Đây nhất định là bữa cơm dày vò nhất mà Giản Trì từng ăn.
Quý Hoài Tư gắp thức ăn, Thiệu Hàng cũng gắp thức ăn, Quý Hoài Tư và Giản Trì nói chuyện, Thiệu Hàng luôn phải nói chen vào giữa, làm gì cũng đều cố ý gây khó dễ với anh. Đồ ăn trong bát Giản Trì chất đầy ắp. Cuối cùng vẫn là Văn Xuyên nói ăn không hết sẽ lãng phí, Giản Trì gật đầu phụ hoạ, Thiệu Hàng mới dừng hành động ấu trĩ lại.
Trước mặt Giản Thành Siêu, ai cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng.
Có điều Giản Trì cảm thấy, dù cho Thiệu Hàng hôn cậu trước mặt cha cậu, đoán chừng với tốc độ phản ứng của Giản Thành Siêu trước hết cũng sẽ tưởng rằng đây là bạn bè đùa với nhau.
Giản Trì tìm cớ trốn về phòng ngủ, cửa phòng ngăn cách không khí như mạch nước ngầm cuộn trào, trong phút chốc lỗ tai yên tĩnh lại một phen.
Bên ngoài thường truyền đến tiếng nhạc nền trong ti vi và âm thanh nói chuyện. May sao Quý Hoài Tư ở đây, sự hài lòng của Giản Thành Siêu với anh vô cùng rõ ràng, nhưng cũng vì Quý Hoài Tư ở đây, Thiệu Hàng giống như ăn một cân thuốc nổ, không hề che giấu sự thù địch. Giản Trì hơi nín thở, xác nhận động tĩnh ở bên ngoài là vui vẻ hoà thuận, cậu thở phào nhẹ nhõm một cái.
Cảnh tượng này nhìn đâu cũng thấy kỳ lạ nhưng không nói cụ thể được là lạ ở đâu. Thời gian, địa điểm, nhận vật, bầu không khí và sự việc đều không chính xác, nhưng trừ cậu ra, hình như không ai phát hiện ra sự kỳ lạ này.
Nếu như tình hình như lúc nãy lại xảy ra thêm vài lần, Giản Trì cảm thấy thứ hao hụt đi có thể là mạng sống của cậu.
Khi tiếng gõ cửa có quy luật vang lên, Giản Trì ngẩng đầu đối mặt với Văn Xuyên đang đẩy cửa ra, trái tim lơ lửng trở lại vị trí ban đầu, đứng dậy định xuống giường: “Là cha tôi tìm tôi sao?”
Vượt ngoài dự đoán của Giản Trì, Văn Xuyên quay lưng đóng cửa, bước đến trước mặt cậu ngồi xuống bên cạnh: “Không phải, là tôi tìm cậu.”
Ánh mắt chạm vào đáy mắt của Văn Xuyên, Giản Trì cảm thấy có chút chột dạ vô cớ, cũng không biết là để giải thích cái gì, cậu tốn công sắp xếp ngôn ngữ: “Tôi cũng không biết tối nay cha tôi sẽ gọi cậu đến, vốn dĩ tôi muốn đưa Quý Hoài Tư xuất viện về nhà, kết quả…”
“Tôi đoán được rồi.” Văn Xuyên nói: “Lúc nãy Thiệu Hàng phá đám Quý Hoài Tư, chú tưởng rằng là bạn bè trêu đùa nhau, không có để ý.”
Quả nhiên mạch suy nghĩ mới lạ không khác nhiều so với Giản Trì đoán.
Giản Trì dâng lên một cảm giác kỳ lạ không biết nên hình dung như thế nào, miệng muốn nói lại thôi, lặp đi lặp lại mấy lần rồi nói: “Cậu không cảm thấy… như này rất kỳ lạ sao?”
“Kỳ lạ?” Văn Xuyên ngừng lại một chút.
“Tôi nói là quan hệ của chúng tôi.” Trừ Văn Xuyên ra, dường như không có ai khác có thể khiến Giản Trì bộc lộ cảm xúc nỗi lòng một cách nghiêm túc và thản nhiên, những lời nói sau chữ đầu tiên dần dần trở nên thuận lợi: “Người bình thường sau khi từ chối và chia tay chắc sẽ không dùng cách thức này ở lại bên cạnh đối phương, giống như tối hôm nay. Tôi cũng không nên bao dung cho kiểu quan hệ không bình thường này, phải không?”
“Đến giờ cậu mới phát hiện ra sao?”
Văn Xuyên nhìn nơi đáy mắt hơi kinh ngạc của Giản Trì, đôi môi nhạt màu cong cong, trong nháy mắt đã biến mất: “Hơi muộn một chút.”
“Cái…”
Đột nhiên Văn Xuyên cúi đầu xuống khiến khoảng cách giữa hai gương mặt kéo lại rất gần, sống mũi thiếu chút nữa là chạm vào nhau. Giản Trì nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết chìm vào khoảng trống ngắn ngủi, nghe thấy giọng nói của Văn Xuyên chầm chậm vang lên: “Trước khi cậu phát hiện ra, mỗi người đều đã có cảm giác như vậy, dù sớm hay muộn. Nếu sớm hơn một chút, tình cảnh có thể sẽ ầm ĩ tới mức không vui. Tôi không biết họ nghĩ thông suốt lúc nào, sau khi cậu và Quý Hoài Tư chia tay, tôi phát hiện sự cố chấp trước đây toàn bộ đều là mình tôi tự đơn phương, so với việc tranh giành một kết quả, cảm giác của cậu càng quan trọng hơn. Tôi nghĩ có lẽ họ cũng nhận ra điểm này.”
Văn Xuyên thấp giọng nói.
“Tiêu chuẩn phán xét bình thường là gì? Nhất định phải phù hợp với thế tục mới là bình thường, nếu thế tục sai thì sao? Tôi chỉ đi theo con tim mình, nó nói tôi muốn ở lại bên cạnh cậu, dù là dùng bất cứ thân phận gì.”
Bản năng lấn át suy nghĩ, đáy lòng Giản Trì kìm không nổi mà run rẩy.
Hơi thở đình trệ, Văn Xuyên giơ tay xoa nhẹ sau đầu Giản Trì, đưa về phía mình, đầu mũi chạm vào nhau. Giản Trì không phân biệt rõ rốt cuộc là hơi thở của cậu hay Văn Xuyên, quấn lấy khơi gợi sợi dây lý trí.
“Cậu đã từng nói lên đại học sẽ cho tôi một đáp án, tôi vẫn đang đợi.” Đáy mắt sẫm màu của Văn Xuyên kèm theo một tầng tình cảm dịu dàng khó mà dò xét, không tiếng động nói lên tất cả: “Lần này không cần lâm trận bỏ chạy, cậu ở đâu tôi đều sẽ tìm được cậu.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần, giọng nói của Thiệu Hàng kèm theo tiếng gõ cửa nối theo sau, mang theo sự u ám nguy hiểm: “Văn Xuyên, cậu ra đây cho tôi, tôi biết cậu ở bên trong.”
Đầu Giản Trì muốn xoay qua bị Văn Xuyên chặn lại, dường như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu ta nói: “Lúc nãy bị cậu làm lạc đề rồi, vốn dĩ tôi có một chuyện chuẩn bị hỏi cậu.”
Câu nói này kéo theo sự chú ý của Giản Trì, cậu nhìn đôi mắt của Văn Xuyên: “Có chuyện gì?”
Thiệu Hàng vẫn đang kiên trì tạo ra tiếng ồn bên ngoài phòng, ắt phải phá vỡ bầu không khí lưu luyến bịn rịn ở bên trong, nhưng lúc này, lỗ tai chỉ cho phép Giản Trì nắm được câu trả lời của Văn Xuyên, môi sát gần vành tai, giọng nói ấm áp mạnh mẽ, giây phút trầm mặc qua đi, đáy lòng dâng lên một cơn sóng lớn cuồn cuộn.
“Có muốn đi du lịch tốt nghiệp một lần không?”
Ngày mà giấy báo nhập học gửi đến nhà, dáng vẻ Giản Thành Siêu kích động không thôi giống y như lần đầu nhận được giấy báo nhập học của Saintston. Là đương sự, ngược lại Giản Trì rất bình tĩnh. Cậu dành thời gian một buổi chiều để lựa chọn khoá học cậu đã quyết định từ sớm, nộp học phí, mỗi bước đều từng luyện tập vô số lần trong lòng, khi thực sự ấn vào nút xác nhận, cuối cùng trái tim bình tĩnh rất lâu của cậu cũng nhanh hơn một chút.
Giản Trì kiểm tra lại dự báo thời tiết của Boros ba ngày sau, vừa đúng là một ngày đẹp trời thích hợp cho chuyến bay. Đại học nhập học từ ngày mùng một tháng hai, năm nay đã định trước là không có cách nào đón năm mới ở nhà nhưng Giản Trì không có ý định lên máy bay rời đi vào đêm trước mùng một tháng hai, cậu đã mua vé máy bay đến thủ đô Boros vào ba ngày sau.
Lần đi du lịch tốt nghiệp này Giản Trì đã nghĩ rất lâu, thường bắt đầu suy nghĩ tuyến đường trước khi đi ngủ, kết quả cuối cùng là cậu làm thế nào cũng luôn không có cách nào ngủ nổi.
Đề nghị của Văn Xuyên không phải bất ngờ ập lên đầu. Dù không có cậu ta, Giản Trì cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ việc đi du lịch một lần. Cậu không hề nói suy nghĩ này cho bất kỳ ai, bao gồm cả Quý Hoài Tư. Một khi thông báo, cuối cùng luôn biến thành một lời mời trá hình.
Giản Trì không muốn lặp lại cảnh tượng xấu hổ mọi người tụ tập vào đêm đó, cho dù là người có tính tình tốt như Quý Hoài Tư và Văn Xuyên, cậu cũng không muốn nhìn thấy họ khó xử. Nếu không có đề nghị của văn Xuyên, không chừng cuối cùng Giản Trì sẽ lựa chọn đi du lịch một mình.
Chuyến đi du lịch bắt đầu từ Boros. Giản Trì đã dự liệu được cuộc sống học tập và làm thêm trong bốn năm tới không chắc sẽ có thời gian để cậu đi du lịch hết đất nước này. Nơi cậu muốn tìm hiểu đầu tiên là đất nước cậu sắp bắt đầu cuộc sống mới này. Vì vậy, cậu đã làm xong bài tập, bao gồm cả các điểm tham quan nổi tiếng, đồ ăn ngon do người bản địa đề cử, khi tra tài liệu gặp phải địa điểm tự thấy mâu thuẫn, Giản Trì sẽ đi hỏi bóng hỏi gió Thẩm Thư Đình, suy cho cùng là một người có nửa dòng máu Boros, hắn là người có quyền phát ngôn nhất.
Thẩm Thư Đình luôn có thể chọn lựa chuẩn xác nói những điều Giản Trì không thích nghe, trước khi cậu không thể nhẫn nhịn nổi nữa thì đưa ra những tin tức hữu dụng, mấy lần tiếp theo Giản Trì lựa chọn dựa vào việc tự lực cánh sinh. Cậu không để ý Thẩm Thư Đình, ngược lại Thẩm Thư Đình đến trêu trọc cậu. Sáng sớm Giản Trì thức giấc, lúc ăn sáng nghe thấy tiếng bàn luận rì rầm từ dưới tầng truyền đến, một tay Giản Trì cầm đồ ăn sáng, một bên vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, một cái nhìn này suýt chút nữa khiến chiếc cốc trong tay cậu rơi xuống đất – Thẩm Thư Đình đứng ở dưới lầu.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đột nhiên xuất hiện dưới một toà nhà dân cư bình thường, mỗi một cử chỉ động tác đều lộ ra khí chất cao quý, người qua đường đều không khỏi nhìn thêm mấy lần. Giản Trì một chút cũng không nghĩ sẽ đi xuống đứng cạnh Thẩm Thư Đình chút nào, điều này nhất định sẽ khiến cậu nổi tiếng với hàng xóm láng giềng, nhưng cuối cùng thật sự sợ Giản Thành Siêu phát hiện, Giản Trì cùng da đầu tê dại dưới cái nhìn vây xem vẫn đi về phía Thẩm Thư Đình.
Câu đầu tiên khi gặp mặt, Thẩm Thư Đình hỏi: “Tại sao kéo tôi vào danh sách đen?”
Giản Trì rất muốn trả lời hắn, như thế này còn không xứng bị kéo vào danh sách đen sao?
Kế hoạch du lịch lần này Giản Trì đương nhiên cũng giấu Thẩm Thư Đình, nếu như nói rồi, cậu sẽ hoàn toàn không có tự do ở Boros. Còn về việc Thẩm Thư Đình có dễ như trở bàn tay phát hiện ra cậu như tìm được địa chỉ của cậu không, Giản Trì chỉ có thể mặc cho số phận.
Ba ngày sau, ởXuyên Lâm cũng là một ngày đẹp trời, Giản Trì kéo theo một va li đầy ắp hành lý đến sân bay quốc tế Xuyên Lâm.
Dòng người trong đại sảnh đông nghịt, đài phát thanh dùng song ngữ luân phiên đưa tin về các chuyến bay, Giản Trì muốn liên lạc với Văn Xuyên, trước khi đi do lo lắng không sắp xếp được hành lý nên họ đã hẹn nhau trực tiếp gặp mặt ở sân bay. Nhưng chỉ còn thời gian nửa tiếng nữa là soát vé, Giản Trì vẫn không nhìn thấy bóng dáng Văn Xuyên đâu.
Không trả lời tin nhắn, gọi điện thoại không nghe, vốn dĩ tâm trạng đang hào hứng bị che phủ bởi một màu u ám bồn chồn và lo lắng. Thậm chí Giản Trì còn muốn để đài phát thanh của sân bay phát thông báo tìm người, rất nhanh lại nghĩ tới, có lẽ Văn Xuyên căn bản không đến. Tối qua họ còn nói về hành trình sau khi đến và điểm tham quan đến đầu tiên, chẳng lẽ trong vài giờ đồng hồ Văn Xuyên đột nhiên hối hận rồi sao?
Giản Trì không xác định được là có nên qua cửa kiểm tra an ninh trước không, hay là đợi Văn Xuyên đến giây phút cuối, đột nhiên phía sau có người gọi cậu: “Xin chào, xin hỏi ngài là ngài Giản Trì sao?”
Nhìn về phía người đàn ông mặc đồ làm việc của sân bay, Giản Trì trả lời: “Là tôi.”
“Ngài vẫn đang đợi ngài Văn Xuyên sao?” Nhân viên công tác nói: “Ngài ấy đã lên máy bay rồi, nhờ tôi qua đây đón ngài, trước hết để tôi gửi hành lý giúp ngài, mời đi bên này.”
“Đợi đã…” Vẻ mặt Giản Trì mù mịt bị đưa đến nơi gửi hành lý: “Cậu ấy lên máy bay rồi sao, tại sao không nói với tôi?”
“Trên máy bay không có tín hiệu, những chuyện khác tôi cũng không rõ, tôi chỉ làm việc theo sự phân phó của khách hàng.”
Tất cả thủ tục diễn ra suôn sẻ không trở ngại gì dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác nhưng Giản Trì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trước đây cậu chưa từng đi máy bay, nhưng cậu nhớ vé mình đặt là vé khoang phổ thông, nên đi theo bộ phận kiểm tra an ninh, lại soát vé lên máy bay, tất cả các bước đều miêu tả như vậy, từ trước đến giờ chưa có ai nói với cậu là sẽ đột nhiên xuất hiện một nhân viên công tác giúp cậu xử lý ổn thoả tất cả mọi việc, lại đưa cậu đến một lối đi đặc biệt không có vị khách nào xếp hàng.
“Có phải anh làm sai ở đâu rồi không? Vé tôi mua là khoang phổ thông, xác định là đến đây sao?”
Nhân viên công tác nhìn Giản Trì đưa ra vé máy bay, nói chắc chắn: “Là đi đến đây, ngài yên tâm đi cùng tôi là được rồi.”
“Nhưng…”
Thái độ kiên quyết của nhân viên công tác khiến Giản Trì không thể tiếp tục vế sau: “Nhưng…”
Đi qua lối đi rộng rãi, cô tiếp viên đứng hai bên cửa khoang mang theo nụ cười nhẹ chuyên nghiệp, đưa cậu vào trong máy bay. Rèm cửa hai bên bị kéo sang một bên, Giản Trì đang định đi về phía trước thì dừng lại tại chỗ, cảnh tượng phản chiếu vào đáy mắt khiến tâm trí cậu trống rỗng, suýt chút nữa quên cả hít thở.
Thẩm Thư Đình ngồi ở trước cùng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ còn đổ một ly rượu nho, lúc thấy cậu sắc mặt không đổi: “Đứng ở đó làm gì? Qua đây ngồi xuống, máy bay lập tức sắp cất cánh rồi.”
“Dựa vào cái gì phải ngồi cạnh anh?” Giọng nói bất mãn của Thiệu Hàng xen vào, câu cuối cùng là nói với Giản Trì: “Tôi đã để lại vị trí tốt nhất cho cậu.”
“Chờ một chút…”
Không đợi Giản Trì hoàn toàn làm rõ hết tất cả mọi chuyện lộn xộn trước mặt, Quý Hoài Tư ngồi đằng sau đứng dậy đi về phía cậu, trên mặt mang nụ cười không biết phải làm sao: “Đến tận tối qua anh vẫn đợi xem em có nói kế hoạch lần này cho anh biết không, nhưng không đợi được.”
“Mọi người… đều biết?” Giản Trì cảm thấy một cái đầu có chút không đủ dùng, làm sao cũng không nghĩ ra được vấn đề xảy ra ở đâu.
Thẩm Thư Đình nói: “Cậu cảm thấy sao?”
Giản Trì cảm thấy cậu bị Thẩm Thư Đình dùng bốn chữ này hạ thấp chỉ số IQ của mình, đang muốn phản bác lại thì đột nhiên sau lưng đụng vào một lồng ngực. Cậu quay đầu lại bắt gặp Văn Xuyên với đôi mắt sẫm màu mang theo ý xin lỗi, thấp giọng nói: “Thay đổi nhanh hơn so với kế hoạch.”
Đây là vấn đề nhanh hay chậm sao? Rõ ràng đã trở thành hai chuyện hoàn toàn không giống nhau. Lúc Giản Trì hoàn hồn đã ngồi bên cạnh Thẩm Thư Đình, cảnh sắc ngoài cửa sổ chuyển động từ chậm đến nhanh, có thể rõ ràng cảm nhận được âm thanh bánh xe lăn ầm ầm trên đường bay. Cuối cùng Giản Trì tìm lại được giọng nói của mình: “Nếu anh đã biết, tại sao không nói?”
“Còn cậu lại vì sao lại không nói?” Thẩm Thư Đình tiến lại gần Giản Trì, dẫn dến tiếng cảnh cáo nghiến răng nghiến lợi của Thiệu Hàng, hoàn toàn bị Thẩm Thư Đình coi nhẹ: “Không thích sự bất ngờ này?”
“Không phải…”
Đây quả thực là một bất ngờ không nói được là kinh ngạc hơn yêu thích nhiều hơn.
Giản Trì nhìn khuôn mặt Thẩm Thư Đình đang gần kề bên cạnh, trong con ngươi ngọc lục bảo phản chiếu khuôn mặt của cậu, Quý Hoài Tư không biết cố tình hay vô tình nhắc nhở lúc bay phải thắt dây an toàn, ngồi đúng vị trí của mình. Thiệu Hàng vẫn đang kêu Thẩm Thư Đình tránh xa một chút, đợi sau khi máy bay bay ổn định sẽ để Giản Trì qua ngồi cạnh. Văn Xuyên giải thích cậu ta không cố ý mất liên lạc, sự thay đổi này khiến cậu ta cảm thấy khá đột nhiên, có điều không hề bất ngờ.
Cuối cùng vẫn là không thể tránh khỏi đụng chạm nhau, lại một lần đối mặt với cảnh tượng “cực kì náo nhiệt”.
Khoảnh khắc máy bay cất cánh từ mặt đất, cảm giác mất trọng lượng của cơ thể mang theo tâm hồn trong chốc lát nhẹ nhàng bay lên. Giản Trì không thể lý giải cảm giác giây phút này, dường như Thẩm Thư Đình đọc được những điều muốn nói từ đáy mắt cậu, khuôn mặt lạnh lùng bỗng lộ ra biểu cảm ấm áp hiếm thấy, khoé môi dâng lên.
“Không nói chuyện được?”
“Tôi phải từ từ mới nói được.” Giản Trì nói: “Tai bị ù quá.”
Thẩm Thư Đình đưa một viên kẹo bạc hà, vị mát lạnh trong miệng xua tan cảm giác khó chịu do tiếng ù ù. Máy bay dần ổn định ở độ cao mười nghìn mét, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính, áng mây đan xen lẫn nhau, giọng nói của Thẩm Thư Đình rơi vào tai cậu.
“Hưởng thụ chuyến du lịch này.” Hắn nói: “Chuyến bay cần mười tiếng, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nói ít đi mấy câu.”
Giản Trì không nhịn được cười.
Giống như không biết phải làm sao, giống như căng thẳng, giống như sự mong đợi từng chút một khó có thể dùng ngôn ngữ nói.
Có lẽ một người đi du lịch rất thú vị, nhưng sự tham gia của những người khác báo hiệu trước khả năng khám phá thêm những cảnh quan chưa được biết đến nhiều hơn.
Saintston sẽ không phải là điểm kết thúc của cuộc hành trình, càng không phải điểm kết thúc của họ, đây là một chuyến du lịch lâu dài và rực rỡ, lấy đời người làm đơn vị, chạy tới một tương lai thuộc về họ.
– Hoàn Chính Văn –