Giản Thành Siêu mở cửa, thấy Giản Trì ở cửa đang nở nụ cười ngọt ngào, vội vàng lau tay vào tạp dề, xách lấy hành lý của Giản Trì: “Vừa rồi cha còn định xuống đón con, sao không gọi điện thoại trước khi đến thế?”
“Cha đang ở trong bếp, nghe điện thoại không tiện lắm.” Giản Trì thay dép lê, vừa vào đã cảm nhận mùi khói dầu lẫn tiếng ù ù của máy sưởi quen thuộc.
Tòa nhà dân cư nằm ở phía tây của Xuyên Lâm, phòng khách cạnh bàn cơm, dùng một cánh cửa kính ngăn với phòng bếp, hai phòng ngủ nằm cạnh nhau, bên cạnh là một nhà vệ sinh chỉ có thể đủ cho một người. Giá nhà ở Xuyên Lâm đắt cắt cổ, có thể mua mặt tiền cửa hàng còn tiết kiệm được tiền mua căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách này đã rất đủ với nhà cậu rồi.
Sofa trải thảm lông ren đã dùng được hơn mười năm, đối diện tường TV treo đầy các loại giấy khen thời trung học, còn có một tấm ảnh thời trẻ của Hà Nguyệt Thanh. Giản Trì đi đến, góc khung ảnh bị thủng lộ cả ảnh ra ngoài. Cậu đang định đi mua khung ảnh tốt để thay vào thì Giản Thành Siêu đã bưng ra đĩa thức ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, bảo cậu mau rửa tay.
“Đường ở đây rất khó tìm nhỉ.” Giản Thành Siêu rất thích cười nhưng lại chẳng di truyền được cho Giản Trì chút nào. Ông cười rộ lên khiến đôi mắt híp lại thành một đường không thấy tổ quốc, trông vừa vui vẻ lại chất phác, liên tục gắp thức ăn cho Giản Trì: “Cha thấy phía dưới không cho dừng xe, còn lo con không tìm được đường, may mà trường đưa con về. Con gái ông Trương bên cạnh cũng muốn về nhà nghỉ đông nhưng trường bọn họ không sắp xếp xe nên phải tự mua vé tàu hỏa.”
Giản Trì nhai cơm, vì để không bị sặc, tốc độ ăn rất chậm: “Saintston xa xôi như vậy, đưa học sinh về nhà cũng rất bình thường.”
“Cái này không thể so sánh được.” Giản Thành Siêu có cảm giác kiêu ngạo khó hiểu, có vẻ còn hiểu biết hơn cả Giản Trì: “Trường đó của con là trường quý tộc, trong đấy toàn là con ông cháu cha cả. Con quen bạn bè như thế nhiều thì sau này ra xã hội chắc chắn sẽ có trợ giúp. Đợi lát nữa con kể cho cha về trường học của con đi. Đúng rồi, con có chụp ảnh không? Cha chưa bao giờ nhìn thấy trường học trông như thế nào cả.”
Giản Trì gắp một con tôm vào trong bát của Giản Thành Siêu, nói ngắn gọn: “Ăn cơm thôi ạ, cơm nước xong rồi nói sau.”
Giản Thành Siêu rất vui vẻ, uống hai ngụm rượu, được đằng chân lân cả đằng đầu, kiểu gì cũng phải khen Saintston trên trời dưới đất có một không hai. Mặc dù ông chưa từng tới nhưng nghe có vẻ rất tin tưởng thông tin trên trang web chính thức. Giản Trì không cắt đứt lời của Giản Thành Siêu, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa. Sau khi ăn xong cậu bỏ chén đĩa vào bồn rửa chén, ngồi nói chuyện với Giản Thành Siêu về học tập và hoạt động trong trường học. Đương nhiên, tất cả đều là thành quả sau khi làm đẹp lên, lược bỏ bớt chi tiết. Giản Thành Siêu nghe hơn nửa tiếng đồng hồ, hài lòng buông tay. Cuối cùng Giản Trì cũng có thể xách hành lý về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Đồ trong phòng ngủ đều chuyển từ nhà cũ sang, phòng mới sơn lại thoang thoảng mùi sơn quyện với mùi gỗ mãi không tản đi hết được. Giản Trì nằm trên giường, không khỏi có chút hoài niệm hương dành dành thanh nhã trên người Quý Hoài Tư, xoay người một cái, rất nhiều hình ảnh cũng theo đó hiện lên trong đầu.
Đối mặt với đề nghị ở trong xe của Quý Hoài Tư, Giản Trì kinh ngạc rất lâu, hoàn toàn không biết nên đưa ra câu trả lời như thế nào. Cho dù đồng ý hay là từ chối thì hình như vẫn chưa chắc chắn lắm. Cuối cùng Quý Hoài Tư giải vây, nhẹ nhàng bảo cậu không cần trả lời vội, đề nghị này không có thời hạn, sẽ không bao giờ quá hạn.
Rõ ràng là một quả bom ngăn cản được Thiệu Hàng nhưng Giản Trì lại cảm thấy Quý Hoài Tư nói ra những lời này mang theo sự nghiêm túc dịu dàng chưa từng có, cuốn theo ý tứ sâu xa khiến người ta lún vào.
Tại sao?
Tại sao cậu lại do dự như vậy?
Giản Trì luôn cảm thấy mấy tháng ở Saintston giống như một giấc mơ, ký túc xá gọn gàng sáng sủa, bạn học xấu tốt có đủ, mấy người Quý Hoài Tư, Thiệu Hàng bất ngờ xuất hiện cùng lúc khiến cậu cảm thấy giống như lạc vào sương mù mờ ảo. Sau đặt chân về tòa nhà dân cư, cuối cùng cảm giác này cũng từ từ tiêu tan, giống như từ bông xuống đất, tất cả lại trở nên chân thật khiến cho người ta yên tâm.
Giúp cậu tạm thời thư giãn và trốn tránh một thời gian.
Kỳ nghỉ ở Saintston không có bài tập về nhà, Giản Trì bỗng không biết phải làm gì trong hai tháng này. Cậu suy đi nghĩ lại, ra khỏi giường, kéo khóa trên túi hành lý ra sắp xếp lại, bộ quần áo đặt phía trên cùng đập vào mắt khiến cậu khựng lại.
Bộ đồ đó vẫn còn ở chỗ cậu.
“Cậu Bạch, mừng cậu về nhà.”
Quản gia lễ phép chào hỏi, người giúp việc đi phía sau cầm lấy vali trong tay Bạch Hy Vũ xách lên tầng, thái độ làm việc khiến Bạch Hi Vũ hơi bối rối, nhìn xung quanh phòng khách trống không, cũng không nghe thấy tiếng gì trên tầng hai: “Anh trai tôi ở nhà không?”
“Cậu cả đang ở trong phòng ạ.”
Bạch Hy Vũ gật đầu, bước lên tầng ba, lúc đi qua phòng Bạch Thư Quân bỗng nghe thấy tiếng ly thủy tinh vỡ từ trong phòng truyền đến, Bạch Hy Vũ dừng lại.
“Tiểu Quân, đừng có tùy hứng như thế.”
Một giọng nam trầm ổn từ tính vang lên, nghe như giấy nhám trải qua mài mòn, chứa đựng sự nghiêm khắc không thể xem nhẹ.
“Em không hề.” Giọng nói yếu ớt của Bạch Thư Vân vang lên “Là do Giản Trì kia cố tình chống lại em, em chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học thôi, ai bảo cậu ta cứ phải tranh với em? Em chỉ không ưa cái kiểu một bên từ chối lại một bên lại dính vào của cậu ta… Trông buồn nôn chết mất.”
“Trước khi về trường em đã hứa với anh thế nào? Bây giờ mới có một tháng, em lại chạy theo Thiệu Hàng…” Người đàn ông trầm giọng nói: “Nhà họ Bạch của chúng ta không cần vì hắn mà hạ thấp thể diện như thế, hắn không xứng.”
Bạch Hy Vũ tránh xa khỏi cánh cửa một chút. Quả nhiên, một giây sau đã truyền đến tiếng khóc la vừa phẫn nộ vừa uất ức của Bạch Thư Quân, nói chính xác phải là khóc lóc om sòm thì đúng hơn. Cậu ta cầm gối ôm đánh mạnh người trước mặt: “Không cho phép anh nói A Hàng như vậy. Em thích hắn đó, em không cần ai khác cả! Nếu như không phải tại Giản Trì kia, A Hàng sẽ không đối xử với em như vậy. Rõ ràng em đã cho cậu ta cơ hội rời đi rồi, cậu ta lại còn muốn tới khiêu khích em, chắc chắn là cố ý còn gì! Anh, chẳng lẽ anh muốn tiếp tục nhìn em bị một kẻ nghèo nàn như cậu ta bắt nạt sao?”
Nghe đến đây, Bạch Hy Vũ hoàn toàn có thể đoán được, Bạch Âm Niên sẽ không từ chối.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu mới truyền đến một tiếng thở dài, một lát sau, giọng nói trầm ổn có thêm chút dung túng vang lên: “Tiểu Quân, em đã lớn rồi, trước khi làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Nếu như em đã quyết tâm đối phó với người kia, không cần phải tự mình động tay làm gì, bảo người ta xử lý sạch sẽ một chút là xong, đừng để lại phiền phức về sau. Nhưng anh vẫn phải nói lại, Thiệu Hàng không đáng để em làm như vậy.”
“Vậy anh đồng ý rồi sao?”
“Em có việc gì cứ gọi cho trợ lý Hàn, cậu ấy sẽ giúp em sắp xếp tất cả.”
Bạch Thư Vân khó nén nổi thỏa mãn cùng nhảy nhót, không ngừng nói “Anh trai là tốt nhất”, Bạch Âm Niên lại không nói gì nữa. Tiếng bước chân trong phòng dần dần đến gần, Bạch Hy Vũ vội vàng lui về phía sau, quay đầu đầu đi về phía phòng ngủ của mình, bị Bạch Âm Niên đi ra gọi lại. Cậu cứng đơ vài giây, từ từ quay người.
“Anh cả.”
“Về rồi sao?”
Khác với sự cưng chiều bất lực khi đối mặt với Bạch Thư Vân, Bạch Âm Niên lạnh lùng nhìn về phía Bạch Hy Vũ, thuận miệng hỏi. Hắn cởi áo khoác ngoài cùng âu phục ra, dưới lớp áo gile màu xám và áo sơ mi trắng là cơ bắp cường tráng, thân cao gần một mét chín đứng yên ở nơi đó cũng khiến người ta ngột ngạt. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng là khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, mắt sâu mày rậm, không giận tự uy. Hắn cúi đầu liếc qua đồng hồ đeo tay, động tác đơn giản nhất cũng lộ ra mị lực thành thục khiến tim người ta đập nhanh hơn.
“Giờ cơm trưa đã qua rồi, đói bụng thì bảo phòng bếp làm cho cậu món mới đi.”
Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Hy Vũ vẫn cúi đầu, cứ như đứng đối diện không phải là em trai cùng cha khác mẹ của mình mà chỉ là một cấp dưới mặc cho hắn sai khiến. Dường như Bạch Hy Vũ cũng quen với giọng điệu ra lệnh này, vội vàng gật đầu, lặng lẽ quan sát biểu cảm của Bạch Âm Niên, ngoan ngoãn nói: “Cám ơn anh cả đã quan tâm, em thu dọn xong hành lý rồi xuống.”
Bạch Âm Niên nhìn có vẻ không để ý đến câu trả lời này, vừa trả lời điện thoại vừa đi thẳng lên tầng bốn. Bạch Hy Vũ còn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng Bạch Âm Niên trả lời dứt khoát với đầu dây bên kia. Dù là ở công ty hay ở nhà, Bạch Âm Niên luôn ở trạng thái khiến người ta sợ hãi, không hề thu lại khí thế bề trên của mình.
Bạch Hy Vũ trở về phòng ngủ, khóa trái cửa, cảm giác căng thẳng lúc này mới dần dần biến mất. Cậu lấy điện thoại di động ra, mở mục chat với Giản Trì, lần trò chuyện cuối đã là một tháng trước.
Trong khung chat nhấp nháy một lúc lâu, xong lại xóa đi. Bạch Hy Vũ tắt điện thoại di động, mệt mỏi nằm trên giường, nhìn chằm chằm đèn chùm hoa mỹ tinh xảo trên trần nhà, vẻ mặt đã không còn vẻ ngây thơ ngoan ngoãn vừa rồi, yên lặng suy nghĩ.