Trương Dương đã xin được vào phòng tự học riêng của thư viện. Môi trường ở đây yên tĩnh hơn, có một chiếc bàn dài cho bốn người ngồi học. Cậu ta và Giản Trì ngồi nói chuyện được một lúc mới bật laptop lên, dần dần chỉ còn lại tiếng đánh chữ trên bàn phím và tiếng sột soạt từ những nét bút trên giấy.
Giản Trì dụi dụi đôi mắt cay cay vì nhìn màn hình quá lâu. Cậu thấy Trương Dương ngồi đối diện đang cau mày, ngón tay đặt trên chuột hồi lâu vẫn không nhúc nhích bèn hỏi: “Cậu gặp phải đề khó hay sao vậy?”
“Tôi không nhìn ra phương trình ion nào bị sai.” Trương Dương vội di chuyển máy tính và bàn học, chỉ vào câu trắc nghiệm thứ tư từ dưới lên: “Không phải tất cả đều đúng hay sao?”
Giản Trì quét mắt qua: “Cậu xem câu C, phương trình thủy phân của NaHSO₃ bị sai rồi, phải là…”
Sau năm phút giải hết hai câu hỏi trắc nghiệm, vẻ mặt Trương Dương vẫn còn đang ngờ ngợ, ngượng ngùng không dám hỏi tiếp, chỉ có thể tiếp tục ôm máy tính tự mình nghiên cứu. Bây giờ Giản Trì đã có thể bình tĩnh mà đối diện với mọi câu hỏi kì lạ khác nhau của Trương Dương. Có một lần cậu đã dành hai tiếng để giải một đề cho Trương Dương, sau khi nói khô cả học thì Trương Dương vẫn khó hiểu dừng tại bước thứ một, thắc mắc hỏi: “Sao lại phải dùng công thức này?”
Giản Trì từng hỏi Tưởng Dương tại sao lại chọn môn hóa học, Trương Dương cho rằng so với những môn học mà cậu ta không có căn bản thì thay vào đó cậu ta làm đại cũng có thể đúng được vài câu hóa học, lần nào thi cũng vững vàng chiếm giữ thứ hạng ở top cuối. Thành tích của Văn Xuyên tốt hơn Trương Dương một chút, nhưng cũng chỉ là một chút. Có lần Giản Trì vô tình thấy bài thi của cậu ta, chỉ thiếu vài câu trắc nghiệm nữa là đủ điểm trung bình.
Sách giáo khoa được đẩy đến từ bên cạnh, qua một lúc sau giọng nói trầm thấp của Văn Xuyên vang lên bên tai: “Tôi không hiểu câu số năm.”
Giản Trì ôn bài cũng gần xong liền nhìn sách thử. Cậu chậm rãi giải thích, sau khi nói xong bèn nhìn Văn Xuyên: “Cậu hiểu chưa?”
Đầu của Văn Xuyên xích lại hơi gần, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Văn Xuyên, không phải mùi nước hoa gay mũi hay hương hoa từ đâu đó mà là mùi xà phòng giặt đồ bình thường và đơn giản nhất. Đáy mắt của cậu ta khẽ sáng lên, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Giản Trì không hoàn toàn tin câu này, ban đầu lần nào Trương Dương cũng nói “hiểu”, nhưng khi gặp dạng bài như vậy cậu ta vẫn không biết giải. Văn Xuyên nhận lại sách giải tiếp, vẻ mặt chăm chú đầy nghiêm túc. Mấy phút sau, cậu ta lẳng lặng đẩy sách về phía Giản Trì: “Làm như vậy có đúng không?”
Nét chữ đen sạch sẽ gọn gàng khiến cho quá trình giải đề nhàm chán trở nên thoải mái hơn. Giản Trì nhìn lướt qua bài giải và đáp án, gật đầu: “Làm đúng rồi, cậu hiểu hết rồi đúng không?”
“Cậu giảng bài rất rõ ràng rành mạch.”
Giản Trì biết dù cho cậu có giải thích rõ ràng như thế nào thì giải ra được đáp án đều phải dựa vào sự thông hiểu của Văn Xuyên. Cậu lật sách giáo khoa trang trước, câu hỏi trên đó còn sạch hơn cả mặt Văn Xuyên nữa, câu hỏi vừa nãy là câu duy nhất trong sách có viết đáp án.
“Mấy trang trước cậu đều chưa làm hả?”
“Tôi không có thời gian.”
Giản Trì tự giác nghĩ đến chuyện mỗi buổi tối cậu ta đều phải đi làm thêm, mím môi không biết trong lòng đang có cảm giác gì: “Mỗi lần thi cậu đều không ôn bài hả?”
Văn Xuyên cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Buổi tối có việc nên không có thời gian ôn bài.”
Không có ôn bài vậy mà thành tích còn tốt hơn Trương Dương lần nào cũng ôn bài tới muốn ói máu, Giản Trì không biết nên tội nghiệp cho Trương Dương trước hay là nên bái phục Văn Xuyên nữa.
Cậu đóng sách lại, lờ mờ nhận ra hình như phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của Văn Xuyên, nghĩ một lúc, hỏi: “Từ trước đến giờ cậu thi cao nhất được bao nhiêu điểm?”
Trong lúc nói chuyện cậu cố tránh đi một số nội dung nhạy cảm, Văn Xuyên không hề lộ ra bất kì biểu cảm kì quái nào, bình tĩnh đáp: “Trước đây đa phần đề nào cũng làm được, nhưng sau khi lên lớp 11 thì tôi thôi học, không xem sách giáo khoa nữa, cũng quên gần hết mấy kiến thức này rồi.”
Trương Dương còn đang loay hoay với mấy câu hỏi trắc nghiệm thì ngơ ngác nhìn sang, không biết vì sao chủ đề nói chuyện lại chuyển sang “thôi học” rồi. Giản Trì tỉnh táo lại, quay đi nói: “Chẳng trách cậu lại hiểu nhanh như vậy, căn bản của cậu tốt hơn Trương Dương nhiều. Tôi sẽ chỉ cho cậu một số điểm mấu chốt, cậu học thuộc những cái này trước, sau khi kỳ thi tuần sau kết thúc thì có thể từ từ bù lại bài trước đây bị sót.”
“Cảm ơn.” Văn Xuyên nhìn thẳng vào mắt cậu, trịnh trọng nói.
Trong sách không ghi rõ lí do cụ thể vì sao Văn Xuyên thôi học, chỉ nói sơ sơ về chuyện Văn Xuyên không thể thoát khỏi quan hệ với ba mẹ nuôi. Ban đầu họ nhận nuôi Văn Xuyên vì lòng tốt, sau khi có được con riêng của bản thân thì dần dần dồn phần lớn sức lực và tiền bạc cho con ruột của họ, có lẽ đây cũng là lẽ thường tình nhưng nó cũng đã gây ra vết sẹo không thể xóa nhòa cho đứa trẻ còn lại.
Cậu không hỏi đến, cũng không muốn đụng đến vết sẹo của Văn Xuyên.
Giản Trì ôm sách bước xuống cầu thang kí túc xá. Mấy quyển sách kinh tế mượn trước đó sắp đến thời hạn trả sách, cậu phải nhanh chóng trả sách trước ngày mai mới được. Vừa xuống lầu cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi xổm ở lối lên cầu thang, có lẽ tiếng bước chân đã làm người nọ hoảng hốt. Bạch Hy Vũ bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy Giản Trì, đáy mắt ngấn lệ của cậu ta sáng lên, nhưng dường như nhớ đến điều gì đó rồi tối sầm lại.
Gặp Bạch Hy Vũ ở đây cũng không có gì bất ngờ, phòng kí túc của cậu ta ở ngay trên lầu. Giản Trì ngẩng đầu nhìn về cách đó không xa, nhìn bóng lưng mảnh khảnh vừa biến mất ở ngã quẹo, cậu chưa kịp nhìn rõ, nếu cậu không lầm thì có lẽ đó là Bạch Thư Quân.
Giản Trì không muốn xen vào mâu thuẫn giữa họ, chào hỏi đơn giản với Bạch Hy Vũ một cái rồi ôm sách đi xuống lầu, đột nhiên cậu bị tiếng gọi hơi run run kêu lại: “Giản Trì, có phải cậu rất ghét tớ không?”
Giản Trì dừng bước, nhìn Bạch Hy Vũ đang ngồi trên cầu thang. Hai tay cậu ta ôm chặt lấy đầu gối, khoanh chặt hai chân lại, trên khuôn mặt trắng nõn còn có vệt nước mắt, khi khóc cũng không có vẻ mặt xấu hổ như những người khác, mà chỉ lẳng lặng rơi từng giọt nước mắt đầy đáng thương. Giản Trì không nhẫn tâm khi đối diện với ánh mắt đó.
“Đương nhiên là không có rồi.”
Tính cách không hợp không phải là ghét nhau, Giản Trì không có lí do gì để không đếm xỉa tới Bạch Hy Vũ, chỉ coi cậu ta là một người bạn học bình thường thôi. Mấy lần trước vì quá bất lực nên phải giúp đỡ rồi khiến Bạch Hy Vũ hiểu lầm điều gì đó, bây giờ cậu ta lại khóc lóc chất vấn cậu như vậy, Giản Trì không khỏi cảm thấy đau đầu. Cậu sợ nhất là người khác khóc trước mặt mình.
“Nhưng mà, nhưng mà tớ cứ tưởng chúng ta là bạn.” Quả nhiên Bạch Hy Vũ nói như vậy, lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Anh…Bạch Thư Quân cũng như thế, tớ cứ nghĩ sau khi trở về nhà họ Bạch có thể chung sống yên ổn với họ, tại sao lại phải nhắm vào tớ như vậy? Tớ đã làm gì sai hay sao?”
Giản Trì không thể không quan tâm đến việc Bạch Hy Vũ dễ dàng nói ra một bí mật trọng đại như vậy, cậu vội nhìn quanh một vòng, sau khi chắc chắn không có ai thì đáy lòng khẽ thở dài, đi lên phía trước.
Từ khi gặp phải hai lần tai nạn nước trước đó, bây giờ đi đâu Giản Trì cũng đem theo một túi khăn giấy, chắc mệnh của cậu tương khắc với nước, lấy một tờ khăn giấy đưa cho Bạch Hy Vũ, chậm rãi nói: “Mau lau nước mắt đi, cậu không nên tùy tiện nói chuyện ban nãy cho người khác, tôi sẽ giữ bí mật thay cậu, mau về kí túc nghỉ ngơi sớm đi.”
Bạch Hy Vũ nhận lấy tờ giấy, móng tay ghim sâu vào trong khăn giấy, không lau nước mắt, ngẩng đầu dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn về phía Giản Trì, trong mắt đầy phức tạp khiến người khác nhìn không rõ trong đó có cảm xúc gì: “Tớ tin cậu, Giản Trì. Có phải cậu đã sớm đoán được chuyện này rồi hay không? Tớ không biết giữ bí mật, không biết còn có bao nhiêu người đoán được sự thật nữa. Chắc chắn bọn họ cũng giống như anh hai vậy, đều đang mắng tớ không xứng với nhà họ Bạch ở sau lưng. Nhưng tớ cũng không muốn như vậy, nếu như mẹ chưa qua đời thì tớ mãi mãi sẽ không biết bí mật này, có lẽ bây giờ còn đang đi học ở Giang thành, cả đời này cũng sẽ không đến Xuyên Lâm. Giản Trì, cậu có tin tớ hay không? Tớ thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện tranh giành với anh ấy.”
Dường như Giản Trì có thể đoán được Bạch Thư Quân đã gieo vào đầu cậu ta suy nghĩ gì, đi lên vài bậc nhìn thẳng vào cậu ta, an ủi nói: “Tôi tin cậu, đừng để tâm đến lời của Bạch Thư Quân, cậu lau nước mắt trước đi, không có chuyện gì đâu.”
“Ở Saintston chỉ có cậu và hội phó giúp tớ.” Vẻ mặt của Bạch Hy Vũ hơi tối sầm lại khi nhắc đến Quý Hoài Tư, nước mắt cũng khô đi, cuối cùng miễn cưỡng nở một nụ cười, lúm đồng tiền cũng không tự nhiên như trước: “Cảm ơn cậu Giản Trì, anh hai anh ấy…có một số chuyện anh ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi, không chỉ cảm giác tớ cướp đi anh cả và ba của anh ấy, hình như còn cho rằng tớ cướp đi Thiệu Hàng nữa. Tớ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như anh ấy rất ghét cậu, sau này cậu phải cẩn thận một chút mới được.”
Giản Trì hơi ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên về việc Bạch Thư Quân có địch ý với cậu mà là ngạc nhiên khi Bạch Hy Vũ nói với cậu điều này, qua một lúc sau nhẹ gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhớ kỹ rồi.”
Giản Trì không dám đánh đồng những lời nói và hành động ác ý với những hành vi trong tương lại gần như có thể gọi là phạm tội của cậu ta là “tùy hứng buông thả”. Trên đường đi cậu vẫn ngẫm nghĩ mấy câu nói cuối cùng của Bạch Hy Vũ. Nếu cậu nhớ không lầm thì chẳng phải Bạch Hy Vũ vẫn luôn ủng hộ anh trai của cậu ta sao? Tại sao lại oán trách, rồi còn bảo cậu cẩn thận. Có lẽ Bạch Hy Vũ thật sự coi cậu là bạn bè, tốt bụng nhắc nhở, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì mấy lời cuối cùng cậu vẫn cứ cảm thấy kì kì.
Tuy tất cả cũng chỉ là cốt truyện quen thuộc nhưng Giản Trì cũng không hiểu rõ bất kì ai trong câu chuyện này, kể cả Bạch Hy Vũ.
Cũng may sau khi trả được sách cậu trở về kí túc xá. Giản Trì dùng chìa khóa mở cửa, sau khi nhìn thấy đồ vật trên bàn cậu khẽ khựng lại suy tư, một mớ hỗn độn loạn hết cả lên. Cậu đi từng bước từng bước về phía trước, dừng lại trước hộp quà màu đen được gói đầy tinh xảo trên bàn, cầm lấy tấm thiệp được đặt trên đó, không có lời chúc mừng hay chữ kí gì cả. Hộp quà xa lạ này cứ thế xuất hiện trong kí túc của cậu.
Khóa cửa cũng không có dấu hiệu bị mở ra, dường như có ai đó quang minh chính đại đi thẳng vô phòng cậu vậy. Giản Trì tháo ruy băng trên hộp quà, nín thở mở nắp hộp ra, tim cậu như bị thứ gì đó đập vào vậy. Sau khi đau đớn qua đi, tim cậu như muốn nhảy ra ngoài.
Bên trong là một mô hình máy bay được bao lại bằng lớp kính hình vuông, thân máy bay đều là màu trắng vô cùng quen thuộc. Đó chính là chiếc mà cậu đã chỉ vào lúc ở phòng nghỉ của Thiệu Hàng.
Lật ra phía sau tấm thiệp, một dòng chữ viết tay rồng bay phượng múa.
Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi – Thiệu Hàng.
—
Bình luận:
– Cái này đáng giá một căn nhà ở lận đó!!! Mau mau bán đổi tiền!!!
- > Đổi!!!
- > Cẩn thận hơn thì trước tiên chúng ta có thể tranh thủ đặt cọc!!!
– Tiểu Trì đừng có ném. Nghe mẹ bán nó đi, nửa căn nhà lận đó!!!
– Mấy người đừng có mà tốt như vậy. Ai ra sân tui cũng iu người đó, có vẻ như tui là người không có định lực hả hu hu
- > Tui cũng vậy hu hu thấy ai cũng yêu như vậy liệu nhìn tui có giống cặn bã không?
– Trái tim tui đau nhói. Tại sao lại đau nhói, anh thà rằng đưa máy bay chứ không đưa nhà cho tui.