“Con về rồi đây.”
Giản Trì mở cửa ra, nghe thấy trong phòng bếp leng keng một tiếng. Cậu chạy vào xem xét, những mảnh gốm sứ vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất. Giản Thành Siêu đang khom lưng, ông vừa nhặt những mảnh vỡ vừa oán giận nói: “Con làm cha giật mình, may mà trong chén không chứa đồ, nếu không càng tệ hơn.”
“Cha đừng lấy tay nhặt, con đi lấy chổi.”
“Không có sao, chút mảnh vỡ này không cắt vào da được.”
Trong nháy mắt Giản Thành Siêu đã thu dọn xong đống lộn xộn đó, ông bảo Giản Trì đi ra ngoài: “Được rồi nơi này không có việc gì, đồ ăn đều đã làm xong, con tự mình lấy từ lò vi sóng ra ăn đi, nếu lạnh thì đi hâm nóng lại.”
Giản Trì bị ông đẩy ra ngoài: “Cha không ăn sao?”
“Vừa rồi cha đợi con nửa tiếng cũng không thấy con trở về, nên đã tự mình ăn trước rồi.” Giản Thành Siêu rửa tay, trước khi trở về phòng ông còn không quên thò đầu ra dặn dò: “Ăn không hết thì để ở đó, đừng cố ăn.”
“Con biết rồi.”
Giản Trì múc một chén cơm, hai món ăn đều bị Giản Thành Siêu tiêu diệt một nửa, còn hơi ấm không nóng lắm. Giản Trì gắp một đũa đậu cô-ve, cắn một miếng liền phun ra, cậu vội vàng rót một ly nước, vài giây đã uống sạch, lau miệng, thoáng buồn bực đánh giá hai món ăn trước mắt.
Mặn chát, mặn đến mức làm cho cậu hoài nghi có phải Giản Thành Siêu đổ hơn một nửa lọ muối vào hay không.
Tuy rằng Giản Thành Siêu làm việc hơi bất cẩn, nhưng tốt xấu gì cũng nấu cơm mười mấy năm, chưa bao giờ phạm phải loại sai lầm mà người mới đều rất ít mắc phải này.
Giản Trì bưng đĩa đậu cô-ve lên, cậu đi về phía phòng Giản Thành Siêu định hỏi cho rõ nguyên nhân, bỗng nhiên nhớ tới, bình thường Giản Thành Siêu cũng không phải là người dễ bị dọa.
Vào đêm trước giao thừa, mấy ngày liền đều là mưa dầm, Giản Trì không có ra ngoài, từ cửa sổ bên giường phòng ngủ có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt và mưa bụi.
Cuối cùng buổi chiều cũng lộ ra một chút mặt trời, Giản Trì xuống lầu đổ rác, muốn thuận tiện đi dạo một vòng qua khu phố, đột nhiên cậu nghe thấy ở phía đối diện có tiếng động, Văn Xuyên xách ba lô màu đen từ hành lang đi ra, nhìn qua nhìn lại một lúc rồi đi tới trước mặt cậu ho nhẹ một tiếng: “Thật trùng hợp.”
Đây là lần thứ năm Giản Trì gặp Văn Xuyên khi đổ rác.
“Thật trùng hợp.” Giản Trì nhịn không được nở nụ cười một chút: “Cậu muốn ra ngoài sao?”
“Buổi tối có công việc.”
Bỗng nhiên Giản Trì gật đầu, cậu lập tức nghĩ đến: “Thanh Thanh ở nhà một mình không sao chứ?”
Văn Xuyên khẽ mím môi, không biết là tâm trạng lo lắng hay là có cảm xúc khác: “Chắc là em ấy cũng quen rồi.”
Đáy lòng cậu có chút hối hận vì đã hỏi thêm một câu, Giản Trì đi bên cạnh cậu ta, chuyển đề tài: “Chỗ làm việc của cậu ở đâu?”
Văn Xuyên hơi siết chặt dây đeo ba lô trên vai, cậu ta trầm mặc không nói. Trong ấn tượng của Giản Trì, ba lô màu đen này giống hệt với cái cậu ta từng đeo khi đến trường. Đúng lúc này, cậu nghe thấy giọng nói của Văn Xuyên truyền đến: “Muốn đến không?”
“Cái gì?” Giản Trì ngẩn người ra, cậu nghĩ thầm Văn Xuyên vẫn không thay đổi thói quen nói chuyện từng chữ từng chữ.
“Muốn đến xem nơi tôi làm việc không?” Văn Xuyên dừng lại nghiêng đầu qua, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng đen như đá Hắc Diệu chăm chú nhìn Giản Trì, toát ra một sự kỳ lạ khó thấy: “Không xa lắm, nếu như cậu không muốn thì thôi.”
Vốn dĩ Giản Trì muốn đi dạo quanh khu phố, lời mời này của Văn Xuyên vừa đúng lúc, vừa hay có thể giúp cậu đỡ nhàm chán, cậu không chút do dự gật đầu đáp: “Được.”
Con đường vòng vèo đầy sỏi đá không ổn định, qua một con ngõ đầy rác và những chai rượu rỗng, những bức tường bao năm không được tu sửa lại vỡ ra một nửa, Giản Trì cẩn thận chú ý dưới chân, đột nhiên Văn Xuyên dừng lại, thiếu chút nữa cậu đã đụng phải bả vai cậu ta.
“Tới chưa?”
“Ừm.”
Văn Xuyên đẩy tấm cửa thủy tinh dùng băng dính dán lại ra, mùi khói cùng mùi mồ hôi đập vào mặt khiến Giản Trì hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Trong quầy hàng nhỏ chật hẹp bày đồ ăn vặt thông thường, ông già nằm ở phía sau quầy thu ngân ngậm điếu thuốc lá, trong tay cầm mấy tờ vé số, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào máy tính, ánh mắt thoáng nhìn thấy Văn Xuyên, lập tức cười đến mức khuôn mặt già nua nhíu lại.
“A Xuyên, đến rồi?”
Văn Xuyên gật đầu, cậu ta đứng ở phía trước Giản Trì, không lạnh không nhạt: “Cháu dẫn theo bạn cháu đến.”
Ông ta cười rộ lên lộ ra một hàm răng vàng, phối hợp với làn da ngăm đen nhìn có chút dọa người, nhưng nụ cười trên mặt lại vô cùng ôn hòa, ông ta nhìn Giản Trì, dập tắt điếu thuốc ở trong gạt tàn: “Đêm nay không có gì chuyện gì lớn, đoán chừng rất nhanh có thể kết thúc. Sắp qua năm mới, chú cũng không muốn làm cho nơi này chướng khí mù mịt, các cháu mau vào trong đi, mọi người đều đến rồi.”
Lúc này Giản Trì mới chú ý tới một cánh cửa nhỏ bên cạnh quầy thu ngân được rèm nhựa che lại, đi theo hành lang tối đen đi xuống, giọng nói nặng nề của Văn Xuyên vẫn vang lên: “Cậu không hỏi gì sao?”
Cầu thang rất hẹp, Giản Trì sợ giẫm vào khoảng không, cậu rút lại suy nghĩ trả lời: “Trước kia tôi từng đi ngang qua cửa hàng này, còn tưởng rằng đây chỉ là một gian hàng nhỏ.”
“Nơi này ban đầu là một cửa hàng quà vặt, sau đó chú Dương mở tầng hầm, xây quyền quán.” Văn Xuyên nói: “Vừa rồi là chú Dương, tôi ở Giang Thành quen biết bạn bè của ông ta, người kia giới thiệu tôi đến nơi này. Ông ta cũng mở võ quán, từng là ông chủ của tôi.”
Âm thanh của Văn Xuyên nghe không ra chút cảm xúc gì, nhàn nhạt, chặt chẽ: “Công việc này có phải rất khác với tưởng tượng của cậu hay không?”
Giản Trì sớm đã biết những chuyện này, hơn nữa cậu cũng đã đọc qua nguyên tác nên cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào, cậu suy nghĩ một hồi, nói: “Ngoại trừ nơi này, những thứ khác không có gì khác nhau, chắc là cậu có lý do riêng nên mới có thể lựa chọn công việc này. Vết thương trên người cậu trước kia là do nơi này gây ra sao?”
Văn Xuyên cụp mi mắt xuống, cậu ta thấp giọng nói: “Ừ.”
Giản Trì không thích khuyên nhủ người khác hay can thiệp vào bất kỳ lựa chọn nào, hầu hết thời gian cậu còn không hiểu chuyện của chính mình chứ đừng nói là để ý đến người khác, nhưng Văn Xuyên thì khác. Trên người cậu ta có một sự mong manh và ngoan cường hiếm có, mâu thuẫn và tự nhiên dung hợp thành một thể, trong vô thức Giản Trì sinh ra một cảm giác thương hại và quan tâm, trong lúc lơ đãng biến hóa thành cảm động.
Cậu không biết nói lời quan tâm như thế nào, một lúc lâu sau, từ tận trong đáy lòng tự nhiên bật ra một câu: “Đừng quên bảo vệ bản thân là được rồi.”
Dứt lời, thật lâu không nhận được câu trả lời, Giản Trì quay đầu lại, hai má bỗng nhiên bị một miếng vải mỏng che lại, đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua vành tai, Văn Xuyên cúi đầu chăm chú nhìn vào ánh mắt còn lộ ra bên ngoài của Giản Trì, trong bóng tối mọi thứ đều sâu lắng hơn bình thường, cậu ta chậm rãi thu hồi tay đeo khẩu trang cho cậu.
“Được rồi, đi thôi.”
Giản Trì vuốt khẩu trang, dừng một chút, cậu mới nhớ tới đuổi theo hai bước chân.
Quyền quán rất khác so với tưởng tượng của Giản Trì, chính giữa lôi đài treo một ngọn đèn sáng trưng, bốn phía xung quanh khán đài ngồi không ít người, khuôn mặt mọi người hầu hết đều trông rất bình thường, nếu bị ném vào trong đám đông sẽ không thể tìm ra. Có người chú ý tới Văn Xuyên, gọi ra tên của cậu ta, Văn Xuyên không phản ứng. Cậu ta dẫn theo Giản Trì ngồi vào vị trí ở hàng cuối cùng, cúi đầu nói: “Hàng đầu sẽ rất ồn ào, đánh nhau có thể sẽ ảnh hưởng đến cậu, đợi lát nữa sẽ có người dẫn cậu đặt cược, cậu coi như là một trò chơi, không cần sợ.”
Giản Trì có chút mới lạ đảo mắt qua bốn phía, có lẽ là do có Văn Xuyên ở đây, nên cậu cũng không có cảm giác sợ hãi linh tinh, ngoại trừ có chút lo lắng mơ hồ: “Lát nữa cậu sẽ lên đài sao?”
“Rất nhanh thôi.” Văn Xuyên giống như đang trấn an cậu, cũng giống như là rất thẳng thắn và chắc chắn, nói ngắn gọn: “Tôi sẽ không thua.”
“Được.” Giản Trì không thể không mỉm cười: “Tôi tin tưởng cậu.”
Văn Xuyên hơi nhếch khóe môi một chút, thoáng cái đã biến mất.
Giản Trì đặt năm trăm đồng, cậu nghe được hình như phía trước có người đặt cược mấy ngàn vạn, còn có người đang hưng phấn thảo luận nhân vật chính, Văn Xuyên cùng một võ sĩ khác tên là A Quang. Giản Trì ở phía sau nghe thật lâu, biết Văn Xuyên rất nổi danh ở quyền quán ngầm này, mấy chục trận đấu chưa từng thất bại, nhưng bởi vì gương mặt cực kỳ mê hoặc này, vẫn có vô số đối thủ khiêu khích. Khách quen đều không chút nghĩ ngợi đặt cược Văn Xuyên thắng, lần đầu tiên khách mới tới phần lớn không tin thực lực của Văn Xuyên, kết cục không gì khác hơn là người trước cười, người sau khóc.
Nghe được tới đây Giản Trì nghĩ, có lẽ vừa rồi cậu nên đặt thêm mấy trăm đồng.
Tiếng hô trong sân chợt vang lên, Giản Trì nhìn về phía lôi đài ở trung tâm, biết là trận đấu bắt đầu. Người đầu tiên đi lên là một người đàn ông diện mạo hung hãn, thân trên trần trụi cường tráng, ngoại trừ một đôi găng tay màu đỏ thì không có đeo bất kỳ dụng cụ bảo hộ nào.
Trong lòng Giản Trì hơi trầm xuống, đến lượt Văn Xuyên lên sân khấu. Giờ khắc này tiếng hô gần như lên đến đỉnh cao. Cậu ta cũng cởi áo, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, từng múi cơ cân đối và mịn màng của cậu ta đều nằm đúng chỗ, làn da chưa từng bị ánh mặt trời tàn hại dưới ánh đèn trắng đến chói mắt. Tóc dài buộc lên cao, lộ ra một gương mặt sạch sẽ mà quyến rũ, ánh mắt lạnh như rắn rết tập trung trên người đối thủ, tay đeo bao tay màu đen làm ra tư thế phòng ngự, giờ khắc này cậu ta dường như đứng ở trên sân đấu chân chính, mà không phải là một trận đánh cược.
Hắc quyền không phải là thi đấu chính quy, không có bất kỳ quy tắc nào đáng nói, trọng tài tồn tại không phải vì công bằng, mà là bảo đảm một bên không bị bên kia đánh chết. Lúc mới biết được cốt truyện, Giản Trì nhanh chóng tra qua những tư liệu này trên mạng. Lúc ấy cậu cũng không thật sự hòa vào tình cảnh của Văn Xuyên, chỉ cảm thấy thán phục, tâm tình hoàn toàn khác với giờ phút này, ngồi ở trong khán đài ồn ào, bên tai đều là tiếng hô hào hưng phấn “đánh chết nó”, “đánh chết nó”. A Quang trên lôi đài đánh thẳng ra quyền thứ nhất, Văn Xuyên nghiêng đầu né tránh, đối phương đánh thẳng vào khuôn mặt không có bất kỳ phòng hộ nào của cậu ta, một quyền vừa hiểm vừa nhanh.
Trong lòng Giản Trì vô cùng hồi hộp, cho dù cậu biết Văn Xuyên có lòng tin thắng trận đấu, cho dù Văn Xuyên là một trong những nhân vật trong kịch bản sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng Giản Trì vẫn nín thở, ánh mắt gắt gao di chuyển theo từng chiêu một của Văn Xuyên. Thế tấn công của Văn Xuyên hoàn toàn không thể so sánh được với A Quang cường tráng, cậu ta vẫn che mặt, liên tiếp né những cú đấm và chiêu thức nham hiểm dưới chân, hai tròng mắt lạnh lẽo như rắn độc vòng quanh mỗi một động tác của đối phương. A Quang không chiếm được ưu thế, hắn ta cắn răng, chiêu thức trở nên nguy hiểm liều lĩnh hơn, chỉ trong nháy mắt, Văn Xuyên thành công né được công kích và đấm ngay được quyền đầu tiên, nửa đường bị A Quang chặn lại, sự đắc ý trên mặt hắn ta còn chưa kịp hiện ra, một cú câu quyền lao đến kèm theo tiếng xé gió đấm vào mặt hắn ta, làm cho khuôn mặt A Quang biến dạng.
Một quyền này khiến cho hiện trường náo loạn cả lên.
Giản Trì ngồi ở hàng ghế sau căn bản không thấy được chiêu thức của Văn Xuyên, cậu cảm thấy cục diện vừa rồi còn bình thường bỗng nhiên xoay chuyển. Hai thân ảnh hình thể chênh lệch rõ ràng giằng co với nhau, nắm đấm của Văn Xuyên nhanh chóng, tàn nhẫn, dường như quyền nào của cậu ta cũng rơi vào bộ phận yếu ớt nhất cơ thể đối phương, A Quang thua ở tốc độ, muốn dựa vào ưu thế hình thể áp đảo hắn, còn chưa kịp thực hiện đã bị hai chân của Văn Xuyên quét trúng đầu gối, một cước hung hăng đạp vào bụng.
Thân hình to lớn “ầm ầm” một tiếng đập vào dây thừng bên cạnh, trên mặt A Quang hiện ra màu xanh bầm tím, còn chưa có tiến lên đã bị Văn Xuyên kéo ngã xuống đất, khuỷu tay đánh thẳng vào cằm, trọng tài đang im lặng cũng đứng ra ngăn cản, Văn Xuyên không có bất kỳ dây dưa dài dòng nào đứng lên, vài người đi lên kiểm tra A Quang đã nằm trên nền đất không động đậy. Đối với cảnh tượng này bọn họ đã thấy rất nhiều lần nên không có gì ngạc nhiên. Có người hoan hô, cũng có người chửi rủa. Miệng Văn Xuyên chảy ra một vệt máu, hai mắt vừa rồi còn tràn đầy sát ý, bây giờ đã nhìn không thấy nửa phần hung ác nham hiểm, cậu ta dùng mu bàn tay đeo bao tay lau đi vệt máu, nâng mắt nhìn về phía hàng ghế cuối cùng, ánh mắt xen lẫn một chút căng thẳng không dễ phát hiện cùng một tia gợn sóng.
Lúc này Giản Trì mới phát hiện tim mình đập rất nhanh, gần như bị chết lặng trong hàng loạt âm thanh.
Văn Xuyên như vậy giống như Văn Xuyên, lại giống như không phải Văn Xuyên cậu quen biết.