Tiếng nhạc vẫn vang lên nhưng Giản Trì lại cảm giác tai mình ù đi trong vài giây.
Cậu mở miệng, những lời muốn nói lại hóa thành mỗi một tiếng tim đập không ngừng, những tia dò xét kinh ngạc xen lẫn ác ý tập trung ở trên lưng. Tất cả động tĩnh xung quanh đều giống như xen lẫn tên của cậu, có lẽ là ảo giác, có lẽ…
Giản Trì không thể suy nghĩ gì nữa.
“Thiệu Hàng.”
Quý Hoài Tư vẫn mang theo nụ cười thong dong như cũ, giọng điệu hóa thành mưa phùn đầu xuân xen lẫn khí lạnh, vừa nhẹ nhàng nhưng cũng âm trầm, “Đừng đùa nữa, nếu không sẽ khiến Giản Trì cảm thấy phiền phức. Tuy rằng đêm nay chỉ là một buổi vũ hội trong khuôn viên trường, người của hai trường đều ở đây, cậu cũng không muốn cuộc cãi vã vừa rồi sẽ đến tai thường ủy Thiệu đâu, đúng không?”
“Anh đang đe dọa tôi đấy à?”
“Không hề. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể kiềm chế tính nóng nảy của mình lại. Lúc trước trước khi cậu nhập học, thường ủy Thiệu đã gặp tôi nói chuyện một lần. Ông ấy nói ở trường tôi có thể dạy dỗ cậu nhiều hơn, không cần quan tâm đế mặt mũi của ông ấy.”
Thiệu Hàng hơi híp mắt, hơi thở nguy hiểm càng lúc càng nồng đậm, nồng đậm đến mức áp chế người khác, ngay cả một ít học sinh xem náo nhiệt cũng tản ra bên cạnh, không dám thở mạnh. Giản Trì nghe Quý Hoài Tư từ từ nói ra mấy câu cuối cùng, có chút hiểu được vì sao Thiệu Hàng lại chán ghét Quý Hoài Tư như vậy, rồi lại không thể không phục tùng mệnh lệnh của hội học sinh. Ngay khi Thiệu Hàng sắp mở miệng nói ra những lời càng làm cho người ta kinh hồn bạt vía thì một tiếng quát dừng lại không lạnh không nhạt từ thang cuốn xoay tròn truyền đến.
“Náo loạn đủ chưa?”
Giản Trì ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không ngờ đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Thư Đình. Ánh mắt sắc bén như lục bảo thạch cao quý, không mang theo bất kỳ tình cảm nào. Dáng người hắn thẳng tắp đứng lặng trên thang cuốn, một lát sau bình tĩnh đi xuống. Giản Trì không khỏi lung lay, người xung quanh ai nấy cũng như nín thở.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một câu kia của Trương Dương: “Thoạt nhìn qua thật giống như một hoàng tử”.
“Thư Đình, sao cậu lại xuống đây?” Quý Hoài Tư khẽ nhếch môi, “Xin lỗi, tớ sẽ nhanh chóng xử lí chuyện chỗ này, cậu lên trước đi.”
“Tôi đều nghe được rồi.”
Thẩm Thư Đình giống như chưa nghe thấy, ánh mắt quét qua Thiệu Hàng cùng Văn Xuyên, vẻ mặt thâm sâu. Ánh mắt trầm tĩnh cuối cùng dừng lại ở trên mặt Giản Trì, mi tâm giật giật một chút, phun ra hai chữ không có nhiệt độ: “Đi lên.”
Trong nháy mắt khi lời vừa dứt, sắc mặt Thiệu Hàng biến hóa rõ rệt nhất. Hắn cười nhạo một tiếng, che đậy tia tàn ác vừa lóe lên, trong âm thanh lười biếng xen lẫn bực bội không dễ phát hiện: “Hội trưởng quản rộng quá. Chút chuyện nhỏ này cũng phải kinh động đến mọi người, vừa rồi tôi chỉ là đùa giỡn thôi mà.”
Những lời này sợ là không một ai tin, thậm chí khiến Giản Trì còn muốn bật cười.
Một ánh mắt Thẩm Thư Đình cũng không them cho Thiệu Hàng, lặp lại mệnh lệnh vừa rồi.
“Lên đây.”
Giản Trì nhìn Thẩm Thư Đình vừa để lại những lời này xong lập tức xoay người lên tầng. Cậu do dự một lát, Quý Hoài Tư bên cạnh chậm chạp không lên tiếng. Giản Trì cúi đầu, đối mắt với ánh mắt sáng quắc của Thiệu Hàng, trái tim trầm xuống bước nhanh theo bước chân của Thẩm Thư Đình.
Mặc kệ vì sao Thẩm Thư Đình lại nói những lời này, chỉ cần cho cậu lý do rời khỏi nơi này, cậu đều có thể tạm thời bỏ qua những điều đã từng không vui.
Có rất nhiều ánh mắt xung quanh tập trung vào Giản Trì suốt cả quãng đường. Giản Trì lê bước chân nặng nề đi lên thang cuốn xoay tròn. Cậu có linh cảm sẽ không mất nhiều thời gian để những chuyện xảy ra tối nay bị người ta thêm mắm dặm muối truyền khắp mọi ngóc ngách trong Saintston, bao gồm cả HS.
Đến tầng hai, hoàn toàn cách xa tiếng nhạc dưới tầng và ánh mắt sáng quắc của Thiệu Hàng, âm thanh vui vẻ dần dần cách xa, trở nên mơ hồ cho đến khi rốt cuộc không nghe rõ nữa. Giản Trì thả lỏng thân thể căng thẳng, duy trì khoảng cách ba bước với Thẩm Thư Đình, Thẩm Thư Đình dừng lại, cậu cũng dừng lại.
“Cậu đúng là có bản lĩnh.” Thẩm Thư Đình nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào một điểm nào đó trong hư không, giọng nói nhẹ nhàng lại khiến Giản Trì từ cảm giác lạnh thấu xương: “Cảnh cáo lần trước của tôi, xem ra một câu cậu cũng không nghe vào.”
“Em…”
“Những lời đó tôi chỉ nói một lần thôi, nghe hay không là chuyện của cậu. Về sau bất kể xảy ra chuyện gì cậu cũng không được hối hận. Chuyện vừa rồi tôi không muốn quan tâm, nhưng tôi sẽ không cho phép cậu phá hỏng vũ hội này, để cho loại người như cậu tùy ý bôi nhọ hình tượng trường học, nghe hiểu không?”
Giản Trì muốn nói lại thôi, muốn giải thích những hiểu lầm này nhưng sự hiểu lầm của Thẩm Thư Đình đối với cậu đã ăn sâu vào gốc rễ, lúc này tại nơi này dùng hai ba câu căn bản giải thích không rõ được. Cuối cùng cậu chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Anh hiểu lầm, tôi không hề có ý này.”
Không ngờ những lời này chọc trúng điểm mà Thẩm Thư Đình chán ghét, hắn xoay người, ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lùng trong hành lang mờ mịt yên tĩnh. Đáy lòng Giản Trì không khỏi nổi trống, sự uy nghiêm cùng áp bức quanh thân Thẩm Thư Đình đã làm lu mờ đi vẻ điềm đạm thường ngày của hắn, gần như còn hơn cả Thiệu Hàng.
“Tôi ghét nhất là người nói dối.”
Từng câu từng chữ phập phồng, đây là thời khắc hiếm hoi Thẩm Thư Đình bộc lộ ra cảm xúc chân thật của mình, sự chán ghét đó không chỉ chỉ hướng về Giản Trì mà càng giống như một câu lên án lạnh lùng. Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, sự dao động này đã bị hắn đè xuống, khôi phục lại dáng vẻ một Thẩm Thư Đình cao cao tại thượng không có tình người. Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Cậu có thể ở lại đây, cũng có thể tiếp tục đi về phía trước, đi thang máy xuống tầng dưới rồi rời khỏi bằng cửa sau. Đừng đi xuống, trừ khi cậu muốn chuyện vừa rồi tái diễn. Tôi sẽ không đi ra để ngăn chặn nó, đương nhiên cậu biết hậu quả của việc làm như vậy.”
Ngay cả lời từ chối Giản Trì cũng không chen vào được, thái độ của Thẩm Thư Đình khiến cậu rất không thoải mái, nhưng ý tứ trong lời nói quả thật không sai, yên lặng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Hy vọng cậu thật sự biết.”
Đợi đến khi Thẩm Thư Đình để lại một bóng lưng lạnh lùng, Giản Trì mới phát ra sự châm chọc xen lẫn trong câu nói cuối cùng, vừa bất đắc dĩ lại đau đầu tựa vào tường hành lang nhìn thời gian. Khiêu vũ kết thúc vào lúc rạng sáng, cậu có thể làm gì trong vài giờ còn lại đây? Trong đầu Giản Trì có thứ gì đó chợt lóe lên, đứng thẳng dậy, nhìn về phương hướng Thẩm Thư Đình rời đi vừa rồi.
Thẩm Thư Đình cũng không có trở lại dưới lầu.
Đương nhiên Giản Trì không có khả năng lãng phí thời gian ở chỗ này, theo lối cửa sau mà Thẩm Thư Đình nói rời khỏi hội trường. So với sự náo nhiệt trong hội trường, gió lạnh sảng khoái trước mặt làm cho Giản Trì giống như xoay người từ một hồ nước đục, thoải mái đến từng lỗ chân chông. Quả nhiên cậu không thích hợp với tất cả tình huống cần xã giao.
Dưới màn đêm con đường trong khuôn viên trường vắng tanh không một bóng người, Giản Trì thích sự yên tĩnh này, tắm mình trong ánh trăng nhàn nhạt, vô định bước về phía trước.
Saintston rất lớn, lớn đến mức thời gian của một học kỳ cũng không làm cho Giản Trì có đủ thời gian để thăm dò hết từng con đường. Cậu chỉ quen thuộc với con đường đến lớp học hàng ngày, đi đến căng tin và thư viện. Có lẽ là vừa rồi buồn bực có chút phiền lòng, loại cảm giác đi về một phương hướng không xác định này không tệ như trong tưởng tượng, trong đầu cậu vẫn là câu mời vừa rồi của Quý Hoài Tư.
Có phải là để giải vây không?
Nên là vậy, không, chỉ có thể là để giải vây mà thôi.
Giản Trì không thể tưởng tượng được bất cứ khả năng nào ngoại trừ chuyện này, cho dù có cũng bị cậu nhanh chóng chối bỏ. Trong lúc suy tư, cậu phát hiện cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn trở nên xa lạ, trong màn đêm yên tĩnh truyền đến một tiếng nức nở rất nhỏ. Giản Trì thả chậm bước chân, âm thanh dần dần trở nên rõ ràng, Giản Trì nhìn về phía đài phun nước điêu khắc đá cách đó không xa, phía dưới có một bóng lưng lẻ loi.
“Bạch Hy Vũ?”
Giản Trì gọi tên trong vô thức, ý thức được tiếng gọi này quá rõ ràng ở trong môi trường quá mức yên tĩnh thì không còn kịp nữa rồi. Trên người Bạch Hy Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trên mặt còn có chút cô đơn cùng mê man chưa tiêu tán. Sau khi nhìn kỹ là Giản Trì, cậu ta đột ngột đứng lên, qua một hồi mới vội vàng giấu đồ vật trong tay ra sau lưng, càng che càng lộ.
Đã quá muộn, Giản Trì đã thấy rõ chiếc áo khoác âu phục bị cắt xé trong tay cậu ta.
“Cậu, cậu không phải ở trong hội trường sao?”
“Tôi đi ra hóng gió một chút.”
“Vậy à…”, Bạch Hy Vũ giật mình, nở nụ cười miễn cưỡng: “Tớ cũng đi ra hóng gió. ”
Giản Trì nhìn về phía chiếc áo khoác không giấu được trong tay cậu ta, hiểu được chút gì đó, muốn nói lại thôi: “Quần áo của cậu…”
“Hình như tớ luôn có thể gặp được cậu vào thời điểm chật vật nhất.”
Nụ cười của Bạch Hy Vũ xen lẫn tự ti, còn có chút thất vọng mà Giản Trì không hiểu. Cậu ta mất hết sức lực ngồi xuống đài phun nước, cam chịu khoác áo khoác lên đầu gối, giọng nói trầm trầm từ tốn: “Anh trai không thể đến tham gia vũ hội, cho nên làm hỏng quần áo của tớ. Thật ra tham gia hay không cũng không sao cả, tớ cũng sẽ không khiêu vũ, nhưng mà, nhưng vì sao anh ấy luôn phải nhằm vào tớ như vậy…”
Bởi vì đố kị với em trai khỏe mạnh có thể tham dự vũ hội, cho nên cắt rách quần áo không cho cậu ta tham gia, đây quả thật giống như chuyện Bạch Thư Quân sẽ làm.
Nhưng Giản Trì cảm thấy có chút kỳ quái, trong nguyên tác hình như cũng không có miêu tả đoạn này. Cốt truyện đã đi chệch khỏi quá xa so với ban đầu, có lẽ điều này chỉ là một sự thay đổi do hiệu ứng bươm bướm mang lại.
“Bên ngoài lạnh lắm, cậu ngồi ở chỗ này sẽ bị cảm đấy.” Giản Trì nhìn thân hình đơn bạc chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Bạch Hy Vũ, mở miệng nói, “Vũ hội không đi được, cậu có thể về ký túc xá nghỉ ngơi sớm một chút, chờ vài ngày nữa là ngày nghỉ rồi.”
“Nghỉ phép, anh trai cũng sẽ về nhà.”
Giản Trì biết được mình nói sai, nhìn Bạch Hy Vũ trầm lặng không biết nên an ủi như thế nào. Mỗi lần gặp nhau, dường như Bạch Hy Vũ luôn chìm sâu trong sự hãm hại của người khác, đây có lẽ chính là ảnh hưởng tiêu cực mà hào quang của nhân vật chính mang đến.
“Dù sao thì cũng đừng ngồi ở đây nữa.”
Giản Trì thở dài tự tận đáy lòng, không rõ là bất đắc dĩ hay là cảm giác nào khác, vươn tay về phía Bạch Hy Vũ: “Trời đã rất tối rồi, tôi về với cậu.”
Bạch Hy Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như có chút đờ đẫn trong màn đêm. Cậu ta nhìn Giản Trì hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng: “Cậu cũng sẽ nói như vậy đối với bọn họ sao?”
“Sao cơ?” Giản Trì cho rằng mình nghe lầm.
“Không có gì.”
Bạch Hy Vũ dường như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ, nâng khóe môi lộ ra một nụ cười hơi hốt hoảng với Giản Trì, lúm đồng tiền hai bên má lún sâu, giữ chặt tay mà Giản Trì đưa ra để đứng lên. Lòng bàn tay cậu ta lạnh đến mức làm cho Giản Trì giật mình một cái, nghe được giọng nói xen lẫn cảm ơn của Bạch Hy Vũ: “Tớ muốn về một mình, cám ơn cậu an ủi tớ. Tớ đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Không cần cảm ơn.”
Giản Trì quay đầu lại, Bạch Hy Vũ đã đi rất xa, không biết có nghe thấy mấy chữ cậu nói hay không.
Dừng tại chỗ vài giây, Giản Trì tiếp tục đi về phía ban đầu, trong đầu ngoại trừ Quý Hoài Tư, lại chen vào một Bạch Hy Vũ. Ánh mắt kỳ quái kia chỉ dừng lại trong chớp mắt ngắn ngủi, giống như ảo giác trong bóng đêm. Nhưng Giản Trì xác định mình không nhìn lầm, trong nháy mắt, Bạch Hy Vũ như biến thành một người xa lạ chỉ giống ở khuôn mặt, khác linh hồn. Câu nói bị cắt đứt cũng ẩn chứa thâm ý không thể nói rõ.
“Bọn họ” là chỉ ai?
Giản Trì cảm giác đau đầu đến mức không thể tiếp tục suy nghĩ nữa. Cậu dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước không khỏi ngẩn ra.
Cậu không rõ mình đi tới góc nào trong khuôn viên trường, mọi thứ xung quanh đều vô cùng xa lạ. Hội trường đèn đuốc sáng trưng đã bỏ lại xa xa phía sau, chỉ có thể thấy rõ một cánh cửa sắt phức tạp nằm ngang trước mắt. Cây xanh hai bên hàng rào xanh được cắt tỉa tinh tế, vây quanh toàn bộ hoa viên. Cách xa vài bước cũng có thể ngửi thấy hương hoa nồng nặc, Giản Trì liếc mắt nhìn bốn phía, không có một bóng người.
Cánh cửa sắt nghệ thuật mở ra một khe hở nhỏ, Giản Trì không đi vào, cách hoa văn chạm rỗng nhìn vào bên trong.
Hoa viên dưới bầu trời đêm phảng phất giống như ảo cảnh trong truyện cổ tích. Con đường rải sỏi kéo dài vào sâu trong vườn, mơ hồ thoáng nhìn thấy một góc nhà gỗ. Hai bên trồng từng bụi hoa không tên nhưng vẫn nở rộ vào mùa đông. Chủ nhân của nó chắc là một người rất tỉ mỉ, trong bụi hoa to như vậy không nhìn thấy một cành lá dư thừa, trên bãi cỏ càng không tìm ra được bóng dáng của một đám cỏ dại, gọn gàng đến mức khiến người ta tức giận.
Giản Trì thầm cảm thán một hồi, trong đầu đột nhiên xẹt qua một mảnh vỡ. Cậu chưa kịp xác nhận nội dung thì sau lưng truyền đến một tiếng quát phẫn nộ xen lẫn lạnh lùng.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Cách đó không xa, sắc mặt Thẩm Thư Đình gần như đen thui, thay đổi vẻ điềm tĩnh tao nhã thường ngày, trực tiếp đi về phía Giản Trì. Giản Trì bị một tiếng quát này và Thẩm Thư Đình tới càng lúc càng gần làm cho chấn động lui về phía sau một bước. Cửa sắt “kẽo kẹt” mở ra, lưng Giản Trì chợt mất đi chỗ dựa, cậu còn chưa đứng vững đã lảo đảo vài bước, bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong vườn hoa.