Giản Trì cứng đờ người ra vài giây, máu toàn thân dồn dập hướng lên trên. Tay cậu chống vào tường quên dùng lực, giọng nói của Thẩm Thư Đình vang vọng bên tai cậu.
Sự im lặng như tờ trở thành vũ khí sắc bén đâm vào người Thẩm Thư Đình.
Ngón tay hắn dùng thêm sức nhéo cằm, Giản Trì cảm thấy đau âm ỉ trong xương, từ trong yết hầu của Thẩm Thư Đình nặn ra ba chữ: “Tại sao vậy?”
“Không phải anh đã hỏi Hạ Đàm rồi sao?”
Giản Trì không muốn nghe hay nói đến hai từ này chứ đừng nói đến việc nhớ lại, vì vậy cậu quay đi chỗ khác và bỏ câu hỏi lại cho Thẩm Thư Đình.
Vẻ chán nản này dường như bị Thẩm Thư Đình chú ý, hơi thở của hắn vừa chậm chạp vừa nặng nề, kìm nén đến đỉnh điểm: “Cậu không định phản bác lại tôi sao?”
Có vẻ như hắn đang đợi Giản Trì đưa ra một câu trả lời hoàn toàn khác, hoặc một câu trả lời dứt khoát là “không”. Nhưng thật đáng tiếc khi Giản Trì ấn vào tay Thẩm Thư Đình ở cằm mình rồi dùng sức kéo ra: “Anh đã biết sự thật rồi, không cần thiết phải hỏi lại tôi một lần nữa.”
Giản Trì không rõ Hạ Đàm đã nói những gì với Thẩm Thư Đình, nhưng cậu cũng đoán được nội dung tồi tệ nhất. Dù sao cậu cũng không thể hiểu được não úng nước biến thái của Hạ Đàm. Có thể chuyện này với anh ta mà nói vốn dĩ không được coi là một vụ tai tiếng, hoặc cũng sẽ chủ động đi khoe với người khác.
Ánh mắt Thẩm Thư Đình tối sầm lại: “Mắt nhìn của cậu càng ngày càng kém, thật sự có thể nhìn trúng tên Thiệu Hàng đó.”
“… Anh nghĩ vào lúc đó tôi có nhiều thời gian như vậy sao?”
Nhưng Thẩm Thư Đình không nghe Giản Trì giải thích, chỉ cần nhắc đến cái tên Thiệu Hàng, hắn đều như bị vi khuẩn không rõ tên nhiễm vào, hắn nhếch khóe môi biểu lộ ý giễu cợt.
Thậm chí Giản Trì còn nghi ngờ quá trình thu nhận một người của Thẩm Thư Đình là theo thứ tự “trong sạch”. Ví dụ như Quý Hoài Tư đều giữ khoảng cách lịch sự với tất cả mọi người, Văn Xuyên lúc đầu cũng từ chối người cách xa vạn dặm, chỉ có Thiệu Hàng là lẫn lộn với bạn bè xấu, đồng thời còn tùy tiện bắt nạt người khác. Trong lời nói Thẩm Thư Đình bộc lộ ra sự căm ghét của mình đối với hắn.
Điều mà Giản Trì cảm thấy mâu thuẫn là hầu hết mọi người sẽ có ấn tượng xấu với Thiệu Hàng, khó có thể thích hắn, nhưng sau khi tiếp xúc một khoảng thời gian dài, những người này rất có thể sẽ khó ghét Thiệu Hàng như trước kia.
Cậu bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thư Đình.
“Tại sao anh lại … anh thật sự viết thư cho trường sap?”
“Ban đầu tôi định làm như vậy.”
Thẩm Thư Đình nói: “Trường học đã gửi email cho tôi trước.”
Hai câu trả lời này không khiến Giản Trì ngạc nhiên, nó nói lên điều mà hầu hết mọi người đều nghĩ: “Tôi đã cho rằng trường sẽ chọn lại một hội trưởng mới.”
Thẩm Thư Đình lạnh lùng nói: “Bọn họ không tìm được ứng cử viên có thể vượt qua Hạ Đàm cho nên chỉ có thể tìm tới tôi.”
Câu trả lời này không hề giống như đang khoa trương chút nào. Dựa vào tính cách của Thẩm Thư Đình hắn càng chẳng thèm làm loại việc như vậy. Giọng điệu bình tĩnh nói ra một câu đó với hắn là một chuyện vô cùng bình thường nhưng khiến Giản Trì nghẹn lại.
Mọi người trong mỗi tầng lớp không hoàn toàn bình đẳng. Ví dụ, với những người ngoài thì có vẻ những học sinh có thể vào Saintston đều giàu có nhưng trong số những người giàu này cũng được chia thành năm bảy loại khác nhau, giống như một PC cố gắng giúp đỡ cậu vào ngày hôm đó. Lần đầu tiên Giản Trì nhận thấy rằng hoá ra trong BC cũng có sự phân cấp. Rõ ràng Thẩm Thư Đình là người đứng đầu kim tự tháp này nên cho dù mọi người có ghét hắn đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể không tôn trọng hắn.
Có lẽ Hạ Đàm đã đánh giá bản thân quá cao mà lại đánh giá thấp Thẩm Thư Đình. Không biết Thẩm Thư Đình đã nghĩ gì trong sự im lặng này, đôi mắt đen ngọc lục bảo chiếu thẳng vào mắt Giản Trì.
“Chuyện này là do tôi sơ suất. Tôi sẽ không để Hạ Đàm xuất hiện ở trước mắt cậu nữa. Nếu cậu có bất cứ ý tưởng gì thì bây giờ có thể nói cho tôi biết.”
“Ý tưởng?”
“Trả thù cậu ta.” Thẩm Thư Đình nói: “Người nhà họ Hạ không dễ động vào, chuyện tôi có thể làm có hạn nhưng tôi vẫn có thể khiến người ta đánh gãy một vài chiếc xương sườn của cậu ta.”
Giản Trì cảm thấy sự “đơn giản” của Thẩm Thư Đình hoàn toàn khác với sự đơn giản của những người khác. Sau khi nghe đến “trả thù” cậu do dự một chút nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần đâu.”
Điều đầu tiên là không muốn có thêm phiền phức, Giản Trì hoàn toàn không muốn có thêm người khác liên quan đến chuyện này, chẳng hạn như Thẩm Thư Đình. Hơn nữa để người khác trả thù thay mình thì không có cảm giác thoải mái chút nào.
Thẩm Thư Đình nói: “Đã muộn rồi.”
Giản Trì hơi sửng sốt.
“Hôm nay là ngày thứ tư cậu ta nhập viện. Vốn dĩ tôi muốn người ta đánh gãy hai xương sườn của cậu ta rồi dừng lại, nhưng bên kia ra tay quá mạnh làm gãy bốn chiếc, đủ để cậu ta nằm dưỡng thương trong vài tháng.”
“…” Chẳng trách tin tức của cả trường lan truyền vô cùng xôn xao mà nhân vật chính Hạ Đàm lại không xuất hiện.
Giản Trì rút lại suy nghĩ ở trên rằng “vốn dĩ không thoải mái chút nào”. Khi nghe tin Hạ Đàm bị đánh và không thể rời khỏi giường, cậu lại cảm thấy vô cùng hài lòng giống như uống ngụm nước đá đầu tiên sau khi vận động rất vất vả. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cơ thể và tâm trạng đều rất dễ chịu.
Thẩm Thư Đình ở trước mặt cũng bắt đầu cảm thấy vừa mắt hơn.
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn của Giản Trì xuất phát từ sự chân thành, nhưng nhìn vẻ mặt không ra sao của Thẩm Thư Đình cũng rất khó chịu, một lúc sau cậu mới nói ra hai chữ này. Hắn nhếch khóe môi lên, một nụ cười không có chút cảm xúc tiêu cực nào thoáng qua, giống như để người khác nhìn một chút sẽ là khinh nhờn, hắn nói: “Bây giờ, cậu sẽ phải trả lời câu hỏi của tôi.”
Tay Thẩm Thư Đình vuốt ve gáy của Giản Trì, sờ với lực vừa đủ hai lần rồi từ từ trượt dọc sống lưng xuống eo. Qua bộ đồng phục mỏng manh ngón tay quanh quẩn ở các múi cơ phát nóng. Giản Trì không chịu được cảm giác gai gai ở cột sống, ngón tay Thẩm Thư Đình dường như đang tích một dòng điện nhỏ, sống lưng cứng ngắc đã có chút mềm mại, có chút chua xót khó nhịn.
“Các cậu đã làm bao nhiêu lần rồi?”
“… Cái, cái gì?”
Pháo hoa như đang nổ bên tai của Giản Trì.
Môi của Thẩm Thư Đình càng ngày càng ghé sát vào, gần như chạm vào tai cậu, giọng nói lạnh lùng bao trùm một luồng hơi nóng: “Cậu ta chạm vào cậu như thế này trước, hay là hôn cậu trước?”
Những câu hỏi đáng xấu hổ này đối với Thẩm Thư Đình không hề gây trở ngại gì khi nó ra. Hắn phát âm trôi chảy, từ ngữ trầm bổng. Giản Trì không muốn tiếp tục đi theo phương hướng kỳ lạ này nhưng thực tế không thể thuận lợi như những gì cậu nghĩ. Thẩm Thư Đình lại hỏi: “Có phải cậu ta đã hôn cậu trước không?”
Giản Trì khẽ gật đầu, không dám tưởng tượng vẻ mặt của mình lúc này sẽ như thế nào.
Lời nói vừa dứt, Thẩm Thư Đình hôn cậu, môi chạm môi, cùng nhau chậm rãi cọ xát. Giản Trì nghe thấy Thẩm Thư Đình hỏi, môi chạm môi vài lần sau đó hắn mới lên tiếng: “Cậu ta đưa lưỡi ra sao?”
“Thẩm… Thẩm Thư Đình, đừng làm vậy.”
“Có đưa ra không?”
Giản Trì sắp cắn chặt răng, chống lại sự đụng chạm trên môi, cứng ngắc gật đầu.
Hơi thở hung hăng của Thẩm Thư Đình đã mất cảnh giác giữa môi cậu, Giản Trì buộc phải ngẩng đầu lên, trong nhận thức muộn màng nghĩ rằng cậu nên nói “không” nhưng bây giờ có nói dối cũng đã muộn rồi. Eo của cậu bị Thẩm Thư Đình ôm chặt. Cậu loạng choạng lao đến chiếc ghế da sau bàn làm việc. Thân thể đang chống đỡ đột nhiên trống rỗng, ngã ngồi trên ghế, nhưng cảm giác dưới chân không phải là da mềm mà là hai chân nóng rực của Thẩm Thư Đình.
“Thẩm… Thẩm Thư Đình…”
Giản Trì hoang mang muốn đứng dậy, nhưng Thẩm Thư Đình lại đè chặt người cậu vào chân mình, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Cậu ta chạm vào cậu như thế này sao?”
“Anh có thể bình thường một chút không? Tôi không…”
Vạt áo bị kéo lên, tay Thẩm Thư Đình chạm vào thân thể không mảnh vải che thân của Giản Trì giống như vừa rồi. Hắn càng vuốt ve một cách không kiêng dè eo, chân của Giản Trì bắt đầu mềm nhũn, lờ mờ cảm thấy có chút không ổn, hơi thở Thẩm Thư Đình phải vào bên tai của Giản Trì: “Cậu thích như vậy sao?”
Toàn thân Giản Trì đều sắp bốc cháy: “Không.”
“Nói dối.”
Thẩm Thư Đình cắn vào vành tai của Giản Trì, như một hình phạt cho việc không nói thật. Giản Trì không quan tâm đến tình huống xấu hổ lúc này, cậu di chuyển chân của mình để cố gắng thoát khỏi Thẩm Thư Đình nhưng phía sau cậu là một cái bàn lớn, một cử động nhẹ cũng sẽ chạm vào bàn. Giản Trì như bị mắc kẹt ở giữa mà đáng sợ hơn chính là cậu từ từ cảm nhận được phản ứng của thân dưới, chắc chắn cảm giác tiếp xúc không phải tới từ đùi của Thẩm Thư Đình.
Giản Trì sững người ở đó.
“Tiếp theo thì sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thư Đình khiến Giản Trì không thể kết nối hắn với những phản ứng bên dưới của hắn. Chỉ bằng cách lắng nghe cẩn thận mới có thể nhận thấy giọng nói của Thẩm Thư Đình có chút khàn đi. Giản Trì không dám động đậy, bỏ qua nguồn gốc của cảm giác xúc giác khiến cậu cứng đờ.
“Không nhớ nữa.”
“Không nhớ nữa sao?”
Giản Trì cố nén hơi thở hỗn loạn của mình xuống: “Tôi, tôi đã quên hết rồi, anh đừng có đùa như vậy nữa, buông tôi ra.”
Thẩm Thư Đình nhéo nhéo cằm Giản Trì, ép cậu phải cúi đầu bắt gặp ánh mắt hung hăng này, xuyên qua quần áo nhìn thấu thân thể trần trụi. Thẩm Thư Đình ngẩng cổ lên, ngay cả khi góc nhìn xuống người khác, hắn vẫn như một người nho nhã, kiêu ngạo như thiên nga trắng giữ chặt môi con mồi và để lại dấu ấn riêng của bản thân.
“Tôi không biết cậu thật sự không nhớ, hay là nói dối để lừa tôi nhưng từ nay về sau, cậu chỉ có thể nhớ rõ những chuyện tôi đã làm với cậu, không thể là Thiệu Hàng cũng không thể là người khác, đã hiểu chưa?”
- -----oOo------