Giống như Thiệu Hàng nói, đồ vật ban đầu rất nhanh đã được người ta đưa tới, đặt trở về vị trí cũ. Giản Trì biết cậu đã không còn hy vọng đuổi Thiệu Hàng ra ngoài. Sau nhiều lần cảnh cáo, Thiệu Hàng không tình nguyện nằm trên giường đối diện. Có lẽ hắn chưa từng ngủ trên giường đơn chật hẹp như vậy, hắn liên tiếp xoay người. Sáng hôm sau, Giản Trì không bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức nhưng cậu bị lò sưởi bên cạnh mình làm cho nóng tỉnh, cậu muốn xoay người thì phát hiện ngay cả khoảng trống di chuyển cũng không có.
Lần thứ hai rồi.
Giản Trì gian nan xoay qua chỗ khác trên chiếc giường đơn, gương mặt tuấn mỹ của Thiệu Hàng đang ngủ say lập tức phóng đại trước mắt, bị Giản Trì không chút lưu tình đập xuống, lực đạo không nhẹ. Thiệu Hàng mở hai mắt còn chưa tỉnh ngủ ra, trong khoang mũi nặn ra một tiếng không vui: “… Làm gì vậy?”
“Tất cả những gì ngày hôm qua anh đồng ý với tôi anh đều quên rồi sao?”
Câu hỏi của Giản Trì khiến Thiệu Hàng tỉnh táo không ít, hắn ngáp một cái lười biếng, hai tay vòng quanh eo cậu, hắn nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Quên rồi, cậu có thể nhắc tôi một lần nữa, có lẽ ngày mai tôi sẽ nhớ kỹ.”
“Anh…”
Đối mặt với hành vi vô lại này, Giản Trì hoãn một âm thanh từ cổ họng của mình, không thể nói. Cậu có một linh cảm xấu, tình cảnh này có thể trở thành bình thường. May mắn là buổi sáng Thiệu Hàng không có lớp học, Giản Trì có thể một mình rời đi. Nếu bị Thiệu Hàng quấn lấy cùng nhau ra khỏi phòng ngủ, cậu tin không cần đợi đến ngày hôm sau, trong trường học sẽ bay đầy trời những tin đồn không đứng đắn.
Tâm trạng Giản Trì đã bình tĩnh hơn một chút nhưng khi bước vào lớp học đối mặt với biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi của Trương Dương, cảm giác này một lần nữa quay trở lại.
“Giản Trì, cậu thật sự là ở cùng với Thiệu Hàng?”
Trương Dương tùy tiện đều có thể nhìn ra sắc mặt của Giản Trì không tốt, cậu ta vội vàng thêm một câu: “Tôi nghe được từ người khác, có người nhìn thấy Thiệu Hàng đi vào phòng ngủ của cậu, còn mang theo rất nhiều thứ đi vào. Cậu biết không, Thiệu Hàng kia làm việc gì cũng quá chói mắt.”
Đương nhiên Giản Trì biết rõ điều này, đến nỗi chỉ còn lại không bất ngờ cùng với bất lực. Trương Dương thấy cậu im lặng, cậu ta hiểu lầm cái gì đó, càng vắt óc suy nghĩ thì càng đen tối: “Mặc dù Thiệu Hàng có lúc rất đáng ghét, nhưng tôi chưa từng thấy anh ta nghiêm túc đối với người khác như vậy. Giản Trì, cậu yên tâm, tôi không kỳ thị…”
“Tôi và anh ta không phải là quan hệ đó.”
Giản Trì bất lực cắt ngang, cậu không kịp đề phòng đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Văn Xuyên: “Quan hệ gì?”
Trương Dương ngẩng đầu, vừa trả lời ba chữ: “Chúng tôi đang…” Thì lập tức bị Giản Trì chặn lại lần thứ hai: “Không sao, Trương Dương đang nói chuyện phiếm trên diễn đàn của cậu ta.”
“Đúng đúng.” Ở phương diện này, đầu óc Trương Dương xoay chuyển rất nhanh, cậu ta hiểu được Giản Trì không muốn bị người khác biết nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, vội vàng gật đầu phụ họa.
Lời nói dối thuận miệng và có trăm ngàn sơ hở này có lẽ sẽ không khiến Văn Xuyên tin tưởng, nhưng Giản Trì thật sự không muốn tiếp tục đề tài này. Từ trên mặt Văn Xuyên không nhìn ra cậu ta có nhìn thấu lời nói dối này hay không. Cậu ta ngồi bên cạnh Giản Trì, trầm mặc một hồi, không truy hỏi câu trả lời trên: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”
“Cái gì?” Giản Trì không kịp phản ứng lại với chủ đề mới này.
“Chuyện của Thanh Thanh.”
Sự xuất hiện của Thiệu Hàng khiến Giản Trì thiếu chút nữa bỏ lại chuyện này ra sau đầu. Cậu suy nghĩ trong một thời gian dài hoặc nói là xoắn xuýt càng thích hợp hơn. Bây giờ cậu không thể kiểm soát sự tự do của mình ở Saintston, cho dù đó là thành kiến của Thẩm Trữ Đình, hoặc Thiệu Hàng chiếm phòng ngủ, Giản Trì không có cách nào để bỏ qua triệt để như vậy. Văn Xuyên có sự chấp thuận của trường, nhưng cậu không có.
“Xin lỗi.” Giản Trì cảm thấy hai từ này đặc biệt khó mở miệng nói, nhưng không có cách nào tốt hơn: “Chờ cho đến khi cậu đi qua đó, chúng ta có thể gọi video.”
Hai mắt Văn Xuyên nhìn thẳng khiến Giản Trì nhìn thấy sự lạnh lùng đã lâu chưa xuất hiện này, giọng nói cậu ta có chút nặng nề vòng vo: “Bởi vì Thiệu Hàng sao?”
“Không.” Giản Trì không tự giác hạ thấp giọng nói của mình, đầu hàng sau hai giây bế tắc: “Được rồi, cũng có chút nguyên nhân vì anh ta.”
“Giản Trì, tôi nghĩ rằng chúng ta là bạn bè.” Văn Xuyên mở miệng, ánh mắt lóe lên, hiếm khi cậu ta nói một câu dài hoàn chỉnh: “Tôi luôn không để tâm tới tin đồn, bởi vì tôi tin cậu. Cậu muốn vì Thiệu Hàng mà từ chối tôi sao?”
Lời nói mang tính trần thuật vô cùng điềm nhiên và có lực, câu hỏi ngược cuối cùng đã khiến Giản Trì im lặng. Cậu không phải vì Thiệu Hàng, mà là vì bản thân, nhưng giống như những gì Văn Xuyên nói, đây là một sự lựa chọn bất luận chọn thế nào cũng không thể vẹn cả đôi đường, hoặc thỏa hiệp với Thiệu Hàng, hoặc chấp nhận lời mời của Văn Xuyên. Cảm giác của cậu với vế trước quá mức phức tạp, nhưng Văn Xuyên là bạn bè không cần phải nói rồi.
Trong lúc do dự, Văn Xuyên dường như đã biết được đáp án, cậu ta mím chặt khóe môi, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Tôi biết rồi…”
“Tôi sẽ đi.” Giản Trì vội vàng lên tiếng, đưa ra câu trả lời.
Quả nhiên, cán cân cuối cùng đã nghiêng về phía Văn Xuyên.
Giản Trì biết cái mác rõ ràng nhất của cậu ở trong mắt người khác chính là ‘học sinh giỏi’, học sinh giỏi tuyệt đối sẽ không bao giờ trốn học, cũng sẽ không vi phạm nội quy của trường. Nhưng trên thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Giản Trì làm ra chuyện trái với quy định. Nội quy của trường cấp ba Vân Thành không nghiêm khắc như Saintston, Giản Trì khi đó sẽ mượn lý do giúp giáo viên sửa bài thi ở lại tự học cả đêm trong văn phòng bật điều hòa, chỉ cần cậu nói mình đã hoàn thành bài tập về nhà, tin chắc giáo viên của mình sẽ không nói thêm gì cả. Khi kết quả của một việc có thể dễ dàng đoán trước được, Giản Trì đương nhiên không thể tránh khỏi, chọn đường tắt khiến mình thoải mái hơn.
Cậu không thích hối hận, sau khi quyết định làm chuyện gì thì sẽ không tiếp tục suy nghĩ về nó nữa. Màn đêm buông xuống, con đường vắng lặng không một bóng người trong khuôn viên trường được bao phủ bởi ánh trăng tĩnh lặng, Văn Xuyên mặc một bộ đồ màu đen, hai tay đút vào túi, đứng dưới ánh đèn đường hòa trong bóng tối, ánh mắt dõi theo Giản Trì đi xuống từ tòa ký túc xá, khóe môi cậu ta mơ hồ nhếch lên một chút, thấp giọng hỏi: “Có hồi hộp không?”
“Lúc này thì đừng hỏi về vấn đề này nữa.” Giản Trì kéo chặt cánh tay Văn Xuyên, bước nhanh về phía trước, cậu không dám cam đoan Thiệu Hàng tin lý do ‘đến thư viện phụ đạo Trương Dương’, thiếu chút nữa đã bị Thiệu Hàng đi theo. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt bị lừa sau khi Thiệu Hàng kịp phản ứng lại, tâm trạng của Giản Trì đã thoải mái như gió đêm lướt qua gò má.
Thỏa hiệp là tự bảo vệ mình, không có nghĩa là cậu cho phép Thiệu Hàng tự ý chuyển vào ký túc xá. Loại cảm giác mang chút trả thù này khiến Giản Trì bỏ qua hết sự căng thẳng, mãi tới khi đi rất xa cậu mới quay đầu trả lời câu hỏi lúc đầu của Văn Xuyên: “Rất kích thích.”
Văn Xuyên để mặc cậu kéo đi về phía trước, im lặng cười cười.
Vị trí của trường học quá xa, bắt taxi đến thành phố mất rất nhiều thời gian, đây là lần đầu tiên Giản Trì nhìn thấy cảnh đêm ở trung tâm thành phố Xuyên Lâm, sáng đến mức khiến cậu lầm tưởng là đã sang ban ngày. Chuyện đầu tiên đương nhiên là đi mua quà, Giản Trì tự mình mua bộ sách đó, sau đó cậu mới biết Văn Xuyên đã đặt trước bánh kem, kích thước sáu tấc, màu sắc là cầu vồng tươi sáng, trên cùng còn có một người bằng đường nhỏ, viết mấy chữ ‘Chúc mừng sinh nhật’. Tách riêng thì trông hơi phèn, kết hợp với nhau ngược lại thể hiện được vẻ đẹp độc đáo riêng biệt.
“Thanh Thanh có biết tối nay tôi tới không?” Khi sắp tới, Giản Trì vậy mà lại trở nên khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cậu tạo bất ngờ cho sinh nhật của người khác.
Văn Xuyên nói: “Tôi đã không nói với nó, nó thấy cậu chắc sẽ rất vui vẻ.”
Để giảm bớt căng thẳng, Giản Trì đã nói một câu trêu chọc: “Cậu có đảm bảo rằng cô bé sẽ vui không?”
“Ừ, đảm bảo.”
Văn Xuyên nghiêng mắt, mái tóc dài buộc lên làm nổi bật đường nét khuôn mặt gầy rõ ràng, lông mi phủ một khoảng bóng râm, trong bóng đêm có vẻ không rõ ràng, nhưng lại làm cho Giản Trì Trì không thể rời mắt, giọng nói trầm thấp lọt vào trong tai: “Nó chấp nhận tất cả những người mà tôi tiếp nhận, cũng thích mọi thứ mà tôi thích.”
Đi đến cửa, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, cũng chiếu sáng sự dao động thoáng chốc trong tim của Giản Trì. Chắc là ánh sáng vừa rồi quá mờ, lời nói quá trầm, mới khiến cậu từ trong mắt Văn Xuyên nhìn thấy một chút màu sắc xa lạ, nó giống hệt như những gì đã lộ ra từ trong đôi mắt của Quý Hoài Tư trước kia.