Thật lâu sau, Giản Trì vẫn không thể tỉnh táo lại từ khi nhìn thấy bức ảnh kia, trong khoảnh khắc mà tín niệm của mình bị sụp đổ hoàn toàn.
Cậu không còn cách nào liên tưởng một Bạch Hy Vũ chỉ vì chút chuyện nhỏ đã khóc đỏ hoe vành mắt cùng một cậu thiếu niên tuy tỉnh táo mà tàn nhẫn thực hiện hành vi phạm pháp như vậy. Đáng sợ hơn là trong lòng còn văng vẳng tiếng nói: Bạch Hy Vũ như thế này mới có thể giải thích rõ tất cả những gì không đúng lúc trước.
Một Bạch Hy Vũ u ám, ích kỷ, lại giỏi ngụy trang so với một Bạch Hy Vũ vẫn giữ được sự sạch sẽ, ngây thơ bên trong hoàn cảnh tràn ngập tội ác khó mà tả nổi thì càng xác đáng hơn. Cho tới bây giờ, Giản Trì đều nghĩ sai hết rồi, cậu bị quyển sách kia lừa gạt, cũng bị kỹ thuật diễn tài tình của Bạch Hy Vũ lừa gạt.
Từ ngày bắt đầu nào đó, có lẽ ông trời vì muốn đền bù cho mười bảy năm chịu khổ trước kia của Bạch Hy Vũ cho nên cuộc sống của cậu ta từ đó về sau đều rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Giản Trì nhìn thấy biệt thự nhà họ Bạch quen thuộc, trong một giấc mơ cậu từng nhìn thấy tất cả nơi đây thông qua thị giác của Bạch Hy Vũ trong quyển sách kia. Chỉ là tất cả đều là “Bạch Hy Vũ trong sách”, bây giờ nơi cậu nhìn thấy mới thật sự là thực tế, hoàn chỉnh không có sự hạn chế bởi những từ ngữ trong thế giới sách.
Trong sách miêu tả lúc Bạch Hy Vũ mới tới nhà họ Bạch, thân thế đáng thương cùng với sự áy náy chuyện con riêng nên Bạch Thịnh Anh càng yêu thương cậu ta nhiều hơn, không chỉ lấy được vị trí nhập học vào trường Saintston mà còn khiến Bạch Thư Quân được nuông chiều từ nhỏ phải sinh lòng ghen ghét. Bây giờ, Giản Trì thấy tất cả đều giống với nội dung trong sách, nhưng vẫn có những điểm khác biệt khiến người ta phải rùng mình.
Nhìn qua cứ tưởng một vị trí trong trường Saintston chính là do Bạch Thịnh Anh chủ động tặng cho Bạch Hy Vũ vì muốn bồi thườngnhưng trên thực tế, sau khi đến nhà họ Bạch, mỗi ngày Bạch Hy Vũ đều sẽ dùng giọng điệu đau thương, khó hiểu để nhắc nhớ về người mẹ đã chết trước mặt Bạch Thịnh Anh, lúc trông thấy Bạch Thư Quân, đáy mắt sẽ thường ẩn chứa sự tàn nhẫn và hâm mộ. Cậu ta không muốn để người ta nhìn ra tâm lý khác biệt của mình nên cố gắng che giấu đầy vụng về. Chính vì điều này mà khiến sự áy náy bất giác đạt tới cực điểm, rốt cuộc Bạch Thịnh Anh chợt xem xét tới việc ra quyết định cho cả Bạch Hy Vũ và Bạch Thư Quân cùng nhau học ở trường Saintston.
Cậu ta dựa vào kỹ thuật diễn xuất thành thục của mình từng chút một chiếm lấy những thứ cậu ta mong muốn, lần này là đến cha của cậu ta.
Giản Trì cho rằng Bạch Hy Vũ chọc Thiệu Hàng là chuyện ngoài ý muốn, dần dần với Văn Xuyên bắt đầu từ hiếu kì, rồi đến chuyện chống đối Thẩm Thu Đình là bởi vì tính tình quật cường từ bên trong hay yêu Quý Hoài Tư là đến từ sự tìm thấy ánh sáng chiếu rọi bên trong hoàn cảnh khốn cùng. Giản Trì thà tin tưởng tất cả đều là tự nhiên xảy ra nhưng mà “nhìn qua” và “trên thực tế” lại có sự khác biệt. Bạch Hy Vũ dùng hành động để nói cho cậu biết tính hai mặt của thế giới này tàn khốc như thế nào.
Trong sách miêu tả không hề sai, mỗi một việc đều thật sự xảy ra, nó chỉ tóm tắt một phần “quan trọng nhất” bên trong mọi việc, bỏ bớt đi những chuyện mà Bạch Hy Vũ từng bị nhiều người mờ mịt khiêu khích rồi cậu ta lại cố gắng dẫn lối và tới cuối cùng là cậu ta trở thành người bị hại chiếm được sự đồng tình của từng người. Trong sách chỉ viết những điều cuối cùng của mọi chuyện, thế là Giản Trì chỉ nhìn thấy một Bạch Hy Vũ vô tội bị hãm hại bên dưới những thứ tôi tranh anh cướp.
Giản Trì nhớ rõ ban đầu Thiệu Hàng, Văn Xuyên và Thẩm Thư Đình, bên trong mỗi người bọn họ đều ẩn chứa một vẻ âm u trên người, hoặc giống như vẻ ác liệt, ngoan cố của Thiệu Hàng hoặc quyết giữ lại trong lòng như Văn Xuyên. Ngay khi Bạch Hy Vũ xuất hiện đã vô tình xúi giục những thứ tà ác bên dưới đáy lòng bọn họ, khuếch tán lên thành một số lượng lớn những thứ ngang ngược vốn như đã bị bóp chết. Trong chuyện xưa, bởi vì những người này ngày ngày cố chấp tranh đoạt, mà Bạch Hy Vũ cuối cùng cũng có được “Lồng Giam Tình Yêu” giống với tên quyển sách kia. Bên ngoài chuyện xưa kia, Giản Trì chỉ nhìn thấy một tên điên vì để hưởng thụ sự yêu thương quái dị này mà điều khiển tất cả mọi thứ xảy ra.
Không có cái gì gọi là tốt bụng độ lượng cả, Bạch Hy Vũ nguyện ý lần lượt tha thứ những lần Bạch Thư Quân hãm hại chính là vì để mỗi lần đó có được sự quan tâm và yêu thương càng nhiều của những người này.
Cũng không có cái gì gọi là hai bên tình nguyện, Giản Trì không cách nào thuyết phục chính mình nhìn ra sự yêu thương bên trong những kỹ xảo diễn xuất cùng với những trăm phương nghìn kế mà Bạch Hy Vũ làm ra. Thậm chí, cậu cũng không cách nào cảm nhận được tình yêu mà ba người Thiệu Hàng dành cho Bạch Hy Vũ.
Giản Trì chưa hề cảm thấy tình yêu có thể dễ dàng tha thứ những tổn thương. Cậu cảm thấy mình chưa đến mức yêu Quý Hoài Tư nhưng lúc xảy ra nguy hiểm, theo bản năng cậu lại không hề muốn Quý Hoài Tư bị tổn thương. Nếu như chỉ thích mà đã làm được điều đó thì khi yêu một người, có lẽ ngay cả nhìn thấy người kia bị thương thôi thì mình cũng sẽ thấy đau lòng.
Nếu đúng như trong sách, nếu như ba người Thiệu Hàng thật sự yêu Bạch Hy Vũ, bọn họ sẽ không lần này tới lần khác vi phạm “ý nguyện” của Bạch Vũ Hy để đấu tranh đến tôi chết anh sống, sẽ không tự tay phá hủy sự tự do của cậu ta, bẻ gãy cánh của cậu ta, dùng lời nói dối để nhốt cậu ta bên cạnh. Loại bệnh dây dưa này là hậu quả xấu do Bạch Hy Vũ kích thích những ác niệm bên dưới đáy lòng bọn họ, vì không chiếm được nên muốn hủy diệt đi, cứ như vậy nhận ra từng chút một về sự thật đầy đáng sợ, nhưng tất cả mọi người đều bị vây khốn bên trong lồng giam yêu thương đổ đấy lời dối trá này, không cách nào thoát ra khỏi.
Bên trong chuyện xưa, Quý Hoài Tư chính là một nhân tố không thể khống chế. Anh không chịu sự ảnh hưởng của Bạch Hy Vũ. Từ đầu tới cuối, anh đều giữ gìn khoảng cách thích hợp, toàn bộ sức lực và sự nhiệt tình đều đặt trên violon và làm một hội phó ưu tú. Giản Trì không biết rốt cuộc Bạch Hy Vũ có thật lòng thích Quý Hoài Tư hay không hay chỉ vì sự không cam lòng do không có được, cho dù cuối cùng bị ba người Thiệu Hàng “ép” xác định quan hệ nhưng vẫn không hề từ bỏ cơ hội tiếp cận Quý Hoài Tư.
Cậu ta xem Quý Hoài Tư trở thành mục tiêu tấn công.
Lần đầu tiên, Giản Trì thông qua mắt người khác nhìn thấy một Quý Hoài Tư lạnh lùng mà xa cách. Anh từ chối Bạch Hy Vũ, rời xa mấy người Thiệu Hàng nhưng vẫn bị những thái độ thù địch cùng khiêu khích từ những người không hiểu rõ kia. Mỗi khi những chuyện này xảy ra, sau đó Bạch Hy Vũ sẽ đỏ mắt tìm tới Quý Hoài Tư để xin lỗi, đồng thời còn nói cho Quý Hoài Tư biết, với sức lực nhỏ bé của cậu ta vốn không ngăn cản nổi bọn người Thiệu Hàng, càng không có cách nào thoát khỏi bọn họ.
Mỗi lần như vậy, Quý Hoài Tư đều sẽ nói với Bạch Hy Vũ “Không sao, đây không phải lỗi của cậu”, nhưng lần này, Quy Hoài im lặng một hồi lâu rồi mở miệng: “Cậu cần tôi giúp đỡ thoát khỏi bọn họ, đúng không?”
Bạch Hy Vũ khóc tới nỗi đôi mắt đỏ hồng, long lanh ánh nước, không gật đầu cũng không lắc đầu: “Em, em không muốn liên lụy anh…”
“Cậu đã liên lụy tới tôi.” Quý Hoài Tư nói, “Cậu phải hiểu rằng trên thế giới này không phải tất cả mọi người đều sẽ bị cậu hấp dẫn như bọn người Thiệu Hàng. Mặc kệ giữa các người có vấn đề gì, nhưng rất xin lỗi, tôi không thích cậu, cũng không muốn giúp cậu. Trong mắt tôi, đây đều là do cậu gieo gió gặt bão.”
Từ trước tới nay một Quý Hoài Tư luôn dịu dàng lại lần đầu tiên nói ra lời lạnh lùng như vậy với Bạch Hy Vũ, Bạch Hy Vũ bày ra nét mặt đờ đẫn, nước mắt cũng vì vậy mà ngừng chảy.
Cậu ta không còn chủ động đi tìm Quý Hoài Tư nữa nhưng mỗi lần gặp nhau, trong mắt Bạch Hy Vũ đều lóe lên sự thấp thỏm và tổn thương, dẫn tới người khác nghĩ lệch hướng rồi từng bước một nghĩ sâu xa hơn. Tình cảnh của Quý Hoài Tư không chỉ không được cải thiện mà càng ngày càng tồi tệ hơn. Đêm liên hoan tốt nghiệp đó, Bạch Hy Vũ vừa quan sát Quý Hoài Tư, vừa thuần thục dẫn lên sự hận thù của Bạch Thư Quân – tất cả những hãm hại trước đây đều bắt đầu như vậy.
Thế là tất cả xảy ra giống như mọi thứ vốn nên như vậy. Bạch Hy Vũ không để ý Quý Hoài Tư từ chối cho cậu ngồi lên xe của anh. Một Quý Hoài Tư lịch thiệp cuối cùng cũng không thể nào đuổi cậu ta xuống xe. Cả đường đi, Bạch Hy Vũ đều mờ mịt hoặc thẳng thắn bày tỏ tình yêu của cậu ta với Quý Hoài Tư, dần tăng lên thành ý muốn đụng chạm. Không hề ngạc nhiên khi chỉ nửa đường Bạch Hy Vũ đã bị mời xuống xe. Nhìn điểm đen từng chút một mất hút trong tầm mắt, cậu ta không hề rời đi mà đi tới rừng cây ven đường, lẳng lặng chờ đợi.
Cậu ta biết Bạch Thư Quân nhìn thấy hành động lúc cậu ta lên xe, biết đêm nay Bạch Thư Quân đã uống nhiều, biết sau khi bị cậu ta kích thích thì Bạch Thư Quân sẽ thường làm ra vài chuyện ngu ngốc, cũng biết rõ người trong xe chính là Quý Hoài Tư.
Thế là chiếc xe con quen thuộc mạnh mẽ đâm tới phương hướng Quý Hoài Tư vừa rời đi, Bạch Hy Vũ biết số trời lại để ý tới cậu ta lần nữa.
Mỗi lần cậu ta thực hiện kế hoạch đều không được coi là quá bí mật. Có lẽ buổi sáng hôm đó chỉ cần Du Lỵ không uống rượu, có lẽ bà ta không cầm tới cái bình sát trùng, có lẽ bà ta uống một ngụm xong là phun ra, hoặc có lẽ hàng xóm phát hiện kịp thời…
Giống như bây giờ, có lẽ vừa mới bắt đầu Quý Hoài Tư cứ ngăn cản không cho cậu ta lên xe, có lẽ cậu ta cũng không thể xuống giữa đường, có lẽ Bạch Thư Quân không bị kích thích rồi lái xe giết người…. Tất cả có lẽ cũng sẽ dẫn tới nguyên nhân thất bại.
Nhưng tất cả kế hoạch đáng sợ nhất là cho dù thất bại cũng sẽ không có bất cứ thứ gì thiệt hại. Du Lỵ sẽ không nhận ra Bạch Hy Vũ có ý giết bà ta, có lẽ chỉ cảm thấy lúc mình say nên không cẩn thận cầm nhầm bình, mà Bạch Hy Vũ cũng sẽ dần để bà ta tin tưởng không hề nghi ngờ. Quý Hoài Tư sẽ không biết mình đã gặp thoáng qua thần chết, mà Bạch Thư Quân cũng càng không nghĩ tới từ đầu tới cuối cậu ta đều bị lợi dụng. Dù cho thất bại, Bạch Hy Vũ cũng có một trăm lần trốn qua được đồng thời còn có cơ hội giúp mình tránh thoát sạch sẽ.
Từ xa truyền tới một tiếng “Bùm”, ánh lửa thiêu đốt lan tràn toàn bộ đêm đen.
Bên trong ánh sáng màu đỏ, khuôn mặt Bạch Hy Vũ u ám không rõ. Giản Trì không biết cậu ta đang nghĩ cái gì, càng không biết rốt cuộc Bạch Hy Vũ gặp phải kết cục gì, hay trong một giây phút nào đó có cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình. Cậu nhìn thấy trong hốc mắt Bạch Hy Vũ xẹt qua ánh nước.
Bên trong cơn lảo đảo, Bạch Hy Vũ chạy về đường xe qua lại, đầu tiên là chậm, càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên dừng lại thở gấp, hai tay chống trên đùi chống đỡ trọng lượng thân thể cậu ta, cậu ta ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động ra run rẩy bấm điện thoại. Trong giây phút đó, nước mắt đã rơi ồ ạt không thể khống chế.
“Anh đang ở đâu? Em ở, em ở… Em cũng không biết đây là nơi nào, không… Em không khóc, anh có thể tới chứ? Nơi này xảy ra chuyện thật là đáng sợ…”
Giản Trì ý cảm thấy cuộc điện thoại này càng ngày càng xa, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ nghe rõ một tiếng, trong khoảnh khắc nảy ra này, có lẽ là câu trả lời cho câu hỏi trên.
Bạch Hy Vũ lựa chọn gọi cho một trong ba người kia chứ không phải xe cứu thương cũng không phải là cảnh sát.
Mặc kệ là Bạch Hy Vũ mười bảy tuổi hay là Bạch Hy Vũ bây giờ, cậu ta chưa từng thay đổi.
- -----oOo------