Khi địa điểm đi du lịch đã được quyết định, Trương Dương nhắn tin cho Giản Trì, than thở việc cầu nguyện không linh. Đầu bên kia của điện thoại di động hơi chột dạ, nghiêm túc an ủi Trương Dương vài câu. Không bao lâu, Trương Dương đã quên đi buồn bực lúc đầu, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói về kỳ vọng cho chuyến đi lần này.
Giản Trì cũng không thể tránh khỏi có một chút kỳ vọng. Ngoại trừ Vân Thành và Xuyên Lâm, cậu chưa từng đến một thành phố thứ ba, bao gồm cả một chuyến đi đàng hoàng. Một ngày cuối tuần trước khi đi du lịch, nhà trường cho phép tất cả học sinh lớp 12 về nhà để chuẩn bị hành lý, và tuần tiếp theo trên tàu, mặc đồng phục không còn là điều kiện bắt buộc. Sau khi tin tức này xuất hiện, vậy mà lại áp chế sức nóng của tàu du lịch, nhờ đó Giản Trì mới biết học sinh ở Saintston ghét đồng phục đến chừng nào. Không hiểu tại sao, ít nhất cậu không thể tìm thấy bộ quần áo thứ hai tinh tế hơn đồng phục từ tủ quần áo.
“Toàn bộ chi phí có do nhà trường chi trả sao?”
“Đúng vậy, do nhà trường chi trả.”
Ngay từ đầu Giản Thành Siêu đã bị sốc, nghi ngờ. Ông đi đến giúp Giản Trì thu dọn hành lý và khen ngợi sự hào phóng của nhà trường. Loại chuyện này Giản Trì vốn muốn tự mình làm, nhưng cậu lại không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Giản Thành Siêu, giống như người muốn đi du lịch không phải là cậu mà là Giản Thành Siêu vậy. Sáng thứ hai, Giản Trì và Văn Xuyên cùng nhau ngồi xe đến bến cảng. Những con quái vật khổng lồ neo đậu trên biển khiến Giản Trì nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung. Không hề khoa trương mà nói, đứng trước con tàu du lịch cậu quả thực nhỏ bé giống như một con kiến. May mà biểu tình của Giản Trì cũng không rõ ràng lắm, so với những học sinh đặc biệt khác nhìn đến ngây người, vậy nhưng cũng có một số người bình tĩnh như không có gì to tát.
“Này, sao cậu không gửi tin nhắn cho tôi?”
Trương Dương vỗ vai Giản Trì từ phía sau. Cậu ta mặc áo bảo hộ màu cam và quần bãi biển, đội mũ chống nắng trên đầu, giống như tiếp theo sẽ đi Hawaii đón gió biển vậy. Văn Xuyên ở bên cạnh mặc đồ dài màu đen, nhìn hai người họ như ở hai thế giới vậy. Giản Trì nhìn bộ trang phục này của cậu ta, cậu khó hiểu hỏi: “Cậu không lạnh sao?”
Mùa xuân chỉ mới bước vào một nửa, mặt trời chiếu sáng, không khí vẫn còn một chút lạnh thấu da thịt. Trương Dương không quan tâm mỉm cười: “Đợi lát nữa tôi sẽ đi tầng trên cùng phơi nắng, cơ hội tốt như vậy, cũng không thể lãng phí vô ích. Giản Trì, cậu có muốn đi cùng không?”
Giản Trì uyển chuyển từ chối lời đề nghị. Đã đến lúc lên tàu.
Những bản nhạc du dương và dễ nghe đi kèm với nội thất sang trọng được trưng bày trước mắt, Giản Trì nhầm lẫn như mình đang đến một cung điện ở một thành phố châu Âu. Thảm trải dưới chân mềm mại đến mức không thể tưởng tượng được. Mùi hương tươi mát tràn ngập không khí, không biết từ hương liệu hay có nguồn gốc khác. Giản Trì nhìn thấy trên tường có treo một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc nổi bật, trông giống như một tác phẩm đích thực.
“Nghe nói chiếc tàu du lịch này là tàu du lịch tư nhân do hội trưởng đứng tên, đối với chuyến đi này, thật sự rất hào phóng.”
“Đối với anh ta mà nói, một chiếc tàu du lịch không tính là gì đâu.”
“Cũng phải.”
…
Mấy người phía trước thì thầm to nhỏ với nhau, có mấy chữ bay đến tai Giản Trì. Cậu lưu ý đến tên Thẩm Trữ Đình, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó. Cậu hơi cảm thấy ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên này vô cùng ít và nó cũng tan biến rất nhanh. Sau cho cùng, Thẩm Trữ Đình cũng là một người sẵn sàng chi năm trăm vạn cho một bụi hoa.
“Tôi ở tầng mười.” Xếp hàng lấy thẻ phòng, Văn Xuyên nhìn lướt qua số phòng phía trên, cậu ta nhìn về phía Giản Trì: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi… Cũng là tầng mười.” Giản Trì hơi ngẩn người ra, cậu nhớ rõ đây là tầng trên cùng của tàu du lịch: “Sắp xếp phòng có quy luật không?”
“Không rõ, tôi là 506.” Trương Dương nhún vai, cậu ta không suy nghĩ nhiều như Giản Trì nghĩ. Rất nhanh Trương Dương đã tìm thấy một người bạn đồng hành trên tầng năm để hẹn đến phòng để đặt hành lý. Nếu Giản Trì không nhầm, những người này là YC. Nhưng nếu chia phòng theo ghim cài, cậu không nên ở tầng một hoặc tầng hai sao?
Câu hỏi này không ngừng quanh quẩn trong đầu, không thể tìm thấy cơ hội để hỏi. Cầm một bản đồ và lịch trình hoạt động của du thuyền, Giản Trì và Văn Xuyên đi thang máy lên tầng mười, hành lang yên tĩnh đến mức ngay cả âm thanh bước chân rơi xuống thảm cũng không thể nghe thấy, chỉ có giọng nói trầm thấp của Văn Xuyên mang đến tiếng vang không rõ ràng: “Tối nay có vũ hội, cậu có muốn tham gia không?”
Mỗi khi nghe thấy từ này Giản Trì đều cảm thấy ám ảnh. Điều đầu tiên cậu nghĩ đến là sự gượng gạo làm cho người khác muốn nghẹt thở trong vũ hội đón giao thừa, còn có hai cành hoa bị cậu bẻ gãy lúc nửa đêm và điều đó đã chọc giận Thẩm Trữ Đình, cả hai đều không phải là những ký ức tốt đẹp. Giản Trì hỏi: “Làm sao cậu biết có một buổi vũ hội vào buổi tối?”
Văn Xuyên lắc nhẹ sách hướng dẫn trong tay: “Trên đó có viết, có muốn đi không?”
“Bây giờ chỉ mới là buổi sáng, chờ đến khi con tàu khởi hành rồi tính tiếp, tôi còn chưa biết tôi có bị say sóng hay không nữa.”
Lời giải thích này dễ nghe hơn một chút so với trực tiếp từ chối, Văn Xuyên không hỏi tiếp, nhưng cậu ta vẫn hẹn Giản Trì thu dọn hành lý xong thì xuống tầng dưới đi dạo vài vòng. Giản Trì đồng ý, thẻ phòng mở ra một phòng ngủ đơn. Về điểm này thì Saintston rất hào phóng, không hề keo kiệt mà cho mỗi người bao gồm cả học sinh đặc biệt có một phòng ngủ riêng biệt. Giản Trì xách hành lý đi vào, đầu tiên ánh mắt cậu bị thu hút bởi ban công rộng rãi hướng ra biển, sau đó ánh mắt di chuyển dần sang phải, rơi trên một cánh hoa hồng trên khăn trải giường trắng như tuyết.
Đồ lẳng lơ – ý nghĩ đầu tiên của Giản Trì.
Khuôn mặt đột nhiên bị thủy tinh lạnh lẽo chạm vào, chênh lệch nhiệt độ bất ngờ khiến Giản Trì hơi run rẩy. Lúc cậu quay người lại theo bản năng lui về phía sau, không ngờ vấp phải chiếc giường cao đến đầu gối, mùi hoa hồng nồng nặc trong nháy mắt xộc thẳng lên mũi. Chiếc nệm mềm mại sau lưng vẫn khiến Giản Trì hơi choáng váng, ánh mắt tụ lại, cuối cùng cũng nhìn rõ Thiệu Hàng đang đè lên người mình, còn có chai rượu vang đỏ trong tay hắn.
Cũng chỉ có Thiệu Hàng mới có thể làm ra loại chuyện này.
Đối mặt với sự bất lực trong đáy mắt Giản Trì, Thiệu Hàng nhếch mép, trái lại giống như được cổ vũ mà tiến đến gần cổ của cậu hà hơi một cách mập mờ: “Nhớ tôi rồi sao?”
“Tôi nhớ đây là phòng của tôi.”
“Không chào đón tôi à?”
Giản Trì có chút chịu không nổi mùi hoa hồng sặc mũi này. Cậu đẩy Thiệu Hàng ra và ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương còn đang choáng váng: “Anh đi vào bằng cách nào?”
“Trèo qua cửa sổ.” Thiệu Hàng lấy ly rượu được đặt ở đầu giường, đưa tới trước mặt Giản Trì, hắn nhướng mày cười: “Có muốn uống một chút không?”
Hai chữ này khiến Giản Trì hoàn toàn lơ đi bàn tay cầm ly rượu của hắn, cửa kính ban công mở rộng, từng đợt gió biển tràn vào, kèm theo một tiếng vù, con tàu khởi hành. Giản Trì thu hồi ánh mắt không dám tin: “Ý anh là anh leo mười tầng rồi trèo vào?”
Thiệu Hàng cười khẽ ra tiếng, xém chút nữa cầm không vững ly rượu trong tay, nửa người hắn đang dựa vào Giản Trì, cười đủ rồi thì kéo dài giọng điệu lười biếng nói: “Làm cho cậu thất vọng rồi, tôi không rảnh như vậy. Phòng bên cạnh là phòng của tôi.”
Đúng vậy, Thiệu Hàng không có công phu “trèo đèo lội suối”, nhưng lại có “siêu năng lực” muốn gì được nấy. Giản Trì đẩy hắn một cái, nhưng không đẩy được, cậu dứt khoát hỏi câu hỏi mà cậu luôn muốn hỏi: “Rốt cuộc phòng được sắp xếp theo kiểu gì vậy?”
“Cậu cảm thấy Saintston sẽ sắp xếp theo kiểu gì?” Thiệu Hàng ý vị sâu xa, giọng nói hơi trầm, nghe có vẻ cũng không hài lòng với sự sắp xếp này: “Tầng này là phòng cho BC, nhưng mà…”
Không kịp chờ Thiệu Hàng nói xong nửa câu sau, trong đầu Giản Trì đã xuất hiện những tiếng vo ve. Nói cách khác, ngoại trừ Bạch Thư Quân vì bị bệnh không thể tham gia, tầng này chỉ có cậu, Văn Xuyên, Thiệu Hàng và Thẩm Trữ Đình.
Tại thời điểm này, cậu lại có một chút hy vọng rằng Bạch Thư Quân có thể xuất hiện ở đây.
Hai tiếng gõ cửa “cốc cốc” đã mang suy nghĩ của Giản Trì đi, còn tưởng là Văn Xuyên đã thu dọn xong hành lý tới tìm mình. Giản Trì đứng dậy, nhưng không ngờ cậu lại nghe được một giọng nói dịu dàng bình thản, cho dù có chút mơ hồ do sự ngăn cách của cánh cửa, nhưng Giản Trì vẫn nhận ra đó là giọng nói của Quý Hoài Tư.
“Giản Trì, em có ở trong đó không?”
Những thông tin trước đó vẫn chưa kịp tiêu hóa xong thì những thông tin tiếp theo lại vội vã đuổi tới. Lúc này, Giản Trì cuối cùng cũng nghe rõ nửa câu sau đầy trào phúng và không vui của Thiệu Hàng.
“Tuy nhiên, cũng có một số người lạm dụng tư quyền và chuyển phòng của họ lên đây.”