Giản Trì nhìn văn bản trên màn hình, nửa tiếng trước cậu viết được ba hàng, cuối cùng nửa tiếng sau cậu cũng đến được hàng thứ năm.
Trương Dương ngồi ôn bài bên cạnh ngẩng đầu lên khỏi chồng sách dày cộp, ngáp dài, chợt nhận ra đây là thư viện lại vội hạ thấp giọng xuống.
“Giản Trì, cậu nghe nói chuyện của thư viện chưa?” Trương Dương học không nổi nữa, trên nguyên tắc không để một mình mình lười biếng, cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Giản Trì tỉnh táo lại, ép bản thân quên đi những chuyện về Thiệu Hàng: “Cái gì?”
“Hình như thư viện sẽ được cải tạo và mở rộng, mấy tuần sau chỉ có thể học trong phòng tự học.” Trương Dương bĩu môi, có chút ghét bỏ: “Phòng tự học của YC chỉ có thể dùng 4 từ để hình dung – chướng khí mù mịt. Tôi mà học nổi bài ở chỗ đó thì tôi không phải họ Trương.”
“Mở rộng ư?” Giản Trì không tự giác nhớ đến mấy người đàn ông mặc âu phục trước của thư viện: “Thư viện đã to như vậy rồi, sao còn phải mở rộng vậy?”
“Ai biết được chứ?”
Trương Dương nằm trên bàn, chán nản nói: “Cứ tìm hết lí do này đến lí do khác. Tóm lại thì tôi chẳng muốn đến phòng tự học tí nào, đã lâu rồi không đến đó, hy vọng sẽ chẳng bị mấy người nào đó biến thành phòng giải trí.”
Saintston phân chia phòng tự học một cách nghiêm ngặt nhưng cũng chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi.
Học sinh đặc biệt luôn thích thư viện vì nó tiện lợi hơn. Những học sinh khác thì không thích phòng tự học cứng nhắc, không có không gian riêng, thậm chí có người còn trực tiếp mua luôn cái phòng học để biến nó trở thành phòng học riêng. Mấy chuyện này Giản Trì đều nghe Trương Dương nói, hoặc thấy trên HS. Rất ít người đến phòng tự học để học.
Tâm trạng đang nặng trĩu của Giản Trì càng chùng xuống sau khi nghe tin này, nhưng hy vọng phòng tự học của học sinh đặc biệt không quá tệ như những gì Trương Dương nói.
Thế nhưng thực tế lại chẳng bao giờ giống với tưởng tượng.
Thư viện sẽ tạm thời đóng cửa sau ba ngày, phòng tự học của học sinh đặc biệt còn nhỏ hơn tầng một của thư viện. Giản Trì định chiếm một chỗ trong góc nhưng ai ngờ học sinh đã ở đầy cả phòng tự học. Tuy mọi người đều cố gắng nhỏ tiếng nhưng ở khoảng cách cực gần như vậy thì dường như bên tai luôn là tiếng lật sách, đánh chữ và tiếng nói chuyện.
Giản Trì đã quen với việc ngồi ở một góc yên tĩnh, nhưng ngay cả khi cậu đã đeo tai nghe thì cậu vẫn có thể cảm nhận được bóng người đông đúc và bầu không khí xa lạ. Khu vực riêng tư bị người khác xâm phạm khiến Giản Trì chẳng thể nào chú tâm được.
Nếu là như vậy thì chẳng có cách nào chịu đựng qua ba tuần, nhưng ngày thứ hai lại có mấy nam sinh đeo hai ghim cài áo đi đến phòng tự học. Ngoại hình bọn họ xuất sắc là thế nhưng hành vi cử chỉ lại khiến người khác chỉ muốn cho điểm trừ. Giản Trì đã chỉnh âm lượng tai nghe gần như là mức lớn nhất cũng chẳng thể che đi được tiếng cười đó. Những người xung quanh chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn uất khó chịu mà nhìn sang chứ chẳng ai đi lên ngăn cản.
Giản Trì rời khỏi phòng nghỉ ngơi. Tuần sau có một kỳ thi kinh tế quan trọng, ở môi trường như vậy cậu chẳng học hành gì được, trở về đối diện với Vệ An còn dễ chịu hơn bầu không khí ở phòng tự học.
Khi đi ngang qua hội học sinh, Giản Trì chợt nhớ đến quyển sách bị Thiệu Hàng lấy mất. Khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Qúy Hoài Tư sẽ nhắn tin cho cậu, duy trì tần suất hai ngày một lần. Ban đầu cậu không dám nhắn lại quá nhiều, nhưng hình như Quý Hoài Tư lại chẳng để ý đến sự thờ ơ của cậu, dần dần Giản Trì cũng buông bỏ những nút thắt ban đầu.
Có lần Quý Hoài Tư hỏi về chuyện quyển sách, Giản Trì suy nghĩ hồi lâu mới mơ hồ cho qua, sau khi nhắn xong tay cậu toàn là mồ hôi lạnh.
Ban đầu Thiệu Hàng và Bạch Hy Vũ có xích mích bên ngoài nhà ăn, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tuy rằng trước đó Quý Hoài Tư đến giải vây, chỉ nói vài câu với Thiệu Hàng nhưng cũng đủ để mọi người thấy mối quan hệ giữa họ không hòa thuận, thậm chí còn thoang thoảng mùi thuốc súng.
Nếu để Quý Hoài Tư biết chuyện này anh ấy cũng sẽ không trách cậu nhưng chắc chắn dưới đáy lòng sẽ cảm thấy thất vọng. Giản Trì đổi góc độ để suy nghĩ thì áp lực càng đè nặng thêm vài phần.
Điện thoại trong túi quần rung lên, không biết có phải do trùng hợp hay không mà Quý Hoài Tư nhắn cho cậu đúng lúc này. Giản Trì mở màn hình, là hai câu quan tâm rất bình thường: [Em thấy phòng tự học thế nào? Có quen hay không?]
Giản Trì bình thản mặt không đỏ tim không đập nói: [Cũng quen ạ, tốt hơn những gì em nghĩ.]
Quý Hoài Tư: [Thật sao?]
Giản Trì không biết vì sao anh ấy lại hỏi như vậy, hơi khó hiểu, đáp: [Vâng, có chuyện gì sao ạ?]
Đầu bên kia yên lặng một lúc: [Em ngẩng đầu lên đi.]
Tim cậu như bị thứ gì đó đập vào, khoảng lặng được một lúc, không khỏi đập thêm vài nhịp. Giản Trì ngẩng đầu lên, cửa sổ lầu ba của hội học sinh được mở một nửa. Gió thổi bay sợi tóc trên trán Quý Hoài Tư, khóe môi anh khẽ cười, vừa phức tạp lại có chút bất lực, nhìn Giản Trì đang cầm điện thoại đứng dưới lầu còn chưa kịp phản ứng lại.
“Em có muốn lên đây ngồi không?”
Dưới ánh mắt và câu hỏi thế này, dường như Giản Trì chẳng có lí do gì để từ chối.
Văn phòng rộng lớn chỉ có một mình Quý Hoài Tư. Anh rót một ly trà để trước mặt Giản Trì có chút bối rối không biết phải làm sao, ngồi trên sofa: “Nếu quen với môi trường ở phòng tự học, vậy sao phải rời đi trước?”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi, rơi vào tai cậu nó như thể biến thành gợn sóng. Giản Trì phát hiện Quý Hoài Tư luôn có thể dễ dàng nhìn thấu sự thật, nhìn bóng người có chút mơ hồ trong nước trà, cậu cảm thấy bối rối, nhất thời không nghĩ ra gì để trả lời anh.
Yên lặng một lúc, giọng Quý Hoài Tư nhè nhẹ vang lên.
“Em cảm thấy ở đây thì sao?”
Trong tâm trí Giản Trì hiện lên một dấu chấm hỏi.
Cứ như thể không phát hiện sự bối rối của cậu, Quý Hoài Tư nói tiếp: “Ba tuần sau thư viện mới có thể mở lại. Anh biết tuần sau em có một kỳ thi kinh tế quan trọng, văn phòng này yên lặng và rộng hơn phòng tự học nhiều, nếu em không để ý thì có thể tự học ở đây.”
Lượng thông tin trong những câu nói này đan xen vào nhau, làm kẹt cả tâm trí Giản Trì. Cậu nhìn vào cặp mắt nghiêm túc của Quý Hoài Tư, lần đầu tiên không biết phải nói như thế nào: “….Như vậy không phải sẽ rất phiền anh hay sao? Em nhớ không được tùy tiện ra vào hội học sinh.”
“Giản Trì.” Quý Hoài Tư gọi tên cậu, trong ánh mắt có sự nghiêm túc khó có thể kháng cự: “Câu mà em nói với anh nhiều nhất là ‘làm phiền’. Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ không nói mấy lời này với em. Em yên tâm đi, anh không miễn cưỡng, cũng không thấy phiền. Nếu em nghĩ như vậy được xem là phiền phức thì anh cũng quá yếu đuối rồi.”
Nói xong, Quý Hoài Tư nở nụ cười có chút bất lực, xen lẫn sự khó hiểu: “Anh hiểu những gì mà em lo lắng, nhưng anh cũng có sự ích kỉ của riêng bản thân mình. Em cứ đẩy anh ra xa, có khi anh sẽ nghĩ ngược lại rằng có phải có chỗ nào đó bản thân làm không tốt hay không. Nếu em nói với anh, anh nhất định sẽ điều chỉnh lại cho hợp lí, nhưng anh không muốn em cứ từ chối nhanh như vậy, có được không?”
Như viên sỏi ném vào mặt hồ phẳng lặng, gợn nước không tan, Giản Trì mím môi, dường như nghe thấy tiếng một thứ gì đó vỡ ra: “Không phải do anh không đủ tốt, mà là…”
Quý Hoài Tư hỏi: “Mà là cái gì?”
Mà là cậu phải tỉnh táo, không được quên thân phận của tất cả mọi người, không được thỏa hiệp với cái thế giới chứa đựng quá nhiều bí mật này.
Giản Trì cụp mắt, trốn tránh ánh mắt khó hiểu của Quý Hoài Tư: “Không có gì.”
“Mỗi lần nhìn thấy cem, cứ như thể m luôn giấu rất nhiều tâm sự.”
Quý Hoài Tư than nhẹ, không tiếp tục hỏi nữa. Bàn tay đặt trên đầu gối nhẹ nhàng ấn vào giữa đầu lông mày Giản Trì, đầu ngón tay ấm áp duỗi ra hai bên, chầm chậm nói: “Thật ra lúc em cười lên nhìn rất đẹp, đừng cứ cau mày mãi. Em xem, không phải như vậy tốt hơn sao.”
Xúc cảm giữa hai đầu lông mày chẳng hề chứa đựng sự ép bức như Thiệu Hàng. Nơi Quý Hoài Tư chạm vào dường như có một dòng điện nhỏ chạy qua, tê tê ngứa ngứa. Giản Trì muốn bỏ qua sự bất thường đó, cậu nhắm mắt lại, im lặng một lúc thấp giọng nói: “….Trước khi thi, em có thể tạm thời ôn bài ở đây không?”
Quý Hoài Tư cong cong mắt: “Đương nhiên có thể rồi.”
Thôi bỏ đi.
Giản Trì ngày càng khó nói ra lời từ chối với Quý Hoài Tư. Cậu tự hỏi, nếu không có giấc mơ đó, quyển sách đó, cậu có từ chối tất cả ý tốt của Quý Hoài Tư như hiện giờ hay không? Đáp án là không.
Có lẽ cậu sẽ trở thành bạn với Quý Hoài Tư chứ không phải đắn đo xem phải nói gì vào lúc này. Giấc mơ đó khiến cậu thấy trước tương lai, nhưng cậu thà rằng không biết cuộc sống của bản thân là một thế giới giả.
Giản Trì lựa chọn ở lại, lấy laptop và tập sách ra tiếp tục ôn tập. Quý Hoài Tư ở bên cạnh yên lặng làm việc. Bên trong căn phòng hai người có hương hoa thoang thoảng, cũng không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng bút sột soạt trên mặt giấy, hài hoà thoải mái.
Sau khi ôn tập xong, Giản Trì xoa cái cổ đau nhức của bản thân, Quý Hoài Tư vẫn đang đắm chìm với công việc trong tay, không hề nhìn sang phía này. Giản Trì cảm thấy an tâm đến lạ, ánh mắt dừng trên góc nghiêng khuôn mặt đang chăm chú của Quý Hoài Tư.
Quý Hoài Tư luôn quen mỉm cười khi đối diện với người khác. Thật ra lúc anh ấy không cười cũng rất đẹp, xung quanh anh ấy toát lên khí chất điềm tĩnh và đáng tin cậy, sự trưởng thành khác với những người đồng trang lứa. Một lúc sau Giản Trì thu hồi tầm mắt, che miệng ngáp một cái.
Cậu chỉ định nằm lên bàn nghỉ ngơi một lúc, nhưng khi Giản Trì mở mắt ra thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã bị màu đen thay thế, phản chiếu ánh sáng của những vì sao.
Giản Trì duỗi thẳng lưng có chút cứng đờ, phát hiện trên người bản thân có đắp một chiếc áo khoác từ khi nào, trước ngực áo có một chiếc ghim cài màu tím.
“Em tỉnh rồi à.”
Quý Hoài Tư ngồi sau bàn ngẩng đầu lên cười cười, trên người mặc một chiếc áo sơ mi. Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không mà Giản Trì thoáng thấy sự quan tâm dưới đáy mắt Quý Hoài Tư, trong lòng có một sự ngột ngạt khó hiểu.
Cái kết của câu chuyện, mọi người đều có được một kết cục mỹ mãn, vì sao chỉ có Quý Hoài Tư phải chịu bi kịch vậy chứ?
Cuộc đời Quý Hoài Tư không nên bị hủy hoại hoàn toàn bởi vụ tai nạn xe trong sách.