Khoảng thời gian đáng sợ hình như kéo dài mãi. Trong lúc đó, Shinsuke nhìn màn hình điện thoại suốt. Anh thật sự muốn gọi cho ai đó, muốn giao lưu với thế giới bên ngoài kia. Nhưng mà không được lãng phí pin điện thoại. Kozuka cũng sẽ liên lạc vào đây nữa. Hai tiếng sau khi gọi điện thoại, tiếng chuông cửa vang lên. Shinsuke ôm đầu gối ngồi ở sảnh. Anh đáp "Vâng" thật to.
"Tôi đây." Giọng Kozuka vang lên.
"Ông mở cửa đi." Shinsuke nói.
Có tiếng chìa nhét vào ổ khóa. Hình như khóa vừa khớp. Đương nhiên là thế nên mới mở được cái cửa tự động dưới tầng một.
Cửa được mở ra. Kozuka mặc áo Polo trắng bước vào. Viên thanh tra nhìn Shinsuke, tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Gì thế này? Trông bộ dạng cậu kìa."
"Thế nên tôi mới bảo là ông xem tận mắt nhanh hơn là tôi giải thích mà."
"Nhưng xem rồi tôi lại càng không hiểu gì."
"Tóm lại, ông có thể làm gì đó với cái này không?" Shinsuke giơ cái còng lên và nói.
"Cậu bị ai xích đấy?"
"Phụ nữ."
"Phụ nữ á?" Kozuka nhíu mày một cách khó hiểu. "Thôi, cậu nói tình hình cho tôi đi! Cắt còng cứ để sau."
Không còn cách nào khác, Shinsuke đành kể vắn tắt tình hình. Kozuka buông ra những lời cảm thán và nghi ngờ, rồi đặt câu hỏi.
"Gì vậy? Chuyện này..." Nghe xong, Kozuka nói. "Đúng là một câu chuyện khó tin."
"Đúng vậy, nhưng đó là sự thật. Bằng chứng là tôi lâm vào cảnh này đây."
"Đúng là trông không giống như đang đùa giỡn." Kozuka mang cả túi thể thao đến. Ông ta mở túi, lấy ra cái cưa sắt. "Tôi tự ý mượn tạm ở đồn đấy. Từ trước đến nay, chẳng có thanh tra nào làm như thế này đâu."
"Xin lỗi. Tôi nợ ông rồi."
Kozuka dùng cưa sắt cắt cái còng ở cổ chân Shinsuke.
"Cuối cùng tôi đã được tự do." Shinsuke mặc quần áo lôi từ tủ để giày ra.
"Dù sao thì, đây thực ra là phòng gì vậy?" Kozuka nhìn khắp phòng. "Người phụ nữ đó bình thường sống ở đây à?"
"Chuyện đó tôi không rõ. Khóa được bố trí kiểu rất lạ. Toàn bộ cửa sổ đều bị bịt kín. Thêm nữa, đồ đạc hầu như không có. Tôi nghĩ không thể sinh hoạt bình thường ở nơi này đâu."
"Vậy sao?"
Kozuka cầm cái cưa, đi quanh căn hộ. Shinsuke cũng đi theo sau. Kozuka mở tủ quần áo, tủ bát đĩa ra xem, đều trống không.
"Không có cảm giác là có người sống ở đây."
"Đúng vậy."
Kozuka đứng trước căn phòng bên cạnh sảnh. Ông ta định mở cửa nhưng không được.
"Chỗ đó bị khóa đấy." Shinsuke nói.
"Không xem được là bên trong có gì nhỉ?"
"Vâng."
Sau khi vặn tay nắm cửa lạch cạch vài lần không được, Kozuka quay lại nhìn Shinsuke.
"Này, nếu bị nhốt thế này thì bất cứ cách nào để trốn thoát được đều phải làm hết nhỉ? Thực tế thì cậu đã phá hỏng cái móc treo khăn để lấy được điện thoại."
"Vâng..."
"Làm hỏng đồ đạc trong nhà người khác là không tốt, nhưng trong hoàn cảnh này thì tha thứ được. Sẽ không ai trách cậu đâu. Dù có phá hỏng một cái cửa thì cũng là vì không còn cách nào khác mà."
Shinsuke hiểu điều Kozuka muốn nói.
"Để tôi phá cửa á?"
"Không phải tôi ra lệnh đâu. Dù cậu có phá thì cũng không ai trách cứ đâu."
Shinsuke nhìn gương mặt Kozuka. Gương mặt ranh mãnh đó đang cười nhe nhởn.
"Đành vậy." Shinsuke thở dài. "Ông cho tôi mượn cái đó."
"Đây." Kozuka chìa cái cưa về phía Shinsuke. "Nếu phá phần trên của cái tay nắm này thì sẽ nhanh thôi."
Shinsuke hai tay cầm cưa, bổ thật mạnh về phía cửa như rìu bổ củi. Lưỡi cưa chắc chắn đã hằn những đường tuyệt mỹ lên cánh cửa. Anh bổ đi bổ lại mấy lần. Chẳng bao lâu sau đã tạo thành một lỗ trên cửa, vừa đúng cỡ tay người nhét vào được.
"Được rồi, dừng lại!" Kozuka ngăn Shinsuke rồi nhét tay trái vào lỗ đó. Hình như ông ta định mở khóa từ bên trong.
"Thanh tra Kozuka mà cũng phải động tay chân à?" Shinsuke thở hổn hển.
"Này, đừng nói mấy lời cứng nhắc như vậy." Tiếng kim loại loảng xoảng vang lên. "Được rồi, khóa mở được rồi."
Kozuka mở cánh cửa. Căn phòng tối om. Bật công tắc trên tường lên. Ánh đèn tuýp chiếu sáng khắp phòng.
"Hả?" Kozuka khẽ thốt lên, rồi nói như hét. "Gì thế này? Căn phòng này..."
Shinsuke đứng ở ngay lối vào nhìn bên trong căn phòng. Anh ngạc nhiên rồi cũng hiểu tâm trạng của viên thanh tra khi kêu lên thất thanh như vậy.
Chào đón họ trong căn phòng là lũ ma nơ canh.