Giản Trì mở mắt ra, ánh sáng mờ ảo xung quanh làm cho những hồi ức đứt quãng lại hiện ra trong đầu, là những hồi ức không quá tốt đẹp. Cậu cầm lấy điện thoại di động đặt dưới gối lên, 8:59, chớp mắt một cái, đã thành 9:00.
Tiết học buổi sáng tất nhiên là không kịp rồi, Giản Trì che mắt chậm rãi thở ra một hơi nặng nề. Nếu để Giản Thành Siêu nhìn thấy, nhất định ông sẽ lại nói cậu còn trẻ mà cứ luôn thở dài thì sẽ không may mắn, nhưng Giản Trì cũng không biết ngoại trừ thở dài thì còn có thể dùng cách nào để giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Nếu nói không có bất kỳ cảm giác gì, thì nhất định là giả.
Nhìn Thiệu Hàng do say rượu mà lộ ra một mặt hoàn toàn bất đồng, giọng điệu bình tĩnh kể lại những gì đã trải qua, Giản Trì có chút xúc động, phần lớn là bởi vì khuôn mặt rất dễ lừa người này vậy mà lại có bất ngờ to lớn không kịp đề phòng.
Thiệu Hàng rất thẳng thắn, nhưng hắn không chỉ thẳng thắn, hoặc là nói hắn từng tự đào sâu để hiểu chính mình, hơn nữa còn dùng những cách khác nhau để che dấu đi sự chân thật. Cho tới giờ phút này, Giản Trì mới bắt đầu suy nghĩ đến từng câu Thiệu Hàng nói, tất cả các hành vi, bao gồm cả câu mà cậu cũng không dám chắc chắn: “Tôi thừa nhận tôi có chút thích cậu.”
Câu nói này không chứa những lời trêu chọc không bình thường, cũng không giống như một câu nói đùa, điều này khiến cho Giản Trì cảm thấy bất an, đáy lòng như sóng biển mãnh liệt, cậu nhìn thấy sự nghiêm túc trên mặt Thiệu Hàng.
Giản Trì cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện trong nguyên tác, nhưng đã lâu không nhớ tới, nên rất nhiều tình tiết đều bị mơ hồ theo.
Từ góc nhìn của Bạch Hy Vũ, cậu nhìn thấy rõ tính cách kiêu ngạo và cố chấp của Thiệu Hàng. Nó giống như mệnh lệnh nhập vào máy móc, những yêu cầu cố chấp, ham muốn chiếm đoạt mạnh mẽ, thậm chí có một số việc cố chấp đến đáng sợ, điều này mới làm cho ngay từ đầu cậu đã không có ấn tượng tốt với Thiệu Hàng. Những chuyện liên quan đến trước kia, cũng không phải là không thể nhắc đến, nhưng nội dung của cuốn sách rất khác so với chính tai nghe được.
Nhưng ý nghĩ cũng không thay đổi, Giản Trì không muốn thừa nhận, cậu đúng là không chán ghét Thiệu Hàng như trước, phạm trù của bạn bè không thể nói rõ được, loại quan hệ đặc biệt này tựa như có thêm một tầng mập mờ mông lung dưới sự dẫn dắt tận lực của Thiệu Hàng. Trước kia cậu không nghĩ sâu xa, là bởi vì cậu không tin cốt truyện sẽ lệch đi hoàn toàn như vậy, sau đó sự tình dần dần vượt ra ngoài tầm kiểm soát, Giản Trì cũng không nghĩ rằng người như Thiệu Hàng có thể yêu thích, hơn nữa còn tôn trọng một người.
Gặp phải lời tỏ tình đặc biệt như vậy, Giản Trì càng kinh ngạc hơn không phải vì thân phận đồng tính, mà là những lời này lại xuất phát từ Thiệu Hàng. Nhìn vào thì ngay cả cơ hội từ chối cậu cũng không có, cũng có lẽ là Thiệu Hàng đã sớm biết suy nghĩ của cậu, mới dùng cách mãnh liệt này để cậu không thể từ chối.
Giản Trì chỉ có thể tạm mong rằng Thiệu Hàng không nghiêm túc, mặc dù khả năng là rất thấp.
Trong giờ học hóa học trước giờ nghỉ trưa, rất nhiều người đều không yên lòng, Giản Trì ngồi ở hàng ghế sau có thể nhìn thấy màn hình máy tính của mấy người hiện lên hình ảnh không liên quan đến môn học, khi Dương Tranh vừa giảng vừa đi đến gần, màn hình lập tức chuyển thành sách giáo khoa. Mới khai giảng chưa đến một tuần, phần lớn học sinh đều chưa bắt đầu bước vào trạng thái học hành, Giản Trì xoay bút, ngón tay trượt không kịp bắt được, lăn xuống gầm bàn.
Không đợi cậu cúi người xuống, Văn Xuyên đã nhặt lên đặt lên bàn, Giản Trì nói một câu “Cảm ơn”, Văn Xuyên nhàn nhạt mím môi: “Vừa rồi cậu vẫn luôn không tập trung.”
“Có sao?” Bàn tay Giản Trì muốn tiếp tục xoay bút liền dừng lại: “Tôi đã chuẩn bị trước nội dung bài hôm nay rồi, cảm thấy có chút nhàm chán.”
Lời nói dối nhỏ này cũng không làm cho Văn Xuyên tin tưởng, cậu ta nhìn Giản Trì: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì.”
“Thiệu Hàng không đi học hai ngày rồi.”
Giản Trì bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng: “Biểu hiện của tôi rất rõ ràng sao?”
Văn Xuyên liếc mắt nhìn thoáng qua, mở miệng: “Bẫy cậu đó.”
Giản Trì câm nín, phản ứng đầu tiên hiện ra trong đầu cậu lại là Văn Xuyên học thói xấu rồi. Cậu nhìn lướt qua Dương Tranh trên bục giảng, đợi đến khi Dương Tranh quay đi mới thấp giọng nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, vì sao cậu lại liên tưởng đến anh ta?”
“Không biết.”
Văn Xuyên bỏ lại hai chữ không có ý nghĩa gì, chờ Giản Trì muốn nói thêm, cậu ta liếc mắt nhìn lên bục giảng, cắt đứt lời cậu muốn nói sau đó. Giản Trì bị lần này làm cho có chút rối loạn, sau giờ học, Trương Dương mang đồ đi tới, dường như không phát hiện ra bầu không khí không bình thường này, cậu ta vỗ vai Giản Trì một cái, cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
“Các cậu đi trước đi.” Giản Trì thu dọn chậm lại: “Tôi còn có chút việc, muốn đến hội học sinh một chuyến.”
Trương Dương nhíu mày, trong sự khẳng định mang theo chút nghi ngờ: “Hôm qua không phải cậu cũng đi hội học sinh sao, chuyện gì vậy? Sao phải chạy tới đó nhiều lần vậy?”
Thẩm Thư Đình phát điên – Giản Trì đương nhiên không thể trả lời như vậy, cậu mơ hồ nói: “Về chuyện tình nguyện, tôi muốn nộp đơn vào các trường đại học ở nước ngoài, một số chuyện về quy trình và thủ tục phải tham khảo ý kiến hội học sinh.”
“Ra là vậy.” Trương Dương bừng tỉnh, nhưng lập tức đã ý thức được có gì đó không đúng, cậu ta “Hả” một tiếng: “Nhưng thành tích của HSST không phải có thể trực tiếp nộp vào sao? Cần quá trình gì… Giản Trì?”
Giản Trì đã rời khỏi phòng học không cách nào trả lời nghi vấn của Trương Dương. Trương Dương sờ sờ đầu, đang định quay đầu lại hỏi Văn Xuyên xem có chuyện gì không, bỗng nhiên một bóng đen lướt qua bên cạnh, Văn Xuyên để lại một câu lạnh như băng “Tôi cũng có việc”, rồi đi về phía Giản Trì vừa rời đi.
Trương Dương không hiểu sao lại nhìn ra cửa, cậu ta luôn cảm giác bản thân đã bỏ qua chi tiết quan trọng gì đó.
Mặc dù cực kỳ không tình nguyện, Giản Trì vẫn đúng giờ gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Thư Đình. Tất cả tin tức hồ sơ của cậu, thậm chí việc ở lại Saintston Thẩm Thư Đình đều có quyền quyết định tuyệt đối, nếu ở trường học khác quả thực là chuyện hiếm có, nhưng ở Saintston, tất cả mọi người đều đã quen với hệ thống hoạt động này, dưới sự cân nhắc, Giản Trì cũng không thể không nhẫn nại phục tùng.
Bên trong truyền đến một tiếng thanh cao trầm tĩnh: “Mời vào.”
Giản Trì đẩy cửa ra, im lặng thay giày, sau đó ngồi xuống bàn tạm thời cách bàn làm việc xa nhất. Cậu dám cam đoan, chờ cậu vừa rời khỏi, Thẩm Thư Đình sẽ rắc nước khử trùng vượt tiêu chuẩn cho bộ bàn ghế này, thậm chí còn trực tiếp vứt đi, mỗi ngày sai người mang tới một bộ mới. Vì thế ngày hôm qua Giản Trì cố ý để lại một dấu hiệu ở góc bàn, điều làm cho cậu cảm thấy yên tâm lại có chút khó hiểu chính là, ký hiệu vẫn còn ở đó.
Trước buổi chiều hôm qua, cậu vốn tưởng rằng Thẩm Thư Đình sẽ bởi vì cái ôm kia mà sẽ càng thêm quá đáng với cậu, nhưng chuyện ngoài ý muốn chính là, dường như Thẩm Thư Đình đã hoàn toàn xóa đi ký ức về cái ôm kia, ngoại trừ tiếng “mời vào” lúc mở cửa, thời gian nghỉ trưa bốn mươi phút cũng không nói với cậu một câu, phảng phất thật sự coi đây là trông coi phạm nhân, mà Giản Trì làm phạm nhân cũng cảm thấy bị dày vò.
Cậu tạm thời thuyết phục bản thân rằng đây là “phòng tự học”, ít nhất môi trường văn phòng của Thẩm Thư Đình tốt hơn thư viện một sao rưỡi. Giản Trì ôn tập nội dung tiết học tiếp theo một lần, lại nhìn sang Thẩm Thư Đình phía sau bàn làm việc, cậu hơi có chút ngẩn người, tự hỏi vì sao hội học sinh lại có nhiều công việc như vậy, ngoại trừ làm việc và làm vườn hoa kia, chẳng lẽ Thẩm Thư Đình không có sở thích nào khác sao? Tưởng tượng nhất thời không thu hồi được, thẳng đến khi Thẩm Thư Đình nâng mắt lên nhìn thẳng lại, Giản Trì mới hoàn hồn.
“Thật ra, tôi có chút đói bụng.” Giản Trì bổ sung cho mình, nhưng mà lời cậu nói cũng là sự thật: “Nếu không sau này chúng ta quy định thời gian, hai mươi phút đầu tôi tới, hai mươi phút sau để cho tôi trở về, ngược lại cũng được.”
Thẩm Thư Đình nhìn chằm chằm cậu vài giây, không có dấu hiệu đồng ý chút nào, hắn đè nút điện thoại cố định lại, sau khi nhận máy lạnh lùng hạ lệnh: “Đóng gói một phần thức ăn mang lại đây.”
Đối phương nghe có vẻ rất nghi ngờ, giống như chưa từng nhận được yêu cầu này: “Hội trưởng, anh nói cái gì?”
Nhưng đã chậm một bước, Thẩm Thư Đình buông ngón tay ra, tỏ vẻ mệnh lệnh đã hạ xuống, nhìn Giản Trì nói: “Phía sau có phòng, ăn xong tự mình thu dọn.”
Giản Trì nhìn về phía cửa phía sau, đúng là giống như một phòng nghỉ nhỏ, cậu không khỏi hoài nghi Thẩm Thư Đình đã định sẵn kế hoạch này, chẳng lẽ đã vượt qua được bệnh sạch sẽ? Nếu không làm thế nào để giải thích sự tình nguyện để cho cậu ăn trưa trong văn phòng, cũng không đồng ý cho cậu đi.
“… Cám ơn hội trưởng.” Giản Trì chỉ có thể trái lương tâm trả lời.
Thẩm Thư Đình thu hồi ánh mắt, đem lực chú ý một lần nữa đặt lên máy tính để bàn trước mắt. Từ hướng của Giản Trì nhìn qua, vẻ mặt của hắn rất tập trung không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy, nhưng chỉ cần đi tới phía sau Thẩm Thư Đình, có thể phát hiện hắn đã lãng phí hai mươi phút trên báo cáo chỉ cần năm phút là có thể viết xong.
Sự yên lặng trong văn phòng bị hai tiếng gõ cửa đều đặn cắt đứt, Giản Trì như trút được gánh nặng đứng lên: “Tôi đi mở cửa.”
Đối với bữa trưa chưa biết này, Giản Trì có chút không yên lòng. Cậu hy vọng đối phương không vì giọng điệu lạnh đến đóng băng của Thẩm Thư Đình mà mua đồ ăn khó nuốt nhất. Loại khả năng này không cao, dù sao cũng là do Thẩm Thư Đình hạ lệnh, nhưng mà Giản Trì thế nào cũng không nghĩ tới được, sau khi mở cửa lại nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Văn Xuyên.