Sau khi đến nơi, Giản Trì mới phát hiện suy nghĩ trước đây của cậu quá bảo thủ rồi.
Bữa tiệc sinh nhật không giống với bất kỳ buổi yến tiệc nào mà cậu từng tham gia. Căn biệt thự cao bốn tầng bao gồm một sân sau, ánh đèn gần như thắp sáng cả con đường trước cửa. Ban công nằm ở tầng ba có thể nhìn thấy hướng đông của biển, không khí trong phòng đã nóng lên từ lâu, hòa lẫn tiếng cười và tiếng nhạc, đôi lúc còn có tiếng trò chơi trong điện thoại hoặc là âm thanh rôm rả của rất nhiều người với nhau.
Hương thơm của thịt nướng từ vườn hoa bay đến, cả một bàn dài đầy rượu và những món ngon được bày trong biệt thự. Giản Trì nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, không ít người đã khoác tay các cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, mấy gương mặt này khiến cho Giản Trì cảm thấy dường như đều đã gặp qua ở buổi tiệc khiêu vũ năm mới, so với sự trang trọng và thanh lịch lúc đó thì ăn mặc tùy ý mà mát mẻ lúc này có lẽ mới là dáng vẻ hằng ngày của bọn họ.
Có người để ý đến Thiệu Hàng đi vào, vì thế rất nhanh mọi người đã chú ý vào nhân vật chính của buổi tiệc tối nay. Bây giờ Giản Trì đã hiểu vì sao Thiệu Hàng lại nói “Không hề vui vẻ lên được”, nhìn thấy người bước lên kính rượu nói lời chúc mừng tấp nập không ngớt, hoặc là chân thành hoặc là vờ chân thành chưa đủ. Nếu như đổi lại là cậu, chắc là không giữ được tâm trạng tốt đến hết buổi tiệc.
“Giản Trì, sao bây giờ mới đến?”
Bị vỗ vai một cái, Giản Trì quay lại nhìn thấy Trương Dương và một cô gái tóc ngắn, trong lúc bất ngờ, cô gái đã nở nụ cười với cậu, lộ ra hai hàm răng trắng muốt. Đây là hành động không thục nữ chút nào, cô ấy mặc một chiếc áo thun ngắn và quần jeans lưng cao khiến cô ấy trung tính và cá tính hơn. Nhưng Giản Trì cảm thấy cô gái trước mắt có một khí chất vô cùng dễ chịu và phóng khoáng, nở nụ cười lịch sự đáp lại.
“Cô là Phương…”
“Phương Du, Du trong vui vẻ, cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Ngư.”, Phương Du bắt tay với Giản Trì: “Cậu là Giản Trì đúng không? Trương Dương thường nhắc về cậu, luôn nói phải cảm ơn cậu đã giúp anh ấy thoát khỏi điểm số bên bờ vực đếm ngược. Vừa nhìn cậu tôi đã biết là không nhận nhầm người.”
Giản Trì rất ít khi tiếp xúc với người khác giới, khó tránh khỏi căng thẳng, nhưng sự phóng khoáng Phương Du khiến cho cậu tự nhiên mà thả lỏng người, vẫn chưa đáp lại, Trương Dương đã buồn phiền áp sát mặt Phương Du: “Anh còn chưa cho em coi ảnh của Giản Trì, sao mà em vừa nhìn đã nhận ra được rồi?”
“Anh hình dung khí chất của cậu ấy cho em, không phải rất dễ nhận dạng sao?”
“Cái đó không tính, anh nói mơ hồ vậy, mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em cũng không có bảo anh gọi là Tiểu Ngư.”
Phương Du như đang an ủi thú cưng vậy, cô ấy xoa đầu Trương Dương, bất lực cười: “Chuyện lâu lắm rồi mà anh vẫn còn nhớ, lúc đó em không bảo anh gọi là Tiểu Ngư, nhưng bây giờ anh muốn gọi gì cũng được. Được rồi, anh ở với bạn anh trước đi, bọn Tiểu An vừa gọi em đến trò chuyện một chút, em phải đi rồi.”
Trương Dương không nỡ mà hỏi: “Xíu nữa anh đi tìm em được không?”
“Đương nhiên là được.” Phương Du buông tay, trước khi đi còn nháy mắt với Giản Trì: “Gặp lại sau, Giản Trì, nhớ giúp tôi trông coi Trương Dương, đừng để anh ấy uống nhiều quá.”
Giản Trì cảm thấy chỗ cậu đứng có hơi chói sáng, vô thức đáp: “Được.”
Khi Phương Du không hề ngoảnh lại mà dứt khoát rời đi, Trương Dương đứng tại chỗ trông chờ mòn mỏi, Giản Trì hắng giọng hai lần mới bắt được hồn của cậu ta quay về: “Hai người…”
“Chúng tôi ở bên nhau rồi.”
Giản Trì cũng nghĩ vậy. Cậu chân thành vui mừng và chúc phúc cho Trương Dương, nhưng còn có chút nghi ngờ: “Chuyện bắt đầu từ khi nào?” Theo như tính cách của Trương Dương thì xác suất cao là không giấu nổi chuyện vui này.
Nghe lời này, Trương Dương đột nhiên bẽn lẽn, một người cao mét tám mà làm ra bộ dạng này thì vô cùng mắc cười: “Thật ra là chuyện vừa mới hôm qua, vẫn chưa kịp nói. Tôi muốn mời Phương Du cùng đến bữa tiệc này, ban đầu trò chuyện rất bình thường, sau đó cũng không biết vì sao mà càng nói càng chệch hướng, cô ấy hỏi tôi có phải thích cô ấy không, đầu óc tôi kích động nói phải, thế là chúng tôi ở bên nhau luôn.”
Tuy rằng âm thanh bị ngắt quãng, nhưng không khó để nghe ra được Trương Dương vui mừng lâng lâng, giống như vẫn đang trong mơ, Giản Trì thở dài: “Xem ra không chỉ có cậu một mình yêu thầm lâu như vậy, mà cô ấy đối với cậu cũng có tình ý.”
“Cô ấy che giấu rất tốt, trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này.”, Trương Dương nói: “Ngày hôm qua lúc ở bên nhau tôi đã hỏi Tiểu Ngư, cô ấy nói rằng trong buổi vũ hội tốt nghiệp hồi lớp 11 khi lần đầu tôi và cô ấy làm bạn nhảy, cô ấy đã biết tôi thích cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy cảm thấy mối quan hệ lúc đó không ổn định, đối với tôi lại không quá hiểu biết nên cô ấy đã không liên lạc với tôi. Sau đó, đi du lịch thì gặp lại nhau, cô ấy nghĩ đó là một loại duyên số, hơn nữa chúng tôi cũng sắp tốt nghiệp…”
Trương Dương cười ha ha hai tiếng nhìn có chút ngớ ngẩn nhưng Giản Trì có thể cảm nhận được niềm vui tràn đầy của Trương Dương và tình yêu của họ dành cho nhau, cho dù lúc bọn họ đứng cùng một chỗ cũng chưa từng có cử chỉ thân mật nhưng lại tạo cho người khác cảm giác không thể chen chân vào bầu không khí ấm áp đó, giống như bị tách ra thành hai thế giới với buổi tiệc ồn ào náo nhiệt chung quanh.
“Giản Trì, cậu đi cùng Thiệu Hàng sao?”
Giản Trì lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, tôi ngồi xe anh ta đến.”
Tiếng nhạc chói tai gần như che mất giọng nói đè thấp của Trương Dương: “Nghe nói Thiệu Hàng không mời hội phó và Thẩm Thư Đình, không biết một lát bọn họ có tới không. Nhưng không phải vấn đề, tôi chỉ muốn nói vậy thôi. Bây giờ cậu không cần phải lo lắng, cậu cứ chơi vui vẻ là được, nếu tôi gặp anh ấy tôi sẽ nói cho cậu.”
Giản Trì gật đầu tỏ vẻ đã biết, thầm cảm thấy biết ơn.
Từ khi Trương Dương biết cậu và Quý Hoài Tư chia tay, cậu ta không còn nhắc tới Quý Hoài Tư trước mặt cậu mà ngược lại còn giúp cậu đánh du kích, điều này khiến Giản Trì ngạc nhiên, nhưng với Trương Dương dường như đây chỉ là một chuyện bình thường. ‘Thần tượng làm sao có thể so sánh với bạn bè được’. Khi đó, những gì Trương Dương vừa vỗ ngực vừa nói đã khiến Giản Trì cảm động rất lâu, và cậu càng thêm nhận định người bạn này.
“Văn Xuyên có ở đây không?”
Trương Dương vỗ vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên mất, Văn Xuyên thấy lầu một ồn ào quá nên đã đi tới ban công trên lầu ba, không biết bây giờ cậu ấy còn ở đó không. Vừa rồi cậu ấy nói với tôi là nếu gặp cậu thì nói cho cậu biết một tiếng.”
“Không sao, tôi đi lên tìm cậu ấy.” Giản Trì đã ăn xong bữa tối, nhìn một bàn đồ ăn cũng không có cảm giác ngon, cũng không biết Thiệu Hàng và những người kia đã đi đâu. Có một vài bàn bi-a ở tầng một, tiếng va chạm và tiếng nhạc làm lỗ tai muốn nổ tung, lên ban công lầu ba hóng gió quả thực là một lựa chọn tốt.
Khi đi qua tầng hai, có một tai nạn nhỏ, Giản Trì vô tình đụng phải một nam sinh, mặc dù rất tò mò không hiểu vì sao người kia lại va vào cậu dù chỗ đó không phải điểm mù, đang lúc Giản Trì định nâng cậu ta dậy thì giọng nói của Hạ Đàm vang lên sau lưng.
“Giản Trì, thật là trùng hợp.”
Hạ Đàm không mặc đồng phục khiến Giản Trì không nhận ra anh ta ngay, rốt cuộc số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Giản Trì gật đầu chào, ánh mắt cậu nhìn nhìn vào nam sinh bên cạnh Hạ Đàm chừng vài giây, sạch sẽ và tinh tế, nhưng không phải là người đã vào văn phòng lần trước.
Hạ Đàm liếc nhìn trên người Giản Trì: “Cậu không đi cùng Thẩm Thư Đình sao?”
Dò hỏi một cách tự nhiên như vậy, có vẻ như anh ta có quan hệ đặc biệt với Thẩm Thư Đình. Tuy rằng không thể phủ nhận hoàn toàn, nhưng Giản Trì không thích bị người xa lạ hỏi như vậy, cậu mở miệng nói: “Không, tôi phải lên lầu tìm bạn.”
“Muốn rủ bạn của cậu cùng xuống lầu chơi không? Chúng ta qua đó chơi mấy trò chơi đi.” Hạ Đàm mỉm cười bước tới đỡ lấy vai Giản Trì rồi đẩy về phía trước như một người bạn tốt: “Đến đây, rất thú vị, chắc chắn cậu sẽ thích. Bữa tiệc chỉ cần sôi động là được, tiếc là Thẩm Thư Đình không có ở đây, nhưng có tôi thì cậu không phải lo lắng gì cả. ”
Giản Trì chưa kịp nói lời cự tuyệt đã bị buộc phải bước đến chỗ một nhóm người ngồi quây quần nhau cách đó không xa. Có mấy gương mặt lúc ở trong trường PC cậu có nhìn thấy, đều là những người có thân phận không thấp.
Quay đầu nhìn, Giản Trì thấy nam sinh đẹp trai đứng bên cạnh Hạ Đàm bị phớt lờ từ nãy đến giờ. Cậu ta đang cúi đầu đi theo phía sau Hạ Đàm, vô tình bắt gặp ánh mắt của Giản Trì, vai cậu ta hơi run lên, rụt rè nhìn đi chỗ khác
Cảm giác xa lạ kỳ quái này đã cản trở lời từ chối vốn chuẩn bị sẵn của Giản Trì, còn chưa kịp suy nghĩ thì cậu đã đến chỗ những người đó rồi.
- -----oOo------