Tiệc tối được tổ chức một cách có trật tự. Đèn chùm pha lê rực rỡ chiếu sáng toàn bộ hội trường. Tất cả các khách mời đều mỉm cười, vẻ ngoài tươi sáng đẹp đẽ và quần áo lộ ra vẻ hài hòa với bữa tiệc. Giản Trì mượn cớ đi lấy bánh ngọt, thật ra là không muốn bị Quý Hoài Tư và Thẩm Trữ Đình tiếp tục kẹp ở giữa. Bồi bàn bưng rượu đi ngang qua hỏi cậu có cần không, Giản Trì định từ chối, một bàn tay đã lấy một ly sâm banh từ phía sau cậu, trầm thấp nói: “Cảm ơn.”
Lông tơ sau gáy Giản Trì dựng thẳng đứng lên, không cần quay đầu lại đã có ý muốn rời đi. Cậu vừa bưng một đĩa bánh ngọt còn chưa kịp ăn yên lặng di chuyển sang bên cạnh vài bước, Bạch Âm Niên lên tiếng gọi cậu lại: “Thấy tôi đã muốn chạy sao?”
“Hóa ra là ngài Bạch, thật trùng hợp.” Giản Trì ra vẻ kinh ngạc, che giấu sự lén lút vừa rồi của mình: “Tôi còn tưởng là người khác, không có chú ý. Tôi đang chuẩn bị đi đến bên cạnh một lúc, xin lỗi không tiếp được.”
Bạch Âm Niên lắc nhẹ ly champagne, cổ tay thon dài để lộ một chiếc đồng hồ máy móc màu đen, cúi đầu nhấp một ngụm: “Dáng vẻ khi không làm ra biểu tình gì thuận mắt hơn.”
Giản Trì đang bưng đĩa bánh ngọt: “…” Lãng phí kỹ năng diễn xuất của cậu.
Đôi môi đằng sau ly rượu không rõ ràng mà cong lên trên một chút, khi buông ly champagne xuống, biểu tình của Bạch Âm Niên khôi phục lại lạnh lùng như trước: “Tôi còn tưởng rằng cậu đã sớm nhìn thấy tôi, vừa rồi lúc vào hội trường, tôi vừa liếc mắt một cái đã chú ý tới các cậu.”
Giản Trì nghe ra có chút sâu xa trong lời nói của Bạch Âm Niên, đặc biệt là sau khi trải qua hai lần bắt cóc, cách làm của những người có tiền này dù có việc gì hay không đều đi điều tra bối cảnh của người khác để lại một bóng ma sâu sắc cho Giản Trì. Cậu luôn cảm giác Bạch Âm Niên sớm đã biết cậu dây dưa với mấy người Quý Hoài Tư, giọng nói nhỏ đi: “Ánh mắt của ngài Bạch thật tốt.”
“Cậu nói gì?”
“Không có gì.” Giản Trì nói: “Tôi đi trước đây.”
Bạch Âm Niên phát ra một tiếng cười khẽ đến mức lập tức dung nhập vào không khí: “Cậu cho rằng tôi không nghe ra là cậu đang mắng tôi sao?”
Giản Trì không hiểu rõ. Mấy ngày cậu bị nhốt ở nhà họ Bạch cũng không thấy Bạch Âm Niên để ý cậu nhiều như vậy, ngoại trừ đêm trước khi rời đi Bạch Âm Niên uống say làm ra một chút hành động kỳ quái, nhưng là người say Giản Trì có thể miễn cưỡng thông cảm. Bây giờ cách một đoạn thời gian, Giản Trì vốn tưởng rằng sau khi cậu và Bạch Âm Niên gặp lại nhau lần nữa sẽ làm bộ như người xa lạ mới là phương thức ở chung tốt nhất, nhưng bọn họ không có một chút ăn ý nào. Giản Trì cũng không biết hắn lôi kéo mình nói những cái này là vì cái gì.
Tâm trạng khẩn trương muốn rời đi dường như bị Bạch Âm Niên dò xét. Hắn kéo gần khoảng cách với Giản Trì, từ nói chuyện qua loa vừa rồi chớp mắt có chút thân mật. Giản Trì theo bản năng nhìn về phía Quý Hoài Tư đang xã giao với mọi người cách đó không xa. Vừa rồi cậu có thể thành công chạy thoát cũng là nhờ có người nhận ra ba người Quý Hoài Tư, không có liêm sỉ mà thấy người sang bắt quàng làm họ. Dù sao cũng không thể nói chuyện trước mặt mấy người cha, có thể làm quen trước mặt người con cũng tốt. Lúc này người trước mặt Quý Hoài Tư đã thay đổi, Giản Trì đang định lui về phía sau kéo dài khoảng cách với Bạch Âm Niên, bên tai như có như không xẹt qua một giọng nói trầm thấp.
“Cậu đang nhìn vào bạn trai nhỏ của cậu sao? Cậu ta có biết quan hệ giữa cậu và Thẩm Thư Đình không, còn có Thiệu Hàng nữa.”
Giản Trì nhịn xuống xúc động muốn cho đĩa bánh ngọt chào hỏi mặt của Bạch Âm Niên, cắn răng thấp giọng hỏi: “Sao tôi lại nghe không hiểu ngài đang nói cái gì?”
Bạch Âm Niên không rõ ràng hơi nhíu mày một chút, không trả lời câu hỏi ngược của Giản Trì mà là bất thình lình nói một câu không chút ăn nhập nào. “Tôi năm nay hai mươi bảy tuổi.”
Ngụ ý gọi hắn là “ngài” đã già rồi.
Trong đầu Giản Trì hiện lên một chuỗi dấu chấm lửng, không biết Bạch Âm Niên đang để ý cái gì, huống chi hai mươi bảy tuổi đối với một học sinh trung học mà nói còn không tính là lớn tuổi sao? Giản Trì không gọi hắn là chú đã là một sự tôn trọng lớn. Trên thực tế, ban đầu Giản Trì thực sự nghĩ tới gọi là chú Bạch Âm Niên, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng ra gọi chữ này được, mới đổi thành “Ngài Bạch ” càng lễ phép xa cách hơn.
“Nếu không có chuyện gì…”
Ở lại thêm một phút nữa đều là dày vò đối với Giản Trì, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm khi Quý Hoài Tư quay đầu lại. Tuy rằng cậu và Bạch Âm Niên không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng đến lúc đó nhất định không thể thiếu lời giải thích nguyên nhân hậu quả, Giản Trì không thích loại phiền toái này. Cậu lui về phía sau một bước trở lại phạm vi xã hội bình thường, thấy Bạch Âm Niên không ngăn cản, tầm mắt dường như nhìn về phía sau cậu, Giản Trì quay đầu lại, đĩa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Thẩm Thưữ Đình đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, lộ ra ý tứ u ám và chất vấn rơi trên người Giản Trì. Giản Trì nghĩ bụng rõ ràng cậu chỉ nói mấy câu với Bạch Âm Niên, ngay cả vạt áo cũng không đụng tới, Thẩm Thư Đình lộ ra loại biểu tình giống như đến đây bắt gian là vì sao?
“Cậu ta trông rất tức giận.” Giọng nói của Bạch Âm Niên chậm rãi truyền đến từ phía sau: “Tôi biết một cách để làm cho cậu ta càng tức giận hơn, cậu nói xem cậu ta có đi qua đây không?”
Giản Trì cảnh giác: “Ngài muốn làm gì?”
Một chữ cuối cùng vừa dứt, Giản Trì đã cảm giác trên thắt lưng mình có một bàn tay đặt lên. Không biết từ khi nào Bạch Âm Niên đã đi tới bên cạnh cậu, tư thế thân mật ôm eo Giản Trì, tay còn lại giơ champagne nâng lên hướng về phía Thẩm Thư Đình biểu đạt sự chào hỏi, cong môi lễ độ.
Giản Trì cứng đờ cả người, thắt lưng bị Bạch Âm Niên nhìn như chỉ nắm hờ nhưng thật ra ôm rất chặt, trong lúc nhất thời không nghĩ ra cách giãy giụa không khiến người khác chú ý. Rơi vào trong mắt Thẩm Thư Đình thì giống như là khiêu khích không che giấu, ánh mắt trầm xuống gần màu xanh sẫm, sải bước đi về phía hai người. Nhịp tim Giản Trì đập rất nhanh, nghe thấy Bạch Âm Niên nói ở bên tai: “Cậu xem, phương pháp này rất hiệu quả.”
Rất có hiệu quả, chờ Thẩm Thư Đình mở miệng mắng người, phỏng chừng ngay cả kết cục cũng không biết nên làm gì.
Bạch Âm Niên chính là cố ý đến trả thù cậu.
Bởi vì không chỉ không đạt được mục đích khiến Thiệu Hàng chịu thiệt, còn trả tiền thuốc men cho cậu, thay em trai lau mông. Giản Trì nghi ngờ hợp lý, Bạch Âm Niên muốn làm cho cậu xấu mặt để giải nỗi hận trong lòng.
Phản ứng của Thẩm Thư Đình cũng không có gì bất ngờ, một tay kéo Giản Trì từ trong ngực Bạch Âm Niên qua, động tĩnh dẫn tầm mắt của người xung quanh tới. Thẩm Thư Đình làm như không phát hiện, đáy mắt nhìn chăm chú Bạch Âm Niên tràn đầy áp bách không chút che giấu, không đợi mở miệng, micro trên đài thông qua loa truyền giọng nói của người đàn ông trung niên đến mọi ngóc ngách của buổi tiệc, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Giản Trì ngẩng đầu nhìn qua.
Phó Chấn Hào ăn mặc chỉnh tề đứng trước micro, có thể nhìn ra dáng người dưới tây trang vẫn duy trì rất tốt, nhưng mà có chau truốt tinh tinh thần hơn nữa cũng không che giấu được khuôn mặt hơi giả dối và già nua. Phóng khoáng buông thả khi còn trẻ không phải sự trống trải có thể bù đắp được lúc về già, đây là lý do tại sao Giản Trì đã cho rằng ông ta là Phó Chấn Hào ngay từ cái nhìn đầu tiên, sự thật chứng minh cậu không đoán sai.
“Cảm ơn các vị đã đến dự tiệc trong lúc bận rộn trăm công ngàn việc, tôi ở chỗ này thay mặt nhà họ Phó bày tỏ chân thành cảm tạ đối với các vị…”
Phần mở đầu của một loạt các bài phát biểu kết thúc, toàn bộ khán phòng vỗ tay ào ào, Phó Chấn Hào nhận được tiếng vỗ tay, đợi tiếng vỗ tay dần dần tiêu tán, hắng giọng: “Tôi biết mọi người nhất định rất tò mò mục đích tổ chức bữa tiệc này. Nói ra thì thật xấu hổ, trước khi gặp vợ tôi, tôi tuổi trẻ khí thịnh, nợ rất nhiều món nợ ngu ngốc, trong những năm gần đây luôn luôn không thể không nhìn lại quá khứ, thổn thức, hối tiếc không thôi. Tôi nghĩ rằng mỗi người đều từng làm chuyện sai trái khi họ còn trẻ, nhưng rất ít người có thể có được cơ hội để chuộc tội. Bây giờ, tôi đã có cơ hội này. Để bù đắp cho những sai lầm trước đây, không hối hận một đời, sau khi tôi thương lượng với Minh Tuệ đã quyết tâm tổ chức bữa tiệc này, ở đây long trọng nói với mọi người, từ nay trở đi, Văn Xuyên sẽ là con trai cả của Phó Chấn Hào tôi, một thành viên của nhà họ Phó. Nó đã phiêu bạt bên ngoài hai mươi năm, bây giờ cuối cùng đã trở về nhà họ Phó, đoàn tụ với gia đình chúng tôi. Văn Xuyên, con muốn lên đây nói vài lời không?”
Dứt lời, cả hội trường xôn xao.
Những người biết nội tình chỉ là số ít, sau khi Phó Chấn Hào bỏ lại quả bom đã châm ngòi, tất cả mọi người đều ngạc nhiên. Họ kinh ngạc không phải là Phó Chấn Hào có con ngoài giá thú – điều này đối với những người như bọn họ quả thực hoàn toàn không đáng nhắc tới. Bọn họ kinh ngạc, chính là đứa con ngoài giá thú này lại bị Phó Chấn Hào trịnh trọng giới thiệu cho mọi người như vậy, càng vi diệu hơn chính là từ “Văn” trong xưng hô, chứ không phải “Phó”. Đã có người mơ hồ có dự cảm, sau đêm nay thị trường chứng khoán nhà họ Phó nhất định sẽ trải qua một hồi biến hóa thăng trầm, mà vị trí người thừa kế tiếp theo của nhà họ Phó cũng trở nên càng thêm hấp dẫn.
Nhưng Giản Trì lại cảm thấy một trận phản cảm bởi vì phát biểu vừa rồi của Phó Chấn Hào. Đổ lỗi cuộc sống riêng tư tồi tệ của mình cho tuổi trẻ, bỏ lại một đứa con trai bên ngoài hai mươi năm không quan tâm không chăm sóc như là một sai lầm tuổi trẻ. Nếu như không mang theo não mà nghe, thật đúng là sẽ bị thái độ chân thành của Phó Chấn Hào làm cảm động. Nhưng Giản Trì rõ ràng nhìn ra Phó Chấn Hào tránh nặng tìm nhẹ, đè trách nhiệm của chính ông ta xuống mức tối thiểu, gần như không còn, sau đó thu hút sự chú ý của mọi người đến sự cảm động của “Đoàn tụ người thân”, vô cùng sạch sẽ.
Tiếng vỗ tay dần lắng xuống sau cao trào, cho đến khi im lặng cũng không thấy bóng dáng Văn Xuyên lên sân khấu. Không ít người thì thầm, tất cả đều không kiềm chế được tâm trạng nhìn thấy đứa con trai cả mới này. Trên mặt Phó Chấn Hào trên đài dường như có một tia không nhịn được đối với sự chậm trễ của Văn Xuyên, trầm mặt nhìn về phía đồng hồ. Trong đám khách khứa đột nhiên phát ra một trận xôn xao, Giản Trì không biết nghe nói đang nói “bên kia phải không”, thuận thế nhìn về phía cửa lớn. Một bóng dáng cao ngất thon dài từ trong khách tự động vòng ra một con đường đi lên giữa đài, khi Văn Xuyên đứng bên cạnh Phó Chấn Hào, tất cả mọi người nhịn không được mà nín thở.
Phản ứng của họ cũng giống như khi Giản Trì lần đầu tiên nhìn thấy Văn Xuyên, cho dù là người có định lực tốt đến đâu cũng khó có thể dời mắt.
Văn Xuyên mặc một bộ tây trang màu đen thuần khiết, nút cài đến trên cùng lộ ra hầu kết. Tóc dài buộc phía sau đầu, ngũ quan được trang điểm lộ ra vẻ đẹp rung động lòng người và mỹ cảm trực quan hơn. Không ai có thể nhầm lẫn cậu ta với một người phụ nữ, anh khí trên khuôn mặt và cảm giác lạnh lùng từ chối mọi người hàng ngàn dặm làm cho mọi người hiểu rõ thân phận của cậu ta. Nhưng kiểu nhận ra này không chỉ không làm suy yếu sự đẹp đẽ mà thậm chí còn làm cho mọi người không thể rời mắt, giống như sự kết hợp phức tạp của nguy hiểm và đẹp đẽ, mất đi một trong hai sẽ không có sự quyến rũ lớn như vậy khi pha trộn vào nhau.
Trong sự im lặng của toàn bộ hội trường, Văn Xuyên đến trước micro, loa bắt được một tia hơi thở của cậu ta, giọng nói thấp được phóng đại gấp trăm lần chảy vào tai của mọi người, chắc chắn là một bữa tiệc thị giác và thính giác. Chỉ có Giản Trì khó có thể tập trung vào sự xuất hiện long trọng của Văn Xuyên, trái tim của cậu không thể kiềm chế được nhảy lên vì căng thẳng, bởi vì lời mà Văn Xuyên sắp nói ra. Thẩm Thư Đình dường như cảm nhận được sự khác thường của Giản Trì, bàn tay nắm lấy cổ tay của cậu tăng thêm lực đạo.
“Tôi là Văn Xuyên.”
Đây là câu đầu tiên của Văn Xuyên. Sau khi nói xong, cậu ta nhìn vòng quanh toàn bộ phòng tiệc, cho đến khi rơi vào trên người Giản Trì bên cạnh Thẩm Thư Đình, xẹt qua một làn sóng nhỏ trong nháy mắt.
“Những lời Phó Chấn Hào nói không sai, ông ta có những khoản nợ ngu ngốc, xin lỗi tôi và mẹ tôi, bây giờ, ông ta muốn bù đắp cho những sai lầm mình phạm phải khi còn trẻ, cho nên tôi mới đứng ở chỗ này.”
Những lời này hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi của Phó Chấn Hào, có những lời tự giễu, đổi thành người khác nói đã biến thành nhằm vào, sắc mặt vốn hài lòng của Phó Chấn Hào trong nháy mắt trở nên khó coi.
Mà càng nhiều người chú ý tới cái tên “Phó Chấn Hào” không hề có cảm xúc trong lời nói của Văn Xuyên, không phải “người cha”, càng không phải là lễ phép tôn kính “ngài Phó”.
Có vẻ như có gì đó không ổn?
Giản Trì cũng giật mình.
Văn Xuyên nhìn sâu vào mắt cậu, lần thứ ba mở miệng, từng câu từng chữ thông qua loa phóng thanh truyền đến bên tai mỗi người.
“Nhưng ông ta nói sai câu cuối cùng, tôi sẽ không trở lại nhà họ Phó, càng sẽ không làm con trai của ông ta. Họ Văn của tôi, vĩnh viễn sẽ không đổi sang họ Phó.”
- -----oOo------