Giản Trì từng nghĩ tới, vì sao Quý Hoài Tư lại đưa ra lựa chọn này?
Ở trường trung học cơ sở, giáo viên đã đánh giá tính cách của cậu, chậm chạp, chậm nhịp, giống như tên của cậu vậy. Giản Trì còn nghe thấy có người ở sau lưng nói cậu học nhiều nên hỏng não, đối với việc này, Giản Trì một nửa tán thành, một nửa không tán thành. Cậu suy nghĩ cũng không ít hơn những người khác, thậm chí có đôi khi còn suy nghĩ quá nhiều, hệ thống ngôn ngữ không thể chuyển đổi nội dung trong đầu thành lời nói hay, điều này làm cho cậu nhìn qua thường xuyên không cách nào trả lời lưu loát, dần dần, ở trong mắt người khác trở thành “chậm chạp”.
Loại đánh giá này trong mắt Giản Trì cũng không khách quan, không thể tùy tiện bao trùm lên cả người cậu. Trong lĩnh vực không am hiểu, sự lựa chọn của Giản Trì sẽ đặc biệt cẩn thận, cậu có thể điền vào các câu hỏi lựa chọn hóa học một cách chắc chắn, nhưng phải lật qua sách chuyên ngành để hoàn thành một bài báo cáo kinh tế. Về mặt tình cảm cũng là như vậy, cậu chưa từng trải qua một mối quan hệ có thể chia thành “tình yêu”, vì vậy cẩn thận tìm kiếm bất cứ điều gì có thể đại diện cho bất kỳ bằng chứng nào. Cậu biết bạn bè bình thường sẽ không để ý như Quý Hoài Tư, càng sẽ không đâu đâu cũng lấy cậu làm đầu.
Quý Hoài Tư đối xử với cậu rất tốt, thậm chí còn có chút quá tốt.
Tất cả những việc này Giản Trì đều ghi nhớ trong lòng, nhưng kinh nghiệm trống rỗng khiến cậu không dám đưa ra kết luận khẳng định, hoặc là nói không dám. Cậu vốn dĩ vẫn cố gắng đặt mình ở vị trí người ngoài cuộc, cách người trong truyện càng xa càng tốt, là Quý Hoài Tư lần lượt vươn tay về phía cậu, làm mờ ranh giới. Giản Trì mãi đến thật lâu mới phản ứng lại, cậu đã vững vàng gắn liền với câu chuyện này.
Điều làm cho Giản Trì triệt để khẳng định suy đoán trong lòng, là giờ này khắc này, nhìn thấy chiếc ghim cài áo màu tím trong tay Quý Hoài Tư. Cho dù chưa nói đến hiểu biết, Giản Trì biết Quý Hoài Tư tuyệt đối không có tính cách thoải mái như Thiệu Hàng nghĩ đến cái gì liền làm cái đó. Nhìn qua, Quý Hoài Tư vừa ôn hòa vừa nhã nhặn, rất dễ làm cho người ta cảm thấy anh không biết nổi giận, nhưng anh lại biết rõ bản thân muốn cái gì, bất cứ chuyện gì đều có thể xử lý ngăn nắp gọn gàng, chưa bao giờ nhất thời tùy hứng mà đặt mình vào vị trí mạo hiểm.
Quý Hoài Tư lý trí như vậy, chắc chắn sẽ không vì giúp đỡ cậu, mà đánh cược danh dự của mình.
Giản Trì nhìn về phía Quý Hoài Tư đang chờ đợi câu trả lời, bên trong cổ áo sơ mi lộ ra một đoạn dây nhỏ: “Sợi dây chuyền này là sợi dây chuyền bị người khác mua ở buổi đấu giá sao?”
Những lời này hiển nhiên cũng không phải câu trả lời, đến có chút đột ngột và vô nghĩa. Quý Hoài Tư không có tức giận, anh tháo sợi dây chuyền ngọc bích đang đeo trên cổ xuống, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Anh mua về từ chỗ người mua hàng.”
“Tại sao?”
“Em nói sợi dây chuyền này rất giống với cái anh tặng em, anh cũng cảm thấy như vậy. Khi nghĩ tới có người khác đeo nó, anh cảm thấy không tốt lắm, anh vẫn hy vọng rằng người này có thể là anh.”
Phảng phất chậm rãi vạch trần chân tướng trần trụi, lời nói bình thản của Quý Hoài Tư giống như một quả bom rơi vào hồ nước, làm cho tiếng ong ong bên tai Giản Trì thật lâu không tan. Cậu có thể thấy rõ sự quan tâm dịu dàng quen thuộc trong mắt Quý Hoài Tư, và tình cảm xa lạ xé mở một góc, dệt thành một tấm lưới thật lớn bao phủ cậu, càng ngày càng khó thở. Không, kỳ thật không tính là xa lạ, chỉ là trước kia cậu chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ thâm ý bên trong, giờ này khắc này, mới bộc lộ hết ra ngoài.
“Quý Hoài Tư, em…”
Câu trả lời quá dễ đoán, Giản Trì còn chưa nói xong, Quý Hoài Tư đã nhìn thấu sự thấp thỏm của cậu, anh nhẹ giọng ngắt lời: “Anh biết rất đột ngột, nhưng đối với anh mà nói, những lời này đã suy nghĩ rất lâu, nếu như không nói ra, anh sợ sẽ quá muộn. Giản Trì, anh sẽ không ép em đưa ra quyết định ngay bây giờ, em hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng từ chối nhanh như vậy, được không?”
Hai chữ cuối cùng nhẹ như gió, thổi vào trong tai, lay động sợi dây trong lòng cậu. Quyền chủ động rõ ràng rơi vào trong tay Giản Trì, đáp án chỉ phụ thuộc vào một câu nói của cậu, Giản Trì lại cảm thấy không khống chế được nghe theo tâm tình Quý Hoài Tư, lúc phục hồi tinh thần đã gật đầu. Cậu nhìn vào đáy mắt Quý Hoài Tư, không nhịn được cười, xen lẫn sự nhu hòa dung túng không hề che giấu. Giản Trì cảm giác nhiệt độ xung quanh có chút cao, có lẽ chỉ là trên mặt cậu mơ hồ nóng lên, lời nói ra miệng khó có thể khắc chế đứt quãng: “Anh… Ý em là, nó bắt đầu từ khi nào? Vì sao?”
Bả vai Quý Hoài Tư hơi nghiêng về phía Giản Trì khiến cho hai người càng gần nhau hơn, hành động không quá rõ ràng không để cho đối phương phát hiện. Anh nhếch môi cười: “Em có biết lần đầu nhìn thấy em anh đã nghĩ gì không?”
Giản Trì buột miệng hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“Nhiều năm trước, cha anh yêu mẹ anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vào thời điểm đó, ông vẫn chưa nổi tiếng, còn mẹ anh đã là một ca sĩ rất có tiếng tăm. Ông miệt mài theo đuổi trong năm năm, kết quả rất rõ ràng, ông đã thành công. Mẹ anh từng nói với anh, lúc đầu bà ấy nghĩ rằng ông cũng nhắm vào dung mạo, tiền bạc và địa vị của mình giống như những người khác, nhưng một lần sáng tác bà ấy gặp khó khăn nên rất buồn bực, người cha chẳng bao giờ biết lãng mạn là gì đã viết một bài thơ tình diễn đạt không lưu loát, bà ấy mô tả như vậy. Cha vừa chạy vừa ngân nga hát suốt cả dọc đường, mẹ tức quá, sửa phổ cho bài thơ tình này cả đêm, cha ở bên cạnh nói: Em xem, em giỏi hơn anh rất nhiều, anh không hiểu nổi ý nghĩa của những nốt nhạc này, còn em thì có thể viết một bài hát hoàn chỉnh. Thật ra đây là câu chuyện đằng sau bài hát “Bức thư tình”. Người khác nói cha anh cổ hủ, bà ấy lại thấy cha anh là một người rất ngốc, ngớ ngẩn đến mức có chút đáng yêu. Bà ấy nói với anh rằng khi con thấy một người làm bất cứ điều gì cũng dễ thương, đó có thể là một dấu hiệu của “con tiêu đời rồi”. Anh nghĩ một số tính cách có thể được di truyền đấy.”
Từ cuối cùng vừa dứt, Giản Trì có thể nghe rõ tiếng nhịp tim đập bên tai. Cậu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Quý Hoài Tư, lúc này mới phát hiện bọn họ rất gần, quá gần, hơi thở như có như không phớt qua gò má. Bắt đầu từ vừa rồi, cậu lại một lần nữa lâm vào sự chậm chạp, trong tâm trí ngổn ngang toàn là những suy nghĩ vụn vặt, vô nghĩa. Quý Hoài Tư tiếp tục: “Có một chuyện có thể em còn chưa biết.”
Giản Trì hơi choáng váng: “Chuyện gì?”
Cậu nhìn thấy bên môi Quý Hoài Tư hiện ra một nụ cười có chút thâm ý, kèm theo giọng nói từ từ chảy vào trong tai: “Ở Saintston, khen ngợi ghim cài của đối phương thật ra là ám chỉ em muốn phát triển một mối quan hệ cùng người đó.”
Trong nháy mắt, trong đầu “ầm” một tiếng, giống như nổ tung pháo hoa nhiều màu sắc. Giản Trì nhếch môi, ngay cả lời cũng quên nói như thế nào, cậu hận không thể lập tức biến mất trước mắt Quý Hoài Tư, hoặc là tìm một cái lỗ chui vào. Loại cảm giác xấu hổ khiến da đầu tê dại này khi đối diện với ý cười trong đáy mắt Quý Hoài Tư, lan tràn đến từng sợi tóc.
“Em không biết còn có ý đó…”
“Anh biết.” Quý Hoài Tư nói: “Nhưng khi nghe nó, anh cảm thấy rất tinh tế.”
Giản Trì rất muốn che mặt. Cậu cúi đầu, Quý Hoài Tư bèn vén mấy sợi tóc mai bên tai cậu lên một cách vô cùng tự nhiên, năm ngón tay len lỏi qua tóc dừng lại ở gáy, xúc cảm tê tê như dòng điện từ chỗ bị chạm lan tràn toàn thân. Giản Trì nhìn Quý Hoài Tư đang áp sát mình, thân thể như bị ấn nút tạm dừng, khuôn mặt thanh thuần phóng đại trước mắt, lông mi dài mà dày khẽ run theo hơi nóng phả ra từ khuôn miệng. Quý Hoài Tư nhìn cậu, thì thầm đầy mê hoặc: “Muốn làm một bài kiểm tra không? Có thể sẽ giúp em xác định câu trả lời nhanh hơn đấy.”
“Kiểm tra gì vậy?”
Nhiệt độ từ Quý Hoài Tư áp sát da thịt, ngón tay anh vuốt ve má cậu: “Em có ghét như vậy không?”
Mấy giây trôi qua, Giản Trì mới phát hiện mình quên thở.
“… Không.”
Khóe môi Quý Hoài Tư hướng lên trên, tiết lộ ra một tia vui sướng không giấu được. Đáy lòng Giản Trì quay cuồng trong “Đẩy anh ấy ra” và “tránh ra”, nhưng hai lựa chọn ấy không thể khiến cho cho thân thể ổn định lại. Cậu có thể thấy rõ đôi mắt Quý Hoài Tư khi tới gần hơn bình thường, dưới sống mũi cao ngất, đôi môi hơi khép lại, màu hồng nhạt mượt mà nhìn qua rất mềm, Giản Trì không biết vì sao mình lại chú ý nơi đó. Chết mất thôi.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Đây là câu cuối cùng Giản Trì nghe được trước khi được Quý Hoài Tư hôn mình.
—
Bình luận:
– Đang cày ruộng đọc được chương này giống như phát điên, mị đạp văng con trâu ra tự mình cày 20 mẫu đất. Nếu trăm năm sau có cường địch xâm lấn, xin hãy đốt chương này trên mộ phần của mị, mị sẽ phá đất xông lên bảo vệ đất nước, đánh lui cường địch. =))))))))))))))))))
– Chương này nhiều bình luận quá, chị em mặc quần vào đi =)))
– Quý Hoàng hậu: Chỉ cần bản cung còn ở đây, các người chung quy chỉ là phi!
– Hình như Tiểu Quý là nhân vật chính hiếm hoi có gia đình hạnh phúc phải không? Trách không được lại ôn nhu dịu dàng như vậy! Vững chắc địa vị hoàng hậu.
– Có ít người còn chưa tiến cung mà có người đã sắp thành Hoàng hậu rồi. anh nói có đúng không hả Hội trưởng?
- > Ai nha, Bạch thiếu cũng còn chưa ra sân đâu.
- > Hắn chỉ có thể làm trọng tài thôi.