Màu trắng chói mắt lại tràn ngập khắp không gian, Giản Trì bị lôi kéo. Cậu cảm thấy bản thân như đang bay bổng dần mất đi trọng lượng. Khuôn mặt của Tần Sơ Hủ trước mắt cậu càng ngày càng trở nên mơ hồ.
“Đây chính là sự thật sao?” Giản Trì hỏi một cách khó khăn.
“Đây chính là sự thật.” Tần Sơ Hủ trả lời mạnh mẽ dứt khoát.
“Tại sao phải đến tận bây giờ?” Giản Trì biết Tần Sơ Hủ giấu cậu nhất định là xuất phát từ nguyên nhân gì đó nhưng bất kể ai nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, Giản Trì vẫn hỏi ra miệng, cậu nổi giận đến mức không tài nào kìm nén được: “Tại sao không thể nói cho tôi biết ngay từ đầu?”
Tần Sơ Hủ lắc đầu: “Theo quy định thì tôi bắt buộc phải giấu cậu, đúng lúc vừa rồi, tôi đã bị hệ thống cảnh báo vi phạm.”
Giản Trì vẫn chưa hiểu ra: “Hệ thống?”
“Đây là trí tuệ nhân tạo của thế giới chúng tôi, dùng để giám sát công việc.” Tần Sơ Hủ giống như đang cười, không nghe rõ lắm: “Nhưng mà cũng không sao, làm xong nhiệm vụ thì tận hưởng một kì nghỉ dài cũng không tệ, chỉ tiếc là không được nhận lương tháng này rồi.” Dứt lời anh ta thở dài một tiếng.
Cuối cùng thì Giản Trì cũng hiểu, Tần Sơ Hủ đã phải trả giá cho việc để cậu biết được sự thật, bất chợt cậu cảm thấy áy náy vì giọng điệu quá khích vừa nãy: “Tôi xin lỗi, chuyện này ảnh hưởng đến anh nhiều lắm phải không?”
“Đúng thế, tôi có thể bị mất việc vì chuyện này.”
Tần Sơ Hủ đã thành công dọa được Giản Trì, cả hai đứng hình chừng vài giây, cuối cùng không nhịn được anh ta bắt đầu trêu đùa: “Nếu thật lòng thương xót tôi, sau khi trở về hãy chịu trách nhiệm bằng cách sống thật tốt. Cậu cần ghi nhớ những chuyện như vậy sẽ không bao giờ lặp lại nữa, cậu đã vô tình thay đổi cuộc đời của rất nhiều người. Cậu còn quan trọng hơn so với tưởng tượng của bản thân, Giản Trì.”
Cảm giác không trọng lượng khiến ý thức của Giản Trì càng ngày càng mờ nhạt, giọng nói của Tần Sơ Hủ bị át đi bởi từng đợt tiếng ồn của thế giới bên ngoài: “Câu vừa rồi anh nói là gì vậy?”
“Chúng ta phải tạm biệt ở đây thôi.”
Giản Trì đã nghe rõ, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, lạc lõng khó diễn tả. Cậu không thể tưởng tượng ra được nếu như không có sự thật mà sự xuất hiện của Tần Sơ Hủ mang lại, có lẽ cậu sẽ vẫn tiếp tục sống với nhận thức sai lệch, cứ thế chìm trong bóng tối suốt cuộc đời. Con người thường sẽ luôn cảm kích đối với người đầu tiên tiết lộ sự thật với mình, Giản Trì nói với chút ý thức còn sót lại: “Tạm biệt, cảm ơn anh!” Như sực nhớ ra chuyện gì, cậu tiếp tục nói: “Tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến anh bị trừ lương.”
Tần Sơ Hủ cười, lần này không phải là dường như nữa mà Giản Trì biết ánh mắt đó như đang cười tiễn cậu rời đi.
Màu sắc phản chiếu vào ánh mắt lúc này không còn là màu trắng chói mắt nữa. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng xông vào mũi, Giản Trì từ từ chớp mắt, chiếc bóng mờ ảo dần trở nên rõ nét, đúng lúc cậu định mở miệng nói, mới phát hiện ra mặt nạ oxy trên mặt.
“Khụ…”
Giản Trì vốn dĩ muốn hỏi: “Có ai không?”, nhưng cổ họng chỉ phát ra một tiếng ho khan. Cậu cử động ngón tay gần thân mình, nhưng lại cọ vào một tấm vải. Cậu nghiêng đầu sang, một người đàn ông nằm gục bên cạnh giường đầu tóc rối bù, đang vùi mặt vào cánh tay ngủ say sưa.
Giản Trì nhấc cánh tay lên một cách khó khăn, khẽ vỗ vào đầu người đó, Thiệu Hàng khẽ nhúc nhích vai, ngập ngừng trong giây lát bất chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đang mở to của Giản Trì, lúc mở miệng nói còn bật ra âm thanh ú ớ khàn khàn: “… Giản Trì?”
“Ừ.” Giản Trì cảm thấy vẫn ổn, chỉ là cố thế nào cũng không có sức lực, bao gồm cả giọng nói: “Anh có thể gọi bác sĩ đến, tháo mặt nạ này ra không?” Hơi thở hổn hển nóng rực khiến cậu khó chịu vô cùng.
“Được, tôi đi gọi bác sĩ.”
Thiệu Hàng lao vút đi như người mất hồn, lúc đứng dậy còn suýt bị vướng vào ghế, lúc ra tới cửa vẫn còn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Giản Trì như thể xác nhận lần cuối. Giản Trì không hiểu Thiệu Hàng lo lắng chuyện gì, mãi cho tới khi bác sĩ nói cậu đã hôn mê suốt một tuần, các dấu hiệu sinh tồn đều yếu ớt, lúc này Giản Trì mới hiểu vì sao Thiệu Hàng đã bất an như vậy khi chứng kiến cậu tỉnh lại.
Cũng may là mọi chuyện đã qua.
Đến buổi chiều, Giản Trì có thể ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của người khác, Thiệu Hàng mang cơm tối đến cho cậu, trông có vẻ như đặc biệt cho người chuẩn bị đồ bổ dành riêng cho cậu. Vị giác vẫn chưa khôi phục nhưng cậu đã ăn hết số thức ăn đó do cơn đói bụng. Bác sĩ nói với Giản Trì cậu thật may mắn. Trong tai nạn xe hơi lần này cậu chỉ bị thương ở hai xương sườn và một số chấn thương ngoài da, kèm theo chấn thương nhẹ ở vùng đầu. Trong thời gian hôn mê một tuần, các bác sĩ đã luân phiên kiểm tra tất cả đều hoang mang, thậm chí còn nghi ngờ đã chẩn đoán sai sót, bởi với tình trạng thương tích của cậu tuyệt đối không thể bị hôn mê sâu lâu như vậy. Chỉ có một mình Giản Trì biết, lúc đó nhận thức của cậu bị Bạch Hy Vũ tìm mọi cách phá hoại trong thế giới ảo.
“Bây giờ cậu cảm thấy thế nào, mệt rồi phải không?”
Suốt cả ngày trời, kể từ lúc cậu tỉnh cho đến tận chiều tối, ngoại trừ lúc đi lấy cơm thì Thiệu Hàng không rời phòng bệnh lấy một bước, Giản Trì thật sự không biết nên bắt đầu đầu từ đâu để giải thích tất cả những chuyện này: “Tôi đỡ nhiều rồi, anh không nghe thấy bác sĩ vừa nói sao? Cùng lắm là hai tuần nữa tôi có thể ra viện rồi.”
“Có thật không?”
Giản Trì bật cười: “Lúc bác sĩ nói không phải anh cũng có mặt ở đây à?”
Thiệu Hàng xị mặt xuống: “Ban đầu bác sĩ cũng nói hai ngày sau cậu sẽ tỉnh lại.”
Giản Trì đành im lặng.
Vốn dĩ cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thiệu Hàng nhưng khi nhìn thấy Thiệu Hàng lộ rõ vẻ mệt mỏi cùng với đôi mắt trũng sâu thâm quầng, cậu đã từ bỏ suy nghĩ ích kỉ ấy. Trời càng lúc càng tối, Giản Trì giục Thiệu Hàng nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi nhưng bất kể ra sao Thiệu Hàng cũng không bằng lòng. Bác sĩ đi kiểm tra phòng bệnh cũng có khuyên vài câu, dưới sự khuyên bảo hối thúc của bác sĩ và Giản Trì, mãi sau Thiệu Hàng mới miễn cường đồng ý đi về. Hắn căn dặn bác sĩ như thể uy hiếp rằng nếu có chuyện gì xảy ra cũng phải gọi điện ngay bất kể là giờ nào, lúc ra về cũng giống hệt với buổi sáng cứ đi một bước lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Giản Trì cảm thấy buồn cười trước sự căng thẳng của Thiệu Hàng đồng thời trong lòng cậu cũng cảm động một cách khó tả.
Hai người họ không ai nhắc đến chuyện tai nạn xe nữa, hoặc là Thiệu Hàng cũng hiểu ra, việc quan trọng bây giờ không phải là trả thù bằng cách nào mà cần phải dưỡng thương hồi phục sức khỏe trước. Giản Trì lần lượt trả lời các câu hỏi của bác sĩ đến kiểm tra, khi thấy bác sĩ chuẩn bị rời đi, cậu vội vàng gọi với lại: “Bác sĩ biết người bị tai nạn cùng với tôi, hiện giờ tình hình người đó ra sao rồi?”
Giản Trì tự nhủ với bản thân rằng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, khoảnh khắc cậu vừa nói dứt lời, trái tim bỗng đập dồn dập một cách không kiểm soát. Cậu lo sợ sẽ nghe thấy câu trả lời không mong muốn, cho dù chỉ là 1% khả năng, cậu vẫn sợ đến mức thở gấp. Bác sĩ nói: “Cậu đang nói đến người đàn ông họ Quý phải không? Vết thương của bệnh nhân đó nghiêm trọng hơn của cậu một chút, hiện tại vẫn đang bị hôn mê. Tôi không phải là bác sĩ điều trị chính của cậu ấy, nếu cậu muốn biết rõ hơn có thể trực tiếp hỏi bác sĩ Trương.”
“Tôi có thể đi thăm bệnh nhân đó không?” Giản Trì không dám hỏi từ “một chút” mà bác sĩ nói là như thế nào. Khái niệm “nghiêm trọng” trong nhận thức của bác sĩ luôn có sự chênh lệch nhất định so với hiểu biết của bệnh nhân. Giản Trì thà tự mình trực tiếp đến nhìn tận mắt Quý Hoài Tư một lần còn hơn là nghe những lời đánh giá cụ thể nhưng tàn nhẫn của bác sĩ.
“Tôi không khuyến khích cậu vừa tỉnh lại đã vội xuống giường.” Bắt gặp ánh mắt khẩn thiết và thấp thỏm lo lắng của Giản Trì, cuối cùng bác sĩ cũng mở lời: “Nếu cậu thật sự muốn đi, hãy để y tá đưa cậu đi bằng xe lăn, đi nhanh về nhanh.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Cảm giác mới lạ khi lần đầu ngồi xe lăn đã biến mất ngay khi nỗi lo lắng xen lẫn bất an nghĩ đến việc sắp nhìn thấy Quý Hoài Tư. Trong đầu Giản Trì lúc này ngập tràn hình ảnh của Quý Hoài Tư. Cậu sợ hãi khi gặp một người thương tích đầy mình, toàn thân băng bó trắng toát, càng sợ hơn là cho dù cậu dùng hết chút ý thức cuối cùng bảo vệ đôi tay của Quý Hoài Tư cũng không thể thay đổi được kết cục.
Y tá đẩy cánh cửa phòng bệnh nhân ra. Trong căn phòng tối tăm phảng phất hương hoa tao nhã xen lẫn với mùi thuốc khử trùng. Lọ hoa ở đầu giường được cắm một bó hoa tươi. Cảnh tượng trước mắt Giản Trì không kinh khủng như những thứ trong tưởng tượng của cậu. Quý Hoài Tư nằm trên giường bệnh tựa hồ như đang chìm trong giấc ngủ, trên đầu quấn băng gạc, đeo mặt nạ ô xy giống hệt cậu lúc trước. Hai tay anh đặt bên ngoài chăn, tay phải đang được cắm dây truyền dịch.
Những ngày tháng hôn mê này đã khiến Quý Hoài Tư gầy đi nhiều, thậm chí cổ tay cũng nhỏ lại một vòng.
Giản Trì bước đến bên cạnh giường bệnh của Quý Hoài Tư. Cậu cẩn thận khéo léo đỡ lấy bàn tay trái thon dài, sạch sẽ không bị quấn băng gạc của Quý Hoài Tư, không hiểu sao nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, thấm ướt trên ga trải giường.
Cậu cảm thấy thật may khi Quý Hoài Tư sẽ không mở mắt chứng kiến dáng vẻ nhếch nhác lúc này của cậu, có thể để cậu thoải mái bộc lộ những cảm xúc buồn vui lẫn lộn trút bỏ gánh nặng trong lòng. Ngắm nhìn nét mặt yên bình trong bóng tối của Quý Hoài Tư, Giản Trì nắm chặt lấy tay anh, đưa gần lên môi, in dấu lên đó một nụ hôn đại diện cho tất cả những hy vọng tốt đẹp nhất trên thế giới, một nụ hôn tưởng như đã mất đi nhưng nay đã tìm lại được.
“Tốt quá rồi.”
- -----oOo------