Giản Trì suýt chút nữa cho rằng Thẩm Thư Đình đang nghe ngóng ở góc ngoài cửa, đặc biệt đợi đến giờ khắc này mới xuất hiện.
Thư mời ở trên mặt bàn, bỏ đi quá trình hỏi và đưa đến, căn bản không cho Giản Trì cơ hội từ chối. Giọng điệu của Thẩm Thư Đình giống như đơn phương đưa ra quyết định hơn so với lời mời, Giản Trì giật mình hồi lâu, Quý Hoài Tư bên cạnh trả lời trước cậu một bước.
“Thật trùng hợp, vừa rồi chúng tớ cũng đang thảo luận về chuyện này.”
Dứt lời anh đi tới trước mặt Thẩm Thư Đình, đúng lúc chặn được nửa bóng dáng của Giản Trì ở phía sau. Bàn tay chống trên bàn của Quý Hoài Tư khẽ nhặt thiệp mời lên, liếc mắt một cái, đưa lại về phía Thẩm Thư Đình: “Nhưng mà Giản Trì đã đồng ý với tớ, cậu đã đến trễ một chút rồi.”
Ý cười của Quý Hoài Tư không thay đổi, nhìn không ra bất cứ ý tứ gì mà cảm thấy tiếc nuối thay Thẩm Thư Đình, nhưng do đứng sau lưng khiến Giản Trì chỉ có thể phân biệt cảm xúc của Quý Hoài Tư từ trong giọng nói, không nhận ra bất kỳ sự khác thường nào. Khi Thẩm Thư Đình đến không tính là muộn, thật ra có thể nói là đúng lúc, Giản Trì không có chọc thủng ba chữ “đã đồng ý” của Quý Hoài Tư, yên lặng gật đầu.
Khoảnh khắc đầu tiên khi nghe Quý Hoài Tư hỏi, Giản Trì nghĩ tới từ chối. Cậu thật sự không muốn ôm tâm tình đã sớm biết tương lai, trơ mắt nhìn Văn Xuyên bị tất cả khách khứa giả mù tâng bốc, hoặc là bị vây xem tại chỗ như khỉ rồi sau khi cơm nước xong, lại dùng buổi tiệc tối này làm đầu đề nói chuyện.
Giản Trì hiểu được sự nhẫn nại và chán ghét không thể gây ra sóng gió gì khi bị bàn tán hơn ai hết, đây cũng là cửa ải mà Văn Xuyên nhất định phải trải qua. Cậu vô thức muốn từ chối lời mời tàn nhẫn này, nhưng cũng biết rằng đó là một ngày vô cùng quan trọng đối với Văn Xuyên.
So với cuối cùng hiểu những gì đã xảy ra từ những người xung quanh, Giản Trì càng tình nguyện tận mắt nhìn thấy.
Thẩm Thư Đình rũ mắt nhìn về phía thiệp mời Quý Hoài Tư đưa về, không có nhận lấy, càng không có chuẩn bị sắp nhận lấy: “Thứ đã đưa ra ngoài, tôi sẽ không thu hồi.”
Điểm này tương tự một cách kỳ lạ với Thiệu Hàng. Quý Hoài Tư khẽ nhíu mày.
Thẩm Thư Đình đứng trước mặt Quý Hoài Tư, giọng nói lành lạnh trầm ổn lại rõ ràng không phải đối mặt với Quý Hoài Tư: “Quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cậu.”
Đây tính là quyền lựa chọn của môn học nào? Giản Trì oán thầm. Thẩm Thư Đình đi tới cửa, một giây trước khi mở cửa thì quay người lại, con ngươi ngọc lục bảo nhìn chăm chú vào Giản Trì, chớp động ánh sáng u ám: “Quần áo của cậu vẫn còn ở chỗ tôi, đừng quên đến lấy.”
Ngực của Giản Trì nghẹn lại, thiếu chút nữa đã thở gấp, vừa định chất vấn Thẩm Thư Đình đang nói cái gì, thủ phạm đã để lại không gian còn cho cậu và Quý Hoài Tư, cố ý muốn khuấy động không khí. Sự im lặng của Quý Hoài Tư làm cho Giản Trì cảm thấy đứng ngồi không yên, cậu kéo ống tay áo của anh một chút: “Anh đừng nghe Thẩm Thư Đình nói lung tung, em không hề có quần áo ở…”
Chần chừ một lát.
Nếu nghiêm túc tính toán, cậu hình như thật sự có một bộ quần áo vẫn luôn ở chỗ của Thẩm Thư Đình, chưa có lấy về.
Ngày đó thang máy bị trục trặc, chiếc áo khoác lông vũ khoác lên người của Thẩm Thư Đình.
Giản Trì nhớ rõ lúc đó gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Đình, câu trả lời nhận được là hai chữ máy móc: ‘Ném rồi.’ Những thứ đã bị vứt đi làm sao có thể đột nhiên xuất hiện vào lúc này? Chỉ có thể là Thẩm Thư Đình cố ý nói dối, không phải nói dối lúc cậu từng hỏi hắn, mà chính là vừa rồi.
Khi nghĩ đến chuyện này, Giản Trì quên luôn phải nói hết những lời còn lại, để lại khoảng trống khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Quý Hoài Tư hơi di chuyển người, bàn tay chống trên mặt bàn dựa trên lưng ghế của Giản Trì, khom lưng xuống, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh thay cậu nói xong nửa câu sau: “Căn bản không hề có quần áo ở chỗ cậu ấy sao?”
Giản Trì vốn định nói như vậy, nhưng sau khi nhớ ra thì có chút chột dạ hắng giọng: “Lần trước thang máy xảy ra tai nạn, em quên mang áo khoác về, cái mà Thẩm Thư Đình nói có thể là cái này.”
“Tai nạn thang máy.” Quý Hoài Tư chậm chạp nói, như thể đang suy nghĩ sâu xa: “Qua lâu như vậy rồi, cậu ấy giữ áo khoác của em để làm gì?”
“… Có thể là quên vứt đi.”
Giản Trì nói xong vội vàng nói tiếp một câu: “Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, em cũng không có ý định lấy về nữa.”
Thật ra cậu rất muốn lấy về, chiếc áo khoác lông vũ đó cậu mới mặc có mấy lần.
Quý Hoài Tư ra khỏi hồi ức, môi hơi nhấc lên trên, không nhìn ra tức giận hay để ý: “Nếu Thẩm Thư Đình vẫn còn giữ lại, vài ngày nữa anh sẽ thay em lấy về. Đồ đạc của em, tất nhiên phải để ở chỗ em mới được.”
Thoạt nghe không có vấn đề gì, suy nghĩ cẩn thận hình như lại có nghĩa gì đó. Giản Trì không kịp suy nghĩ sâu xa dưới ánh mắt chăm chú của Quý Hoài Tư: “Cũng được, vậy… Anh làm gì?”
Cơ thể bỗng nhiên bay lên, Giản Trì sau khi được ôm lên theo bản năng ôm cổ Quý Hoài Tư. Chiều cao 1m8 của cậu không tính là thấp, nhưng mỗi lần Quý Hoài Tư ôm cậu đều không tốn chút sức lực nào, Giản Trì buồn bực lại lúng túng, đầu rung chuông cảnh báo, tư thế này quá nguy hiểm: “Quý Hoài Tư, anh thả em xuống trước, em còn chưa làm xong bài tập về nhà, tuần sau là đến hạn chót rồi.”
Quý Hoài Tư đặt Giản Trì trên bàn, hơi buông lỏng một chút sức lực, vẫn vòng quanh eo Giản Trì: “Học đủ rồi, phải nghỉ ngơi một chút, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi.”
Không đợi Giản Trì suy xét đây là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi gì, đôi môi Quý Hoài Tư phủ lên, ôn nhu của hai giây đầu giống như ảo giác thoáng qua, môi lưỡi quấn lấy lộ ra dục niệm và cứng rắn càng thêm mãnh liệt rõ ràng hơn trước đây, chặn Giản Trì không thể nói được một chữ nào nữa.
Giống như hai lần trước, học đến cuối cùng luôn luôn tìm thấy một cái cớ để thân mật.
Giản Trì không phải là bài xích. Mỗi khi phải đối mặt với phản ứng mạnh mẽ của Quý Hoài Tư cậu đều cảm thấy luống cuống tay chân. Hành vi thân mật như vậy làm cho cậu luôn sợ sẽ không cẩn thận phát triển đến bờ vực không thể kiểm soát. Khi tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, làn da lập tức nổi lên một lớp da gà, Giản Trì đẩy Quý Hoài Tư ra, hạ thấp giọng nói biểu thị kháng cự: “Em không muốn ở đây.”
Điều này làm cho cậu không khống chế được nhớ tới một ít chuyện không vui xảy ra trong công ty của Bạch Âm Niên, Thẩm Thư Đình vừa rời đi vẫn còn lưu lại hơi thở mãnh liệt, Giản Trì chỉ cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Quý Hoài Tư “Ừ” một tiếng, tiến lên hôn chóp mũi cậu: “Là anh suy nghĩ không chu đáo, bàn bóng bàn bên cạnh còn chưa từng dùng.”
“Cái… Chờ một chút.”
Cậu rõ ràng cũng không phải có ý này!
Lần kháng cự thứ hai dần dần nhỏ đi trong thế tấn công dịu dàng của Quý Hoài Tư, Quý Hoài Tư quá quen thuộc với điểm yếu cùng điểm mẫn cảm của cậu. Chờ Giản Trì lại bị ôm xuống một lần nữa, lần này lại là bởi vì chân mềm nhũn. Cậu đã không thể nhìn thẳng vào cái bàn bóng bàn kia, tầm mắt trốn tránh phát hiện trên mặt đất có thiệp mời của Thẩm Thư Đình vừa đưa tới, muốn nhặt lên, bị Quý Hoài Tư ngăn lại từ sau lưng.
“Lát nữa anh sẽ nhặt lên rồi vứt đi.” Giọng nói sau khi Quý Hoài Tư động tình thấp khàn hơn bình thường, lỗ tai cậu tê dại trong hơi thở của anh: “Em không cần để ý tới những lời vừa rồi, cậu ấy chỉ đùa giỡn với em thôi. Lúc lấy áo khoác anh sẽ giải thích rồi thay em rồi từ chối.”
“Nhưng…”
Khuôn mặt của Giản Trì bị Quý Hoài Tư kéo về phía mình, nghe thấy anh dịu dàng hỏi: “Không được sao?”
Đổi lại bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ của Thẩm Thư Đình không phải là nói đùa, sao Quý Hoài Tư có thể không phát hiện ra? Anh rõ ràng biết cái gì đó, lại giấu tất cả ở đáy lòng, Những lời Giản Trì muốn nói cũng đều bị ngừng ở bên miệng dưới ánh mắt của anh. Quý Hoài Tư như vậy làm cho cậu có loại thấp thỏm và xa lạ không thể nói rõ, không đợi phản ứng của Giản Trì, Quý Hoài Tư lại hôn lên.
Giản Trì cúi mắt xuống, ánh sáng còn lại đặt trên tấm thiệp mời nằm trên mặt đất cô đơn lẻ loi.
Không biết bị giẫm vào mặt ngoài khi nào, in một nửa dấu giày màu xám.
Giản Trì gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Đình, hỏi hắn tại sao lúc đó lại nói như vậy. Xuất phát từ bóng đen sâu sắc mà cựu hội trưởng để lại cho cậu, một số lời lẽ quá khích đã bị xóa trước khi gửi đi, lẽ ra phải là một câu chất vấn, cuối cùng biến thành thăm dò không có bất kỳ uy lực nào.
Thẩm Thư Đình: [Cậu vốn dĩ vẫn còn một cái áo khoác ở chỗ tôi.]
Vậy mà thật sự là cái cậu muốn. Giản Trì không thể không hỏiKhông phải lúc đó anh nói đã vứt đi rồi sao?]
Thẩm Thư Đình: [Ném rồi.] Im lặng một lúc bất thường: [Nhặt về rồi.]
Giản Trì có loại xúc động như nhồi máu cơ tim, cậu rất muốn hỏi bệnh sạch sẽ của Thẩm Thư Đình chữa khỏi như thế nào. Sau khi chậm lại chút mới tiếp tục gõ chữ: [Vứt hay không vứt thì tùy anh, Quý Hoài Tư nói rằng anh ấy sẽ đi tìm anh để lấy lại.]
Lần này câu trả lời của Thẩm Thư Đình không có bất kỳ do dự nào: [Nếu cậu ấy đến, tôi sẽ nói với cậu ấy những gì đã xảy ra giữa chúng ta.]
Một số chuyện chưa bao giờ đề cập đến, nhìn có vẻ như sóng yên biển lặng mà bị lãng quên, nhưng nó đã xảy ra chính là đã xảy ra, những khoảnh khắc quanh co trong tiềm thức chờ đợi đôi câu vài lời thức tỉnh. Giản Trì nhìn qua nhìn lại hai câu này, không khí trong não không thể chuyển động giống như bị hút khô: [Rốt cục anh muốn như thế nào?]
Thẩm Thư Đình: [Cậu qua đây.]
Đây là yêu cầu đơn giản nhất, nhưng đó là sự lựa chọn khó khăn nhất đối với Giản Trì.
Khi cánh cửa trước mặt mở ra, cơn tức giận ban đầu đã suy yếu hơn phân nửa khi nhìn thấy Thẩm Thư Đình. Không phải Giản Trì tha thứ cho cách làm vô lại này của Thẩm Thư Đình, mỗi khi cậu nhìn thấy mặt của Thẩm Thư Đình đều có sự căng thẳng của bản năng bị đè nén, lạnh lùng nói ra lời mở đầu đã diễn tập một đường: “Áo khoác đâu?”
Nghe có vẻ như đến để đòi nợ, Giản Trì rất hài lòng với hiệu quả này. Đáng tiếc bên bị đòi nợ kia nhìn qua căn bản không bị uy hiếp chút nào, con ngươi ngọc lục bảo nhạt hơn người bình thường đảo qua Giản Trì: “Trong phòng.”
“Anh không thể lấy ra trước sao?”
Thẩm Thư Đình đi vào trong phòng, không thấy rõ biểu tình trên mặt, giọng nói lạnh đến mức cực kỳ đứng đắn, lý do chính đáng: “Không muốn lấy.”
Giản Trì đứng ở cửa như một khúc gỗ trong vài phút, cuối cùng chấp nhận đi vào, tất nhiên, không quên cúi xuống mang bọc giày.
Bố cục phòng ngủ BC tất cả đều như nhau, ngoại trừ đồ nội thất trang trí với màu sắc cá nhân rõ ràng, chẳng hạn như Văn Xuyên sử dụng cách bố trí ban đầu, Thiệu Hàng đặt rất nhiều vật có giá trị và các thiết bị giải trí. Phong cách của Thẩm Thư Đình cũng giống như Giản Trì nghĩ, trắng, phóng mắt nhìn lại chính là màu trắng chói mắt. Vị trí hai cái gối ôm trên sô pha đều được đặt không sai lệch một chút nào giống như phòng mẫu, Giản Trì căn bản không thể nhìn ra chút dấu vết từng ở nào.
“Áo khoác đâu?” Kiềm chế ánh nhìn đánh giá, Giản Trì không quên mục đích quan trọng nhất và duy nhất của cậu lần này.
“Trong phòng ngủ.”
Quần áo của cậu để trong phòng ngủ làm gì? Giản Trì không muốn tiếp tục suy nghĩ, cậu đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích: “Anh lấy ra đây, tôi hẹn Trương Dương lát nữa đến thư viện chạy deadline, sắp phải đi rồi.”
Thẩm Thư Đình dường như nghe ra lời thuyết minh của Giản Trì, sau khi đi vào phòng ngủ chậm chạp không truyền đến động tĩnh. Giản Trì không muốn đụng bẩn thế giới màu trắng của Thẩm Thư Đình dẫn tới một số lời bắt chẹt vô cớ. Cậu trống rỗng dựa vào lưng sô pha, đợi thật lâu chân bắt đầu đau nhức, gọi vài tiếng tên của Thẩm Thư Đình cũng không có phản ứng. Lúc này Giản Trì đã nghĩ đến đây có lẽ là một âm mưu mới, sau đó mới là Thẩm Thư Đình có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Khả năng thứ hai là cực kỳ bé nhỏ, nhưng Giản Trì Trì thực sự không muốn tiếp tục chờ đợi, sát bên bức tường mà chầm chậm đi qua. Cậu bám vào khung cửa mới chỉ đi vào một chút, bị túm cổ tay mạnh mẽ đưa vào phòng, sau đó vang lên một tiếng khóa cửa lanh lảnh.
Giản Trì đã sớm có dự liệu vẫn không nhịn được cắn răng nhìn Thẩm Thư Đình: “Không phải anh nói lấy quần áo sao? Quần áo đâu?”
Thẩm Thư Đình nói: “Trên giường.”
Giản Trì lướt qua bả vai hắn nhìn qua, đập vào mắt là một cái áo lông quen thuộc đang gấp chồng lên nhau trên giường lớn trong phòng ngủ. Cậu tránh Thẩm Thư Đình chuẩn bị đi qua lấy, nhưng vừa mới đụng phải, đã bị Thẩm Thư Đình cầm lên trước một bước.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi không có nói muốn trả lại cho cậu.”
Nói không thấy chột dạ chút nào, trầm ổn đến mức dường như vốn nên là như thế. Giản Trì thiếu chút nữa tức đến bật cười, hoài nghi Thẩm Thư Đình đang đùa giỡn cậu: “Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì? Đây là quần áo của tôi, anh đã không vứt nó đi, tại sao không trả lại cho tôi?”
Thẩm Thư Đình ôm chiếc áo khoác kia, kết cấu bồng bềnh của áo lông vũ ở trong ngực hắn lộ ra một tia tương phản kỳ diệu, khóe môi không rõ ràng mà nâng lên một chút, làm suy yếu đi cảm giác khoảng cách lạnh lùng: “Tôi chỉ là bảo cậu đảm bảo nó không bị vứt đi.”
“…”
Cậu đảm bảo điều này để làm gì?
Giản Trì cạn lời nhìn Thẩm Thư Đình. Cảm giác từ lần trước rời khỏi công ty của Bạch Âm Niên, ngoại trừ xấu hổ và cảm giác tội lỗi thì không có tác dụng phụ nào khác, nhưng Thẩm Thư Đình thân là người khởi xướng giống như bị người khác đoạt xá bắt đầu làm ra chuyện khiến cậu không thể lý giải, thực hiện thuận theo lời của Thẩm Thư Đình: “Đã đảm bảo xong rồi, tôi có thể đi được chưa?”
Từ “đi” này khiến Thẩm Thư Đình hơi buông lỏng sự xa cách lập tức khôi phục hàn khí nhiệt độ thấp phát ra lúc ban đầu, buông áo lông xuống: “Cậu muốn đi như vậy?”
“Tôi còn có hẹn với Trương Dương.”
“Viện cớ.” Thẩm Thư Đình không chút lưu tình mà đưa ra phán đoán: “Cậu cứ sốt ruột phân rõ quan hệ với tôi như vậy?”
Thẩm Thư Đình vốn đã khó nói chuyện, bây giờ càng thêm khó khăn. Cậu nói một câu đều có thể xuyên tạc ra tám tầng ý nghĩa. Giản Trì không muốn tranh cãi với Thẩm Thư Đình, dù sao cuối cùng cậu cũng không thể thắng. Cậu xoay người thử mở khóa, đập đập chưa được mấy cái, sau gáy rũ xuống bỗng nhiên dán lên xúc cảm lạnh lẽo, kích động giật mình một cái.
“Thẩm Thư Đình, anh làm gì vậy?”
“Trước khi hỏi những lời này không nên nhìn chính mình một chút.” Thẩm Thư Đình chỉ bụng ma sát làn da sau gáy của Giản Trì, giống như là phiền não mà nóng lòng lau đi dấu vết gì đó, truyền đến một tiếng cười lạnh không rõ ý nghĩa: “Sợ người khác nhìn không ra cậu và Quý Hoài Tư làm cái gì sao?”
Giản Trì sửng sốt, theo bản năng muốn che gáy lại, lại bị Thẩm Thư Đình nắm cổ tay áp ở sau lưng cửa, ngón tay vuốt ve sau gáy cậu trượt về phía trước. Giản Trì cảm giác lần xuống tay này một giây là có thể bóp cổ, cứng ngắc không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn Thẩm Thư Đình móc một sợi dây thừng nhỏ dưới cổ áo cậu lên, theo sự nhấc lên này, một miếng ngọc vọt trước mắt.
“Anh đừng…” Giản Trì muốn đoạt lại miếng ngọc, nhưng đã sớm bị Thẩm Thư Đình nắm chặt trong lòng bàn tay. Thẩm Thư Đình rũ mắt xuống, quan sát hoa văn cây dành dành được chạm khắc trên đó, đáy mắt lóe lên ám quang xanh biếc.
“Rất thích sao?”
Giản Trì cảm thấy nếu nói “thích” có thể có nguy cơ bị diệt khẩu, nhưng vẫn mở miệng: “Đúng… Món quà sinh nhật của tôi.”
Kể từ ngày Quý Hoài Tư tặng cho cậu, miếng ngọc này đã được cậu đeo trên người, so với thích, nói là quý trọng càng thích hợp hơn.
Sự quý trọng không che giấu của Giản Trì đâm Thẩm Thư Đình bị thương. Hắn siết chặt miếng ngọc kia, khi kéo lên trên thì cổ của Giản Trì cũng không kiềm chế được nghiêng về phía trước. Thẩm Thư Đình vùi vào bả vai của cậu giống như sắp hạ xuống một nụ hôn. Hô hấp đột nhiên tới gần khiến cả người Giản Trì căng thẳng, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi lạnh lẽo của Thẩm Thư Đình thường cọ qua xương quai xanh. Không đợi cậu đẩy ra, Thẩm Thư Đình ngẩng đầu lên, trong môi ngậm nửa sợi dây thừng nhỏ treo ngọc bội, không biết bị hắn cắn đứt từ lúc nào, hơi thở thoáng bất ổn.
“Miếng ngọc thuộc về tôi.”
Giản Trì chạm vào phần cổ trống rỗng mới ý thức được vừa rồi Thẩm Thư Đình đã làm cái gì. Cậu vừa mới phun ra một chữ phản bác, Thẩm Thư Đình cầm tay kia của cậu, mở lòng bàn tay ra, đặt vào trong tay cậu một cái ghim cài áo có khảm ngọc trai màu đen điểm xuyết viên đá kim cương nhỏ.
“Ghim cài thuộc về cậu.”
- -----oOo------