Trở về phòng ngủ, Vệ An đang chôn đầu vào đống sách trước bàn. Cậu ta nghe thấy tiếng động liền nhìn Giản Trì một cái, vẻ mặt hơi kỳ lạ dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu xuống tiếp tục nghiên cứu đề toán.
Giản Trì sợ mắt kính của cậu ta sẽ tuột xuống sách, bèn hỏi: “Cậu tắm chưa?”
”Vừa tan học thì tôi đã tắm rồi.” Vệ An nói: “Cậu kết thúc trễ thật đó, là tiết toán cao cấp sao?”
Giản Trì lắc lắc hai quyển sách dày như cục gạch trong tay: “Là kinh tế học, trên đường trở về tôi còn ghé ngang thư viện mượn vài quyển sách tham khảo.”
Trong tất cả những môn học cậu chọn thì kinh tế học là môn khó nhất. Đây cũng là lĩnh vực mà trước giờ Giản Trì chưa từng tìm hiểu qua. Dường như Saintston mặc định rằng tất cả học sinh đều có kiến thức cơ bản, thầy Smith chỉ dùng thời gian hai tiết để nói sơ qua về nhập môn của ngành kinh tế học, tiết thứ ba đã bắt đầu đưa ra những vấn đề với độ khó hoàn toàn khác nhau, mà phần lớn mọi người đều có thể thảo luận vấn đề này, điều này khiến cậu không khỏi có một loại cảm giác nguy cơ.
Nước nóng của ký túc xá được cung cấp 24/24, Giản Trì tắm xong thì hoàn thành bài tập hôm nay, sau khi bấm gửi thì đồng hồ ở góc phải màn hình đã hơn chín giờ.
Hôm nay cậu xem quyển “Nguyên lý kinh tế học” và “Kinh tế học vĩ mô” mà mình vừa mượn được, quyết định ngày mai tiếp tục bù những kiến thức cơ bản còn thiếu. Sau khi thu dọn xong thì nằm lên giường, Vệ An ở đối diện vẫn đang nằm ở bàn bên cạnh, giữ nguyên tư thế bạn đầu làm đề toán học, bóng lưng nhỏ bé lại có nghị lực vô cùng lớn.
Giản Trì đăng nhập vào TT, cũng chính là Talk Time, là phần mềm giao lưu có lượt tải xuống cao nhất vào năm ngoái, giao diện gọn gàng dễ nhìn, dễ sử dụng.
Danh sách bạn bè của cậu trong còn gọn hơn cả cái giao diện đó nữa, chỉ có một cuộc trò chuyện duy nhất là Giản Thành Siêu.
Giản Trì nhấn vào chấm đỏ bên cạnh, nhìn thấy mấy tấm ảnh mặt tiền cửa hàng mà đối phương gửi, bảo cậu cho chút ý kiến. Hơn nửa đời người của Giản Trình Siêu đều kinh doanh tiệm giặt ủi, hiện giờ đã chuyển đến Xuyên Lâm, ông cũng có mục tiêu mới: Kinh doanh một tiệm giặt ủi lớn hơn, nếu may mắn có khi còn có thể phát triển thành một chuỗi cửa hàng đó.
Bây giờ đang tiến đến bước thứ nhất- chọn mặt bằng cửa hàng. Lúc này phải cần đến sự góp ý của Giản Trì. Giản Trình Siêu chỉ học đến trung học, khác với những người làm cha mẹ thích sĩ diện khác, ngược lại ông ấy lại rất tưởng phán đoán của Giản Trì.
Giản Trì trả lời tin nhắn xong lại nhớ đến mã HS Trương Dương nhắc đến trong tiết Hóa đã bị cậu bỏ quên trong ngăn tủ. Giản Trì lấy ra xem xem, phần mềm tìm kiếm có màu đen tuyền, hai chữ cái được in vuông vắn ngay giữa, nhìn khá đặc trưng.
Sau khi nhập xong mã mời và điền thông tin cá nhân, Giản Trì phát hiện dưới trang chủ của bản thân tự động xuất hiện một dòng chữ xác nhận “Học sinh học viện Saintston”.
Cậu tìm mục của học viện Saintston, gần mười giờ tối bên trong vẫn đang sôi nổi thảo luận, lướt đến dòng thứ ba, chủ đề là “Có ai có thể kể một chút về chuyện giữa học sinh đặc biệt mới chuyện đến và Thiệu Hàng hay không?”, Giản Trì dừng ngón tay lại, ấn vào mục đó.
Chủ lầu: Như tiêu đề đã nói, thủ đoạn của học sinh đặc biệt mới chuyển đến đó thật chẳng ra làm sao. Đầu tiên là khi Thái Tử đang dạy dỗ cái tên ngốc Trì Diệu đó thì bị cậu ta tạt nước vào người. Hôm nay lại cho Thái Tử một bạt tay ở nhà ăn, thật đúng là quá to gan rồi. Có người ở hiện trường hay không? Vẻ mặt của Thái Tử lúc đó cứ như một giây sau sẽ đưa cậu ta vào chỗ chết vậy. Cách để gây sự chú ý này đã bị sử dụng từ 800 năm trước rồi đó? Xem phim thần tượng nhiều quá mất não rồi hả? Nhìn cũng khá ngây thơ vậy mà dã tâm lại không nhỏ tí nào.
1L: Ở hiện trường hơi bị đặc sắc đó, với thái độ đó của Thái Tử thì tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn phần sau.
2L: Sao chủ lầu lại nhắc đến tên Thái Tử trên chủ đề vậy? Cẩn thận bị hẹn gặp mặt đó, không phải cái tên Trì Diệu lúc trước cũng vì chuyện này mà bị đánh đến mức vào ICU sao?
3L: Lầu trên đừng nói nữa, Trì Diệu vì tung tin đồn ác ý về Thái Tử nên mới bị ghim. Chủ đề có tên của Thái Tử cùng lắm là bị hạn chế thôi. Chủ lầu có chụp ảnh không vậy? Hôm nay không có mặt tại hiện trường, bị đoàn đội lôi vào đây góp vui này.
4L: Tôi có, lúc hội phó đến có chụp được vài tấm *hình ảnh* *hình ảnh*
5L: Dáng vẻ cũng khá ngây thơ đó chứ, nhưng vừa nhìn đã biết rất mưu mô, quá tự tin vào bản thân rồi đó, nhìn còn không thuận mắt bằng người kế bên.
6L: Nói ngoài lề một chút, hội phó đẹp trai thật đó.
7L: Sao bên cạnh còn có một người nữa? Hình như là Trương Sinh, cậu ấy có quen biết với tên học sinh nghèo đó sao?
8L: Hình như là bạn của tên học sinh nghèo đó, đi lên giúp cậu ta giải vây lại bị thái tử hét lên một chữ “cút”.
9L: Cười chết mất, đúng là hai tên nhà nghèo không biết tự lượng sức mà.
…….
20L: Kì lạ, bây giờ đã là học kì thứ 4 rồi mà còn có học sinh đặc biệt sao? Không phải bình thường đều là vào học kì đầu tiên à?
21L: Không rõ lắm, nhưng tôi biết gương mặt đó. Cậu ta thi đầu vào gần như full điểm, trước mắt còn chưa gây ra chuyện gì, có vẻ cũng khá yên phận.
22L: Tôi và học sinh đặc biệt đó học cùng tiết Vật lý. Ngày đầu tiên cậu ta đi học ngồi bên cạnh Văn Xuyên nói chuyện, Văn Xuyên lại coi cậu ta như tàng hình vậy. Xem ra mục tiêu cũng không nhỏ, mới tuần đầu tiên đi học mà đã đụng vào hai BC rồi.
Lầu 23: Cái gì? Nói chuyện với Văn Xuyên? Tôi phải bái phục cậu ta rồi đó, da mặt cũng thật dày mà.
……
Giản Trì không xem tiếp nữa, lướt lên mấy bình luận phía trên. Cậu ấn vào hai tấm hình hơi mờ, có thể thấy Thiệu Hàng và Bạch Hy Vũ đứng chính giữa, bên cạnh là cậu và Quý Hoài Tư.
Cũng có thể là do góc chụp nên trong ảnh nhìn cậu và Quý Hoài Tư khá thân mật, Giản Trì không nhận ra lúc đó vẻ mặt của bản thân lại như vậy, nhìn có chút khó xử.
Cậu thoát khỏi bài đăng, cuộn xuống dưới. Phần lớn đều là chuyện phiếm, có những chủ đề khá nóng nảy bạo lực, ví dụ như nhà ai vừa xảy ra chuyện, hoặc là ai vừa đi chơi với ai, một số là phàn nàn về việc chọn tiết học quá khó, bàn tán về giáo viên môn nào hay thích giao bài tập.
Thật khó để tưởng tượng những người lạ này lại đăng nhập vào trang chủ, phát ngôn và thảo luận về những chủ đề không hề phù hợp với hình tượng của bản thân. Giản Trì tắt điện thoại, cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu nghiêng đầu nhìn nguồn sáng. Vệ An vẫn đang ngồi làm đề trên bàn học, cây bút trên tay đã dừng lại từ lâu, xem ra là gặp phải đề khó rồi.
“Cậu định khi nào nghỉ ngơi vậy? Hiện giờ cũng không còn sớm nữa.”
Vệ An mơ hồ trả ời: “Một lát nữa đi, ngày mai phải thi rồi, cậu không ôn bài sao?”
Giản Trì đứng dậy đi đến, nhìn đề khó mà Vệ An đang làm, là đề toán cao cấp. Cậu lên tiếng hỏi: “Cần tôi giúp không? Đề này trước đây tôi từng làm rồi.”
“Không cần.” Vệ An đóng sách lại từ chối thẳng thừng, hai giây sau hình như phát hiện thái độ của bản thân không tốt, liền nói lại lần nữa: “Cậu nói đúng, cũng khá trễ rồi, tắt đèn đi ngủ thôi.”
Giản Trì không để ý đến việc Vệ An từ chối mình, chuẩn bị đi tắt đèn, vừa đặt tay lên công tắt thì Vệ An gọi cậu, cậu xoay người lại.
“Giản Trì.”
“Sao vậy?”
Vệ An đẩy kính lên, sự phản chiếu trên kính khiến ánh mắt của cậu ta nhìn có vẻ sắc bén hơn bình thường: “Hôm nay cậu…tôi chỉ hỏi thử thôi, cậu đừng nghĩ nhiều, tôi nghe nói hôm nay cậu giúp Bạch Hy Vũ, còn xảy ra xung đột với Thiệu Hàng, sao cậu không trốn đi vậy? Tôi nhớ đã từng nói với cậu đừng đụng vào những người như Thiệu Hàng, việc đó chẳng có ích lợi gì với cậu.”
Giọng điệu cứng rắn thậm chí có chút bức người khiến Giản Trì cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cậu vẫn bỏ qua nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ giúp cậu ấy mà thôi, cũng không phải là kiếm chuyện hay gì cả.”
“À còn nữa, có phải cậu cùng ăn cơm trưa với Trương Dương hay không?” Trên mặt Vệ An có sự phẫn nộ và khinh thường: “Cậu đừng để bị vẻ ngoài của cậu ta lừa gạt, nói không chừng cậu ta đang ở sau lưng cười nhạo sự ngu ngốc của cậu đấy. Mấy con heo thượng lưu đều cùng một bọn cả, cậu đừng để bị bọn họ lừa.”
Giản Trì cũng không gạt bỏ ý kiến của cậu, còn hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy ngoại trừ học sinh đặc biệt ra thì tất cả mọi người đều là heo thượng lưu sao?”
“Tôi muốn tốt cho cậu mà thôi.” Vệ An cứng cổ, hai gò má đều đỏ cả lên, “Cậu mới đến đây không biết thủ đoạn ác độc của họ. Cho dù ban đầu đối xử với cậu tốt tới đâu thì trong ngay từ trong xương cốt họ vẫn luôn xem thường những học sinh đặc biệt như chúng ta, bọn họ coi chúng ta như những kẻ thấp kém mà thôi. Giản Trì, cậu phải cách xa bọn họ một chút, chúng ta đến đây để học, không cần vướng vào mấy mối quan hệ xã hội đó.”
“Vệ An, nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải thi.” Giọng nói Giản Trì kiên nhẫn bình tĩnh, nghe không có bất kì sự tức giận nào, nhưng cũng không đồng ý: “Tôi không nghĩ Trương Dương là hạng người như vậy. Trường học phân chia thành các tầng lớp chứ không phải phân chia nhân phẩm của một người. Nếu mang theo thành kiến để đối đãi với bọn họ như vậy thì có khác gì mấy con heo thượng lưu trong miệng cậu chứ, bớt có thành kiến với người khác thì tâm trạng cũng tốt hơn một chút”.
Giản Trì không biết sau khi bản thân nói mấy lời này thì Vệ An sẽ như thế nào, cậu đã sớm tắt đèn phòng ngủ rồi.