Lưng rơi vào sô pha mềm mại, Giản Trì không rõ rốt cuộc là Quý Hoài Tư áp thân đè lên, hay là sau khi cậu liên tiếp lùi lại đã từ bỏ sự chống cự. Nụ hôn mềm mại trên môi rõ ràng như điện giật, trong thời gian thở, Giản Trì vô thức đáp lại.
Tầm mắt mênh mông, đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu dưới hàng mi dài của Quý Hoài Tư tựa hồ đang nhìn chăm chú vào cậu, từng đợt từng đợt dung nhập vào làm cho không khí nóng lên.
“Quý…” Giản Trì đè bả vai Quý Hoài Tư lại, chậm chạp không đẩy ra. Tình hình giờ phút này không giống như thường ngày, Quý Hoài Tư ôn nhu hoàn toàn không có tính cưỡng chế, chỉ cần cậu muốn, lúc nào cũng có thể đẩy nụ hôn này ra, nhưng Giản Trì không có làm vậy.
Quý Hoài Tư nâng hai má cậu lên, giống như đối đãi với vật yêu thích, quý giá, thẳng đến khi môi truyền đến một tia đau đớn chết lặng, Giản Trì mới dựa vào phía sau xoay mặt đi. Quý Hoài Tư cực kỳ tự nhiên buông tay ra, nếu như không phải lồng ngực phập phồng cùng cổ áo hơi có vẻ lộn xộn, rất khó nhìn ra vừa rồi anh đang làm chuyện khác thường như vậy. Ngoại trừ một chút đỏ bừng trên gương mặt, trên gương mặt anh tuấn không nhìn thấy bất kỳ sự thất lễ nào, anh cúi đầu thở dốc, khiến giọng nói thêm một tầng giọng mũi khàn khàn: “Xin lỗi, anh cắn em rồi sao?”
Giản Trì cảm thấy nhiệt độ trên người càng nóng hơn một chút, cậu không biết tại sao Quý Hoài Tư có thể mang theo gương mặt ôn nhuận vô hại này nói ra một câu xấu hổ như vậy, hàm chứa sự quan tâm chân thành, giống như thật sự cảm thấy có lỗi với chuyện này.
“… Không có.” Giản Trì dời tầm mắt, nếu tiếp tục nhìn nhau như vậy, có thể ngay cả lời nói cậu cũng nói không xong: “Anh có thể… Đứng lên chưa?”
Quý Hoài Tư không nhúc nhích, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt cậu, suy nghĩ hình như bay rất xa, nhiệt độ trong ánh mắt của anh khiến Giản Trì khó có thể xem nhẹ. Nửa ngày không nhận được phản ứng, hơi thở Giản Trì có chút bất ổn gọi ra tên anh: “Quý Hoài Tư?”
Một tiếng này cũng không thể mang đến hiệu quả như Giản Trì mong muốn. Ngón tay theo gò má chậm rãi xẹt đến đuôi mắt, nơi mà anh vuốt ve làm dấy lên một cơn rùng mình tê dại. Quý Hoài Tư cúi người xuống, đối diện với đôi mắt hoảng hốt của Giản Trì, hơi thở ấm áp phả lên bên tai nhuốm một chút xâm lược như có như không: “Nốt ruồi dưới mắt em rất đẹp.”
Giản Trì chưa từng nghe được hai chữ này từ trong miệng người khác. Trong nhận thức, tính từ được đánh giá cao này nên được đặt trên người Văn Xuyên thì thích hợp hơn. Lời nói của Quý Hoài Tư nghe cũng không giống đang nói đùa, anh xoa xoa làn da dưới đuôi mắt, ngón tay nhẹ nhàng làm cho cả người Giản Trì đều run rẩy một chút, giống như bị cái gì đó đánh trúng, mất đi sức lực hành động trong thời gian ngắn, cho đến khi Quý Hoài Tư dùng môi thay tay, ở cuối mắt cậu hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Rõ ràng chỉ là khắc chế chạm một chút, không bằng môi răng vừa rồi giao hòa đến thân mật vô cùng, nhưng máu trong cơ thể Giản Trì không ngừng lưu thông, thúc giục trái tim sắp không chịu nổi. Cậu cũng nghe thấy tiếng tim của Quý Hoài Tư.
“Em không chán ghét anh làm như vậy, có phải có thể hiểu là vì em cũng có một chút cảm giác đối với anh hay không?” Quý Hoài Tư đang cười: “Mặt em nóng quá, là thẹn thùng sao?”
Giản Trì cắn răng hàm sau, cậu dùng rất nhiều khí lực mới duy trì được sự bình tĩnh trên mặt. Biểu tình của cậu bây giờ nhất định là rất tệ: “Không, em sợ hãi.”
Những lời này nói ra chính cậu cũng khó có thể tin được. Nụ hôn không nổi đáng ghét này khiến Giản Trì lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với chính bản thân mình. Mặc dù từ đầu đến cuối cậu chưa từng trải qua bất kỳ tình cảm nào, trước kia cậu vẫn mặc định bản thân thích người khác phái. Hầu hết mọi người nên nghĩ như vậy, không phải sao? Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, khi Thiệu Hàng cưỡng hôn lên, sự khiếp sợ của cậu càng xuất phát từ Thiệu Hàng nhiều hơn chứ không phải sự đồng tính, khi Quý Hoài Tư nghiêng người tới gần, cậu rõ ràng có cơ hội né tránh lại chậm chạp không làm, trong lòng có một giọng nói quanh quẩn không tan, nói cho cậu biết: ‘Thật ra cậu không bài xích như vậy.’
Loại kỳ diệu này, mập mờ này, làm cho cậu tạm thời mất đi năng lực suy nghĩ của sự thân mật, Giản Trì không thể phân biệt rốt cuộc nó xuất phát từ thích hay là cảm giác mới mẻ. Ban đầu theo cậu thấy, người như Quý Hoài Tư hẳn là sẽ cùng người ưu tú hơn ở bên nhau, ôn nhu cường đại như anh, có thể một mình đảm đương một phía. Giản Trì không cho rằng cậu chiếm cứ bất kỳ ưu điểm nào trong đó, mặc dù Quý Hoài Tư đã giải thích vì sao, nhưng cậu vẫn không tiêu hóa được sự thật “Quý Hoài Tư tỏ tình với cậu”.
Đó có phải là lời tỏ tình không?
Giản Trì có chút không chắc chắn. Ai tỏ tình sẽ trực tiếp hôn lên làm khảo nghiệm cảm giác như vậy? Tuy rằng điều này xác thực rất có ích, nhưng sau khi phản ứng lại, cậu tựa hồ lại lâm vào một lầm tưởng do Quý Hoài Tư sáng tạo ra, bên trong quá mức chân thật, tốt đẹp, thậm chí làm cho Giản Trì không muốn rút lui như vậy.
Tài khoản chính thức của hội học sinh nhanh chóng phát hành một thông báo về hình phạt, một số người dùng học sinh vì nói chuyện quá khích trên diễn đàn đã bị chặn trong một tháng, đưa ra cảnh báo, khiến người khác học được một bài học. Người có tâm phát hiện, tất cả các tài khoản trong danh sách đều từng có phát biểu liên quan đến Thiệu Hàng, có mấy cái xen lẫn với tên Giản Trì, nhưng mà dưới sự làm nổi lên của lượng lớn người trước, người sau có vẻ cũng không chú ý lắm.
Có người ở trong bình luận nói giỡn, hiện tại sợ là ngay cả hai chữ “Thái tử” cũng không thể nghị luận, vừa mới đăng lên nửa phút đã bị xóa bình luận. Người phát hiện không dám lặp lại vết xe đổ, dùng phương thức càng thêm mờ ám đối với ám hiệu trên diễn đàn, cuối cùng kết luận nhất trí: ‘Vị cậu chủ này phỏng chừng lại muốn gây chuyện gì đó, không muốn nhìn thấy bất kỳ bài viết nào liên quan đến hắn, dứt khoát vận dụng đặc quyền, xóa đến sạch sẽ mới thôi.’
Phản ứng đầu tiên của Giản Trì khi nhìn thấy thông báo này cũng là như vậy, cho đến khi nhớ tới Quý Hoài Tư từng nói “Anh sẽ xử lý tốt”. Thiệu Hàng trở thành đề tài cấm đoán, hơn nữa, người liên tiếp bởi vì Thiệu Hàng mà thường xuyên bị lấy ra bàn tán, Giản Trì, cũng chậm rãi biến mất trên diễn đàn. Mặc dù có một số phỏng đoán trong các bình luận về việc liệu nó có liên quan đến tin tức đột ngột của Thiệu Hàng vài ngày trước hay không, nhưng hầu hết mọi người dường như thích khả năng cũ hơn, dù sao Thiệu Hàng cũng không phải là lần đầu tiên gây chấn động. Cách làm như vậy đẩy Thiệu Hàng đến đầu sóng ngọn gió, lặng lẽ thay thế cậu trở thành người bị nhắm vào.
Nếu là trước kia, Giản Trì nhất định sẽ chỉnh sửa nửa trang tác phẩm nhỏ biểu đạt sự biết ơn, nhưng sau nụ hôn không rõ ý nghĩa kia, cậu đã một tuần không liên lạc với Quý Hoài Tư, ngay cả trên đường nhìn thấy cũng phải vội vàng cúi đầu quay lại. Xấu hổ chỉ là thứ hai, chủ yếu là không dám, nghĩ tới đây, Giản Trì mở ngăn kéo bên giường ra, cái ghim cài áo màu đen Thiệu Hàng cho cậu vẫn nằm yên bên trong, hiện tại, bên cạnh có thêm một chiếc ghim bảo thạch khác tỏa ra ánh tím.
Giản Trì còn nhớ rõ ngày đó trước khi rời đi, Quý Hoài Tư đem chiếc ghim cài này cài vào ngực cậu, dịu dàng nói trước khi trả lời cho anh, phải tạm thời bảo quản. Giản Trì nhớ rõ cậu từ chối, nhưng có thể là ánh mắt Quý Hoài Tư lúc ấy quá khó khiến người ta nói “không”, cũng có thể là sau nụ hôn kia, đại não cung cấp oxy không đủ, chờ cậu trở lại phòng ngủ, mới phát hiện ghim cài không biết từ lúc nào đã được cậu mang về. Nhìn hai cái ghim cài một đen một tím trước mắt, Giản Trì cảm giác hy vọng trả lại hết sức xa vời.