa rồi từ góc độ của Bạch Âm Niên có thể phát hiện ra những dấu vết này hay không? Đáp án đương nhiên không như cậu mong muốn, Bạch Âm Niên đại khái là đã thấy rất rõ ràng.
Cậu và toàn bộ nhà họ Bạch chắc chắn là khắc tinh của nhau. Giản Trì cam chịu, lại suy nghĩ vô cùng chắc chắn.
- -----oOo------