Khi trở về trường thì trời đã tối rồi.
Trong đầu Giản Trì một lúc thì nhớ đến Bạch Hy Vũ, lúc thì nhớ đến việc hôm nay đã ở cùng với Quý Hoài Tư, không biết vì sao diễn biến câu chuyện lại lệch đi sang một hướng khác. Kế hoạch ban đầu lại đẩy cậu vào một tình cảnh càng nguy hiểm hơn – Đột nhiên cậu không hiểu sao có cảm giác này, chỉ biết nó đến từ trực giác.
Có lẽ Quý Hoài Tư cũng cảm nhận được bầu không khí nặng nề, trên đường đi yên lặng vô cùng. Khi đưa Giản Trì đến dưới lầu ký túc xá, trên môi anh khẽ nhếch một nụ cười nhẹ.
“Buổi tối em hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp.” Trong đầu Giản Trì loạn hết cả lên, chỉ vội vàng bỏ lại một câu rồi rời đi. Ánh mắt cậu vô tình nhìn thoáng qua một bóng đen ở phía xa đang đi đến. Giữa ánh đèn đường hai bên, cách cả một khoảng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh trên người nọ.
Thuận theo tầm mắt của Giản Trì, Quý Hoài Tư không hề bất ngờ nói: “Hôm nay Văn Xuyên về thật sớm.”
“…Thật sớm?”
“Tình huống của cậu ấy có chút đặc thù.” Quý Hoài Tư nghiêng đầu nhìn vào mắt Giản Trì, đôi mắt linh động chớp chớp, “Đợi lần sau gặp mặt, anh kể cụ thể chuyện này cho em nghe.”
Có lẽ là do cảm nhận được gì đó, tầm mắt Văn Xuyên quét thẳng sang đây, Giản Trì nhanh chóng dời tầm mắt trước, không đón lấy ánh mắt cậu ta.
Tối hôm đó, Giản Trì lại bị mất ngủ.
Cậu giỏi việc phân tích bản thân, có lúc ban đêm ngủ không được thì trong đầu cậu xem xét lại những chuyện đã xảy ra vào ban ngày. Thật ra những yêu cầu đó của Quý Hoài Tư cũng không khó từ chối, cũng không dùng thái độ để bức ép cậu điều gì, cũng không giống những người luôn ép bức người khác như Thiệu Hàng.
Vì sao lại đáp ứng? Giản Trì tự hỏi. Nói cho cùng thì cậu đã đưa Quý Hoài Tư ra khỏi danh sách bạn học bình thường, chuyển anh ấy vào danh sách bạn bè tự lúc nào.
Nhìn lại quá khứ, Giản Trì chưa từng gặp ai như Quý Hoài Tư. Cậu thích kết bạn với những người hiếu động hoạt ngôn như Trương Dương, như vậy cậu cảm thấy trong lòng được thả lỏng. Cậu không quen ở cùng với những người quá ngây thơ như Bạch Hy Vũ, bởi vì phải để ý nhất cử nhất động của bản thân. Nhưng cũng có người không thích những người hay buôn chuyện như Trương Dương, mà có thiện cảm với một Bạch Hy Vũ nhiệt tình thẳng thắn hơn. Mỗi người đều có sở thích khác nhau, Quý Hoài Tư lại không giống như vậy, dường như anh ấy là kiểu người mà không ai thật sự ghét được.
Giản Trì biết bản thân không nên bào chữa cho Quý Hoài Tư, đây chỉ là một quyển sách, đến cả thế giới được tạo ra cũng là ảo. Bây giờ những gì cậu cần làm là tránh những sự cố ảnh hướng đến bản thân, từ từ tìm ra bí mật của thế giới này, không nên dính líu với những người xung quanh, kể cả Quý Hoài Tư.
Trên đường tan tiết, Giản Trì gặp Bạch Hy Vũ đang cầm sách giáo khoa trên hành lang. Phản ứng đầu tiên của cậu là né tránh nhưng mọi chuyện lại quá muộn, Bạch Hy Vũ nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, quan tâm hỏi: “Giản Trì, sức khỏe của cậu sao rồi?”
Giản Trì bèn nói dối, mặt không biến sắc nói: “Đã đỡ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, hôm đó hội phó rất lo cho cậu, lúc ăn cơm còn hỏi tớ không ít chuyện liên quan đến cậu nữa đó.”Bạch Hy Vũ cụp mắt xuống, sau đó nở một nụ cười: “Cậu không sao thì tớ yên tâm rồi, tớ đi trước nha, sắp phải lên lớp rồi.”
“Được.”
Ánh mắt của Giản Trì không khỏi dừng lại trên bóng lưng của Bạch Hy Vũ trong vài giây, cũng có thể là do ảo giác, biểu cảm của Bạch Hy Vũ lúc này có chút khác so với bình thường.
Assessment môn Hoá kết thúc vào hôm nay. Sáng sớm bảy giờ Giản Trì đã đến thư viện photo, nhân thời gian nộp bài tập của cả lớp, Trương Dương bèn sáp lại: “Giản Trì, buổi hòa nhạc hôm thứ Bảy thế nào?”
“Cũng không tồi.” Giản Trì đưa bài tập cho người ngồi trước: “Hội phó đánh đàn Violin siêu lợi hại.”
“Thấy chưa, tôi đã nói với cậu rồi!” Trương Dương tự hào réo lên, cũng không biết cậu ta đang tự hào cái gì, “Tôi phát hiện ra, từ khi cậu chuyển đến đây thì tỉ lệ tôi gặp được hội phó ngày càng tăng, sau này cậu đi đâu thì tôi đi theo đó.
Giản Trì bèn trêu chọc: “Cậu cứ nhắc đến hội phó hoài, chả nhẽ cậu thích anh ấy sao? ”
“Sao có chuyện đó được?”
Trương Dương bất ngờ, nhìn Giản Trì với khuôn mặt kiểu “Sao cậu nghĩ tôi như thế được”, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay: “Cả một vòng Xuyên Lâm lớn như vậy, hồi trước ngày nào ba tôi cũng nhắc nhở tôi phải học theo Quý Hoài Tư. Lúc đó tôi có chút khinh thường, thậm chí còn hơi ghét anh ấy, sau này khi đến Saintston gặp được người thật lập tức bị con người của hội phó làm cho tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, tôi là trai thẳng đó!”
Giản Trì tin rằng, Quý Hoài Tư ắt hẳn là con nhà người ta trong miệng của các bậc cha mẹ, nghe thấy Trương Dương nhấn mạnh câu cuối, cậu cười cười: “Tôi biết mà.”
“Biểu cảm của cậu nhìn chẳng ổn tí nào!” Trương Dương hét lên, dáng vẻ luống cuống của cậu khiến Giản Trì cười tươi hơn, “Tôi là trai thẳng thật mà! Nếu không phải đến cái miếu hòa thượng này thì sao tôi phải độc thân đến giờ hả? Cậu đừng có nghi ngờ, lớp 7 tôi đã có bạn gái rồi đó, bạn gái đó còn là hoa khôi của lớp đó.”
Không biết từ khi nào chủ đề nói chuyện đã chuyển đến mối tình đầu của Trương Dương. Giản Trì ngồi nghe đầy hứng thú, khóe mắt thoáng nhìn sang Văn Xuyên đến trễ. Dương Tranh thấy vậy cũng chỉ bất lực phất tay cho cậu ta ngồi xuống, dáng vẻ bất lực hết nói nổi.
Văn Xuyên đi ngang qua chỗ ngồi của Giản Trì, lại có một mùi hương quen thuộc, mùi máu tanh.
Giản Trì hơi quay đầu lại, bóng lưng của Văn Xuyên có vẻ thẳng hơn bình thường. Nhìn lướt qua bước chân có vẻ không tự nhiên mấy, khi ngồi xuống động tác còn chậm lại vài phần, lộ ra một chiếc cổ tuyệt đẹp dưới mái tóc đen.
“Sao cậu cứ thích nhìn chằm chằm vào Văn Xuyên vậy?” Giọng nói của Trương Dương kéo Giản Trì tỉnh táo lại.
Cậu giật mình.
Có sao?
Cậu nhớ đến những nội dung liên quan đến Văn Xuyên trong sách. Cũng khoảng thời gian này, khi lên lớp Bạch Hy Vũ phát hiện Văn Xuyên không bình thường, sau giờ học len lén đi theo cậu ta đến sân thượng. Cậu ta cứ tưởng Văn Xuyên định tự sát cho nên bèn chạy qua ôm chặt lấy đối phương, không ngờ lại vô tình ấn vào vết thương của Văn Xuyên, khẩn trương hết cả lên.
Tuy chỉ là một hiểu lầm nhưng chuyện này đã kéo gần khoảng cách giữa hai người họ. Dưới sự lo lắng của Bạch Hy Vũ, cậu ta cho phép Bạch Hy Vũ cho mình uống thuốc.
Giống như những gì Quý Hoài Tư nói vào tối đó vậy, tình huống của Văn Xuyên đặc thù, cậu ta là học sinh duy nhất được cho phép rời khỏi Saintston vào buổi tối.
Trong sách, hoàn cảnh xuất thân của mỗi người đều được mô tả vô cùng chi tiết. Giản Trì cũng biết về xuất thân của Văn Xuyên. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì cậu ta đúng thật là con riêng được nhà họ Phó nhận về, trước đây luôn sống một mình ở Giang thành, không biết rõ nguyên do. Điều duy nhất biết rõ là trước đây cuộc sống của Văn Xuyên cũng không dễ dàng, cậu ta phải bỏ học cấp Ba để đi làm thêm, cho đến năm hai mươi tuổi thì đột ngột bị cha ruột đưa đến Xuyên Lâm.
Cho dù đã trở về gia đình thật sự nhưng Văn Xuyên vẫn không được người nhà xem trọng. Cậu ta không đổi họ, ngoài cái ghim cài áo màu đen ra thì cậu ta chẳng có được bất kì đặc quyền của con nhà giàu nào. Mỗi tối cậu đều rời khỏi trường học để đến phòng tập quyền anh mà cậu đã từng đấu ở Giang thành hai năm qua, đến nửa đêm thì cả người chằng chịt vết thương trở về trường.
Cốt truyện trong đầu Giản Trì vốn dĩ rất rõ ràng thế nhưng bây giờ ngẫm lại thì hệt như bị một tấm màn che phủ qua, mơ hồ không chân thật. Cậu không tiếp tục suy nghĩ nữa. Giọng nói của Trương Dương khiến cậu tỉnh táo trở lại. Bởi vì biết mọi thứ sẽ diễn ra sau đó nên cậu hơi để tâm đến nhất cử nhất động của những người bên cạnh, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.
Không biết có phải là trùng hợp hay không mà khi Giản Trì vừa bước ra khỏi phòng học lại gặp Bạch Hy Vũ- người mà cậu vẫn luôn tránh né. Nhìn cậu ta có vẻ rất vội vã, nhìn xung quanh một vòng, sau khi thấy Giản Trì vội đi đến chỗ cậu: “Giản Trì, cậu có thấy Văn Xuyên không?”
Giản Trì định nói không có, nhưng khi hai chữ đến miệng lại đổi thành: “Hình như cậu ta đang đi lên sân thượng.”
Mắt Bạch Hy Vũ sáng lên, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi vội vàng rời đi. Giản Trì cảm thấy yên tâm nhưng tim cậu lại đập nhanh thêm vài nhịp, do dự không biết có nên đi theo hay không. Một lúc sau cậu lựa chọn đi về hướng ngược lại.
Gió trên sân thượng hơi lớn, xẹt qua da thịt xuyên vào màng nhĩ. Văn Xuyên thích cảm giác không còn gì khác ngoài tiếng gió bên tai, tựa vào lan can, thả lỏng thể xác lẫn tinh thần.
Sự yên tĩnh hôm nay không kéo dài được bao lâu khi có một vị khách không mời đến phá vỡ. Tiếng bước chân truyền đến ngày càng gần. Văn Xuyên mở to đôi mắt buồn ngủ, cơ thể bị đối phương đụng trúng lập tức phản ứng lại, tránh sang một bên.
“A” Bạch Hy Vũ rụt tay lại, lắp bắp nói: “Khi nãy tớ thấy cậu đứng gần lan can như vậy, cứ tưởng cậu định, định…. ”
Văn Xuyên nhếch môi, che đậy một tia phiền chán vừa xẹt qua, lạnh lùng cắt ngang: “Có chuyện gì không?”
“Hình như tiết Vật lí sáng nay tớ thấy cậu không khỏe lắm, tớ định hỏi cậu…. Có cần giúp đỡ không?”
“Tôi biết phòng y tế ở đâu.”
Lời nói của Bạch Hy Vũ lập tức bị kẹt lại. Khuôn mặt trắng nõn đỏ lên vì uất ức và ngượng nghịu, nhướng đôi mắt nai rụt rè: “Văn Xuyên, có phải cậu ghét tớ hay không? ”
Văn Xuyên liếc cậu ta một cái, hành động nhỏ này nhìn có vẻ khá cực đoan, môi mỏng phun ra hai chữ: “Không có.”
Giọng điệu cậu ta lại chẳng liên quan gì đến câu trả lời này.
Bạch Hy Vũ tự nhủ: “Tớ biết vào lần đầu tiên gặp cậu tớ hơi bốc đồng doạ đến cậu nhưng tớ thật sự không hề có ác ý. Khi tớ học cấp ba đã từng nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến cậu, tớ còn thấy cậu trong trường vài lần. Có thể cậu không để ý đến tớ, sau này có một khoảng thời gian dài tớ không thấy cậu, sau đó nghe bạn học nói mới biết cậu đã thôi học.”
Tiếng gió khiến giọng nói Bạch Hy Vũ thêm nhẹ nhàng, cậu ta như đang chìm vào hồi ức, bên môi bất giác cười nhẹ, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Cho nên khi nhìn thấy cậu ở Saintston tớ cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng rất vui.”
“Cậu nói xong chưa?”
Sau khi nghe xong đoạn hồi ức cảm động này, Văn Xuyên chỉ đáp lại vẻn vẹn bốn chữ, giọng điệu không hề thay đổi.
Sắc mặt Bạch Hy Vũ tái nhợt, vội vàng giải thích: “Tớ, tớ thật sự không có ý gì khác, chỉ là hình như thấy cậu bị thương…. ”
Giọng nói của cậu ta càng lúc càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn im bặt.
Văn Xuyên đi đến gần Bạch Hy Vũ, cách một khoảng cách rất gần, nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của cậu ta giọng nói lạnh như băng hoàn toàn trái ngược với cử chỉ đang đến gần: “Nếu như cậu nghe hiểu tiếng người thì đừng có đến tìm tôi nữa, tôi không muốn nói câu này lần thứ ba.”
Một lúc sau, mắt Bạch Hy Vũ rưng rưng, cắn chặt khoé môi, không nói được lời nào.