Đối mặt với sự chất vấn, Giản Trì vô cùng muốn kêu oan nhưng khi cậu hé môi lại không biết nên nói gì, trong thang máy tối đen chỉ có thể nghe được hai tiếng thở dốc.
Ngoài cậu ra, rõ ràng tiếng thở kia cũng nặng nề không ít.
Giản Trì buộc mình phải tỉnh táo lại. Cậu bình tĩnh ấn vào nút liên lạc khẩn cấp của thang máy. Vài giây sau, một tiếng của nam giới sột soạt vang lên, Giản Trì không kịp chờ đợi, vội vàng lên tiếng trước: “Xin chào, hiện giờ chúng tôi bị kẹt trong thang máy, xin hỏi có thể cho người tới cứu chúng tôi ra ngoài không?”
Âm thanh sột soạt đứt quãng, khó có thể nghe rõ đối phương đang nói cái gì, Giản Trì lại thử gọi vài tiếng, cuối cùng âm thanh liên lạc mơ hồ cũng bị ngắt.
Giản Trì đã dự đoán trước tình huống tồi tệ nhất, nhưng thực tế lại có xu hướng tồi tệ hơn, điện thoại di động không có tín hiệu.
Màn hình tự động tắt, lúc này Giản Trì mới có một loại cảm giác như vừa tỉnh mộng, cậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thư Đình đang ẩn nấp trong bóng tối, cậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể mà không tỏ ra quá lo lắng.
“Điện thoại di động của anh có tín hiệu không?”
Thẩm Thư Đình không lên tiếng, Giản Trì mím môi một cái: “Tôi biết anh có thành kiến với tôi, nhưng hiện giờ không phải lúc giải quyết ân oán cá nhân. Điện thoại di động của tôi không nhận được tín hiệu, của anh thì sao?”
Công bằng mà nói, Thẩm Thư Đình chính xác là cao ngạo đến mức làm cho người ta có chút chán ghét, nhưng Giản Trì không cảm thấy hắn là một người không phân biệt được chủ thứ. Trước mắt bọn họ cùng nhau lâm vào nguy hiểm, xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn, ngoài dự liệu này, Thẩm Thư Đình nên điều chỉnh tâm trạng của hắn nhanh hơn cậu, để có thể tự tìm cách cứu lấy mình.
Thật không may, dường như thực tế lại một lần nữa nằm ngoài tầm kiểm soát. Sau hai lần dò hỏi, bóng dáng Thẩm Thư Đình vẫn bất động như cũ đứng ở một góc, Giản Trì bất tri bất giác cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Cậu do dự đi về phía Thẩm Thư Đình: “Thẩm Thư Đình? Vừa rồi anh đụng vào đâu bị thương rồi sao?”
“Đừng tới đây.”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thư Đình dùng sức cắt ngang, ba chữ vẽ ra một đường ranh giới trong vài bước ngắn ngủi giữa hắn và Giản Trì. Hô hấp hơi trầm xuống, trong bóng tối cậu mơ hồ có thể nhìn thấy lồng ngực hắn phập phồng dưới lớp âu phục, ghim cài áo phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên ngực trái, hắn cắn răng nặng nề nói: “Đứng ở chỗ đó, đừng tới gần tôi.”
Lông mày Giản Trì khẽ nhíu lại, không khỏi buồn cười, nhưng dưới tình huống như vậy cậu căn bản không thể cười được: “Được, tôi không tới đó, anh chỉ cần nhìn tín hiệu trên điện thoại di động một chút, như vậy có được không?”
Giằng co vài giây, Thẩm Thư Đình lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ánh sáng lóe lên chiếu ra gương mặt căng thẳng của hắn, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, một lúc sau mới phun ra bốn chữ: “Không có tín hiệu.”
Một tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, may mà Giản Trì cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, cậu tựa vào vách thang máy thở dài một hơi: “Bây giờ chúng ta chỉ còn lại một cách cuối cùng, chờ bọn họ phát hiện, sau đó lại tới cứu chúng ta.”
Không có tiếng đáp lại.
Tầm nhìn bị hạn chế trong bóng đêm, Giản Trì không thể không kêu một tiếng: “Thẩm Thư Đình?”
“Cậu còn muốn làm gì nữa?”
Hơi thở không vững của Thẩm Thư Đình tiết ra một sự thù địch nhàn nhạt, không giống với giọng điệu hắn thường dùng trong ấn tượng của Giản Trì, giống như đã mài qua một tầng giấy nhám nặng nề, trầm đến phát run. Tim Giản Trì đập thình thịch, cậu chậm rãi đứng thẳng dậy: “Anh không sao chứ?”
“Chuyện này không liên quan đến cậu.”
Tốt, ý tứ chính là có chuyện.
Giản Trì cảm giác cục diện trước mắt càng khó giải quyết hơn so với thang máy đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ cũng không được, bước về phía trước cũng không được, cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được Thẩm Thư Đình sẽ dùng ánh mắt nào nhìn cậu, hoặc là từ chối cậu một cách hờ hững hoặc là càng dứt khoát hơn. Hai ý nghĩ va chạm trong đầu, Giản Trì gấp hỏi lại: “Anh sợ bóng tối sao?”
Hô hấp trong bóng tối tựa hồ càng thêm nặng nề hơn vài phần: “Câm miệng.”
Giản Trì ngập ngừng bước lên hai bước, cậu không xác định được thứ mình nhìn thấy có thật hay không: “Thẩm Thư Đình… Anh đang run sao?”
“… Câm miệng lại.” Một tiếng này suy yếu hơn tiếng trước, xen lẫn một chút âm mũi.
Thật kỳ lạ, đây là ý tưởng đầu tiên của Giản Trì. Cậu không dám tưởng tượng, nếu để cho người của Saintston nhìn thấy Thẩm Thư Đình như vậy sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào.
Sau khi hồi phục tinh thần, Giản Trì không thể không bước lên thêm một bước. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn mặt Thẩm Thư Đình ở khoảng cách gần như vậy, ẩn nấp trong bóng tối, mơ hồ có thể nhìn thấy sống mũi, mặt mày cùng đường nét hai má, môi mím chặt, hô hấp thở ra so với vừa rồi càng thêm gấp gáp, nhíu mày toát ra một tia yếu ớt không dễ phát hiện, cố gắng bình tĩnh nói: “Cách xa tôi một chút, tôi không lặp lại lần thứ ba.”
“Anh không thể ngã xuống trước khi nhân viên cứu hộ đến, nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào để giúp anh.” Đối mặt với Thẩm Thư Đình mất đi khí thế, giọng điệu của Giản Trì càng trở nên cứng rắn hơn: “Loại tình huống này… Anh có thể vượt qua nó không? Hay anh có cần tôi làm gì đó không?”
“Đừng để ý đến tôi, tôi nói đừng để ý tôi… Cút đi, không cần ở trước mắt tôi…”
Thẩm Thư Đình che cái trán đang đổ đầy mồ hôi, giống như nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Hắn đau đớn rên rỉ, dựa vào thang máy phía sau chậm rãi trượt xuống đất. Giản Trì bị phản ứng bất thình lình của hắn làm cho cho ngẩn người ra, cậu vội vàng ngồi xổm xuống, đè bả vai Thẩm Thư Đình mà lắc lư: “Thẩm Thư Đình? Anh thả lỏng một chút, nơi này chỉ là thang máy…”
Không đợi cậu nói hết câu, bàn tay Giản Trì đã bị hắn hất ra, khi hai người nhìn nhau ở cự ly gần như vậy, hốc mắt Thẩm Thư Đình hiện lên một mảnh đỏ tươi đè nén, từ sâu trong cổ họng nặn ra một câu khàn khàn: “Đừng đụng vào tôi, bẩn.”
Giản Trì không xác định được những lời này là đang nói với cậu, hay là ý thức của hắn không rõ ràng nên nói lung tung. Bất kể là loại nào, Thẩm Thư Đình đều thành công khơi dậy cơn giận hiếm có của cậu, cậu nhìn thẳng vào hắn rồi lạnh giọng đáp: “Tôi cũng không muốn chạm vào anh, nhưng anh phải hiểu, bây giờ bị nhốt ở nơi này là hai người chúng ta. Tôi có thể mặc kệ anh, nhưng nếu anh xảy ra chuyện gì, một mình tôi căn bản không thể nói rõ ràng được, càng không giúp được anh. Có lẽ Quý Hoài Tư sẽ lập tức sẽ phát hiện ra có gì đó không đúng, anh chỉ cần cố cầm cự đến lúc đó, sau này gặp mặt, tôi nhất định sẽ cách xa anh mười mét, như vậy là đủ rồi chứ?”
Không biết là bị giọng điệu của cậu, hay là bị sự giày vò vừa rồi làm cho mất đi khí lực, Thẩm Thư Đình rũ mắt xuống, hô hấp nặng nề không có trả lời.
Giản Trì đè nén cơn giận vô cớ trong lòng, cậu buông tay ra không cẩn thận đụng phải mu bàn tay Thẩm Thư Đình, lạnh đến nỗi cậu gần như cho rằng đó là vật chết, lạnh như băng, vừa chạm vào, cảm giác lưu lại thật lâu không tan. Giản Trì không nhịn được, mím môi một chút: “Anh rất lạnh sao?”
Trong thang máy không có hệ thống sưởi, hơi lạnh bên ngoài bất tri bất giác xâm nhập vào trong. Dường như Thẩm Thư Đình đã tỉnh táo lại vài phần, hắn nghiêng đầu, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng: “Ừ.”
Thẩm Thư Đình trước mắt không còn là Thẩm Thư Đình lần đầu tiên gặp mặt cưỡi trên lưng con bạch mã tao nhã mạnh mẽ nữa, càng không giống như khi nói ra câu “Loại người bình thường như cậu” cao cao tại thượng bất khả xâm phạm nữa, khi từ trên rơi xuống nhất thời mất đi tầng hào quang vây quanh kia, không thể khống chế sự yếu đuối, run rẩy. Loại cảm giác này làm cho Giản Trì cảm thấy vô cùng mới lạ, dừng một lúc, cậu kéo dây kéo áo khoác lông vũ xuống, áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể phủ lên người Thẩm Thư Đình.
Vô lại một khi trở nên đáng thương, đều làm cho người ta khó có thể tiếp tục lên án.
Lông mi Thẩm Thư Đình run lên một chút, hắn chậm rãi mở ra, nhìn Giản Trì đi đến góc đối diện cách hắn xa nhất rồi ngồi xuống. Đôi mắt đen u ám của hắn không tự chủ được lóe lên tia sáng, ngón tay đặt dưới áo lông khẽ cử động, không biết muốn làm ra động tác gì.
Cuối cùng, hắn nắm lấy mảnh vải áo kia, tựa hồ muốn kéo ra, lại duy trì động tác này, chậm chạp không nhúc nhích.