Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

TRƯỚC KHI CÁC VÌ SAO ĐẾN

Hứa Nhượng rời đi, tiếng đóng cửa khiến Thẩm Thanh Dữ quay đầu lại.

Anh ta nhìn trong phòng khách trống trải chỉ còn lại mình Bạch Ly cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc Thẩm Thanh Dữ làm xong đồ ăn, anh ta tắt bếp.

“Tiểu Ly?”

Thẩm Thanh Dữ bưng đồ ăn đi ra, đặt ở trên bàn cơm sau đó lại nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này anh ta mới hỏi: “Hứa Nhượng đi rồi?”

“Ừ.” Bạch Ly trả lời, cũng không ngẩng đầu lên: “Hình như vừa rồi có chút việc.”

Nếu không sai, hình như là cha anh gọi đến.

Trước kia Bạch Ly cũng rất ít nghe Hứa Nhượng nhắc đến bố của anh, gia đình đối với Hứa Nhượng mà nói dường như cũng không quá quan trọng.

Thẩm Thanh Dữ nhìn Bạch Ly, kéo ghế ra ngồi xuống, cũng gọi cô mau nhanh qua đây.

“Tiểu Ly, lại đây ăn cơm.”

“Dạ.”

“Khi nào thì đến bệnh viên kiểm tra?”

“Thì gần đây đi, tôi làm xong những việc này đã, cuối tuần này có thời gian rồi qua đó.”

“Ừ, vậy tôi giúp em hẹn bác sĩ trước.”

“Vâng, vậy làm phiền đến anh rồi.”

Bạch Ly trả lời, cũng đi tới ngồi xuống, Thẩm Thanh Dữ chậm rãi xới cơm cho cô, mày khẽ nhíu lại, rất nghiêm túc mở miệng nhắc tới chuyện kia với Bạch Ly. 

“Tiểu Ly.”

“Dạ?”

“Nếu như cùng với Hứa Nhượng, sẽ không có phản ứng quá sao?” Cái thìa trên tay Thẩm Thanh Dữ gõ vào thành bát, âm thanh leng keng vang lên.

Bạch Ly hơi sửng sốt một chút, suýt chút nữa không kịp phản ứng lại. 

Tất cả những chuyện của cô và Hứa Nhượng đều xảy ra một cách tự nhiên, thậm chí Bạch Ly cũng chưa phản ứng được là mình có thể chống cự lại mối quan hệ thân mật như vậy.

“Chứng lo âu của em....... “

“Không tốt.” Bạch Ly rũ mắt xuống, bỗng nhiên tim đập có chút nhanh, giống như là kích động.

Rõ ràng ngoài miệng nói không tốt, cô cũng biết bản thân không tốt, nhưng đột nhiên nhớ lại tối hôm qua thân mật, trong nháy mắt Bạch Ly cũng hơi cảm thấy được mình hình như đã khỏi bệnh rồi.

Không có ai mong muốn bị bệnh, đương nhiên cô cũng như vậy.

Nhưng từ nhỏ đến lớn những chuyện đó như bóng ma, vẫn sẽ luôn quanh quẩn trong đầu, tạo thành chứng sợ hãi của cô.

Mặc dù mấy năm qua cô không ngừng sử dụng phương pháp chữa bệnh giải mẫn, chứng sợ hãi đàn ông đã giảm bớt dần, đến bây giờ đã có thể giao tiếp bình thường với người khác giới, coi như là có thể sống một cuộc sống bình thường.

Nhưng đối với sợ hãi về quan hệ thân mật vẫn luôn tồn tại.

Cho nên trước kia có một số việc cũng không phải là bởi vì cô chỉ là muốn lợi dụng, mà là cô thật sự không thể chấp nhận sự thân mật như vậy.

Cô sẽ muốn nôn mửa lại ngạt thở, sự thân mật như vậy sẽ khiến cô không thể thở được.

Thẩm Thanh Dữ nhìn Bạch Ly, ấn đường có chút run rẩy, anh ta nói: “Cho nên tôi không phải đang để ý em và Hứa Nhượng, rốt cuộc có xảy ra cái gì hay chưa.”

“Mặc dù tôi không thích Hứa Nhượng.” Thẩm Thanh Dữ nhấn mạnh một lần: “Dù sao cậu ta là người đã từng làm tổn thương em như vậy, nhưng không thể phủ nhận trước kia Hứa Nhượng thực sự có giúp đỡ em một chút. Nhưng mà có những tổn thương cũng là cậu ta tạo ra.”

Bạch Ly nghiêm túc lắng nghe, khi Thẩm Thanh Dữ đang dạy bảo, cô hoàn toàn không thể nói chen vào.

“Dù người ta có tốt với em đến đâu thì họ cũng sẽ làm tổn thương em, bất kể người tốt bụng đến đâu họ cũng sẽ làm sai một số chuyện.”

“Dạ.” Bạch Ly đáp lại.

“Tôi chỉ là rất ngạc nhiên khi em với Hứa Nhượng có thể làm đến tình trạng này.” Thẩm Thanh Dữ nói: “Nếu như bệnh của em không tốt lên, em với Hứa Nhượng định làm như thế nào?”

Bạch Ly thất thần, nhớ lại một chút tình huống lúc đó, hình như.........

Cô cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Mọi chuyện phát sinh với Hứa Nhượng đều rất tự nhiên như vậy, cứ như vậy mà thành.

Cô hoàn toàn quên bản thân có chứng sợ hãi khi thân mật với người khác.

“Tôi quên mất.” Bạch Ly thành thật trả lời: “Chẳng lẽ quên mất mình đang bị bệnh, thật sự không phải đang bị bệnh sao?” 

Thẩm Thanh Dữ im lặng, ấn đường càng nhăn hơn.

“Tiểu Ly, cho dù là Hứa Nhượng.”

“Tôi cũng hy vọng bệnh của em có thể tốt hơn.”

Thẩm Thanh Dữ là bác sĩ ngoại khoa, đối với chuyên khoa tinh thần, về mặt tình cảm cũng chỉ là bởi vì Thẩm Ly và Bạch Ly nên mới hiểu được một ít. 

Cho nên thật ra anh ta cũng không rõ lắm, bây giờ rốt cuộc tình huống của Bạch Ly là thế nào, trường hợp này anh ta cũng chưa nghe qua bao giờ.

Nếu như có thể trở lên tốt hơn, đương nhiên là tốt nhất.

Trước kia Thẩm Ly có chứng trầm cảm rất nghiêm trọng, khi đó căn bản không có người để ý, bao gồm cả Thẩm Thanh Dữ, lúc ấy anh ta mới đến bệnh viện không lâu, công việc rất bận.

Bố mẹ ở nhà cũng không có nhiều thời gian quan tâm tới Thẩm Ly, khi đó Thẩm Ly đang học cấp ba, mỗi ngày lên lớp văn hóa và lớp nghệ thuật, đều rất bận, tất cả mọi người đều chưa từng nghiêm túc hỏi qua suy nghĩ của Thẩm Ly.

Hoàn cảnh gia đình tốt, không phải lo cơm ăn áo mặc, là người có tính cách tốt lại xinh đẹp, nhân duyên cũng rất tốt.

Không ai nghĩ đến một cô gái giống như Thẩm Ly như vậy mà bản thân lại chịu đựng bao nhiêu áp lực, sau đó Thẩm Ly để lại cho bọn họ một bức di thư, bên trong có viết một câu thế này: 

[Con vẫn luôn muốn làm tốt, nhưng mà con không thể làm được.]

Thẩm Ly yêu cầu rất cao với bản thân, cho dù không ai từng yêu cầu cô ấy, Thẩm Ly cũng cảm thấy bản thân mình không làm được, xin lỗi mọi người và cũng xin lỗi chính mình.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, Thẩm Thanh Dữ bắt đầu dần dần hiểu được, có một số việc thoạt nhìn không đơn giản như vậy.

Cho nên sau đó, lúc anh ta ở Diệp Thành tình cờ gặp được Bạch Ly, thái độ của Thẩm Thanh Dữ không giống với người khác.



Thời điểm lần đầu tiên gặp được Bạch Ly, Thẩm Thanh Dữ trao đổi công tác ở bệnh viện Diệp Thành.

Bạch Ly mặc quần áo bệnh nhân từ trong phòng điều trị đi ra, đúng lúc va phải Thẩm Thanh Dữ đi ngang qua.

Vốn dĩ chỉ là một lần gặp nhau ngoài ý muốn, nhưng bởi vì Bạch Ly lớn lên thật sự rất giống Thẩm Ly, Thẩm Thanh Dữ không thể bước tiếp được nữa, anh ta nắm lấy cổ tay Bạch Ly, muốn cô dừng chân lại.

Bình thường mà nói, người bình thường sẽ hất tay ra, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, mà Bạch Ly quay đầu lại lập tức đưa tay ra tát Thẩm Thanh Dữ một cái, phản ứng kịch liệt đến mức những người bên cạnh phải liếc mắt nhìn.

“Tiểu Ly.... “ Em gái của Thẩm Thanh Dữ vừa mới mất không lâu, cũng không có thể tỉnh táo mà ý thức được người này căn bản không phải là em gái của mình.

Bọn họ thật sự quá giống nhau.

Bạch Ly chán ghét sau đó hất tay ra, cô dựa vào cạnh tường hô hấp dồn dập, muốn thở bình thường nhưng mà không thở nổi, cô thật cẩn thận bảo vệ bản thân, sắc mặt trắng bệch.

Y tá nhìn thấy tình trạng bất thường của Bạch Ly, chạy nhanh đến đưa Bạch Ly trở lại giường bệnh để nghỉ ngơi, đồng thời cho cô thở oxy.

Thẩm Thanh Dữ cũng đi theo vào, đợi cho Bạch Ly bình thường trở lại.

“Sao lại thế này?” Thẩm Thanh Dữ nhíu mày: “Sao lại có hiện tượng khó thở?”

Y tá bên cạnh có chút khó hiểu, vừa rồi cô nhìn thấy Thẩm Thanh Dữ nắm lấy cổ tay Bạch Ly, kết quả ngược lại bị Bạch Ly tát cho một cái, sau đó tBạch Ly bắt đầu phát bệnh.

Rất rõ ràng, Thẩm Thanh Dữ không thoát khỏi liên quan đến việc phát bệnh của Bạch Ly.

Kết quả bây giờ người đàn ông này còn ở nơi này hỏi tình huống của Bạch Ly, y tá sửng sốt một chút, vừa định chế giễu hai câu thì đột nhiên nhìn thấy thẻ công tác treo trên cổ của Thẩm Thanh Dữ.

“Bác sĩ ngoại khoa thuộc bệnh viện Nam Đại, Thẩm Thanh Dữ.”

Cô ý tá nhỏ đột nhiên nhớ ra, gần đây có một bác sĩ ngoại khoa thuộc bệnh viện Nam Đại đến đây giao lưu, bác sĩ này tên là Thẩm Thanh Dữ, rất có tiếng, cô cũng không phải chỉ một lần nghe thấy mọi người xung quanh nhắc đến.

Bác sĩ Thẩm của bệnh viện Nam Đại tuổi còn trẻ nhưng rất có triển vọng, nghe nói anh đẹp trai này vẫn độc thân, toàn bộ các nữ bác sĩ độc thân và y tá ở bệnh viện Diệp Thành đều đang xôn xao vì Thẩm Thanh Dữ.

Cô y tá nhỏ:..... 

Vốn dĩ cứ tưởng là nam thần lạnh lùng, nhưng hóa ra lại là một tên lưu manh bất lịch sự với các cô gái ở khắp nơi?

Ánh mắt của Thẩm Thanh Dữ vẫn luôn gắt gao tập trung nhìn Bạch Ly trên giường bệnh, Bạch Ly bình thường trở lại, tháo mặt lại dưỡng khí xuống, nói một câu: “Xin lỗi.”

“Vừa rồi không phải tôi cố ý đánh anh đâu.”

Cô y tá nhỏ:??

Vì sao vẫn là Bạch Ly phải xin lỗi.

“Bác sĩ Thẩm.” Cô ý tá nhỏ không nhịn được “Tôi cảm thấy hành vi của anh vừa rồi không tốt lắm đâu, mặc dù anh lớn lên đẹp trai cũng không thể tùy tiện động tay động chân với người ta.”

Thẩm Thanh Dữ sửng sốt một chút, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không phải cố ý.” Thẩm Thanh Dữ rũ mắt xuống: “Chỉ là em rất giống..... “

Cô y tá nhỏ: “Bạn gái cũ?”

Thẩm Thanh Dữ:.........

“Rất giống em gái đã mất không lâu của tôi.”

Cô y tá nhỏ:........

Rất xin lỗi, là tôi đoán mò.

Sắc mặt của Bạch Ly vẫn chưa bình phục lại, cô nhìn Thẩm Thanh Dữ nói: “Rất xin lỗi khi nghe được tin tức như vậy, cho nên.......”

“Anh không sao chứ?”

Thẩm Thanh Dữ nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Ly, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Ly, Thẩm Ly từ nhỏ cũng không hay bị bệnh, cho nên rất ít khi có bộ dạng như vậy.

........

Thời điểm Thẩm Ly khó chịu, có phải cũng sẽ giống như cô gái trước mặt hay không?

Ánh mắt của Thẩm Thanh Dữ dần ổn định lại: “Chuyện quan trọng bây giờ hình như là tình huống của em.”

“Cho nên vì sao đột nhiên khó thở?”

Bạch Ly cong môi cười nhẹ nói: “Là chứng sợ hãi.”

“Bởi vì một phần tinh thần bị tổn thương dẫn đến chứng sợ hãi, tôi không thích tiếp xúc với người khác giới cho lắm, vừa rồi phản ứng khá lớn cho nên xin lỗi chuyện vừa rồi.”

“Chứng sợ hãi?” Thẩm Thanh Dữ đột nhiên nhíu mày lại.

Cũng là một loại bệnh tâm lý, thuộc khoa tâm thần.

Thẩm Thanh Dữ có ấn tượng, bởi vì những chuyện trước kia của Thẩm Ly khiến anh có chút để ý tới sức sống của bệnh tâm lý này, anh cũng có hiểu biết một chút về chứng sợ hãi.

Nhưng tình huống của Bạch Ly có chút khoa trương. 

Vậy mà ngay cả tiếp xúc thân thể cũng không được.

Thẩm Thanh Dữ bước lên trước, lấy điện thoại ra, mở Wechat và nói với Bạch Ly: “Đầu tiên tôi giới thiệu một chút, tôi là bác sĩ ngoại khoa thuộc bệnh viện Nam Đại, Thẩm Thanh Dữ.”

“Tôi quen biết một bác sĩ tâm lý mà tôi cho rằng rất lợi hại, nếu em không ngại......”

“Tôi có thể giúp em.”

Cô y tá nhỏ bên cạnh nghe vậy không nói gì, nhìn Thẩm Thanh Dữ đột nhiên muốn thêm tài khoản Wechat với Bạch Ly, cô cũng nghe nói về tính cách của Bạch Ly.

Nói là người đẹp lạnh lùng.

Lần này đến bệnh viên hình như cũng là bởi vì lúc trước Bạch Ly đang ở quán bar, có người đến gần cô, cụ thể là chuyên gì xảy ra thì không có ai biết, nhưng nghe nói là bởi vì những người đó nổi lên lòng xấu xa đối với Bạch Ly.

Bạch Ly không chịu thua, thậm chí còn đánh nhau với những người đó, cuối cùng còn phải bồi thường quán bar một khoản tiền.

Tính tình cũng rất mạnh mẽ.

Cô y tá nhỏ nghi ngờ Bạch Ly có thể đột nhiên đánh Thẩm Thanh Dữ hay không, nhưng ngoài ý muốn là cô không có làm vậy, ngược lại rất tự nhiên lấy điện thoại di động ra quét mã QR của Thẩm Thanh Dữ.

“Vậy thì làm phiền anh rồi.”

Cô y tá nhỏ:.........

Xem ra lớn lên đẹp trai vẫn có ích.

Cô đang nghĩ như vậy, đột nhiên nghe thấy người trên giường bệnh hỏi một câu: “Anh quen biết một người tên Hứa Nhượng phải không?”

Thẩm Thanh Dữ: “Cái gì?”

Bạch Ly nhìn anh ta, cảm xúc trong ánh mắt làm cho người ta không đoán được, nhưng rất rõ ràng là cô đang xuyên qua Thẩm Thanh Dữ để nhìn một người khác.

“Không có chuyện gì.”

“Tôi lớn lên trông rất giống cậu ta sao?” Thẩm Thanh Dữ hỏi.

Bạch Ly lắc lắc đầu nói: “Không, một chút cũng không giống.”

Chỉ là, cô đột nhiên nhớ tới người đó.

Bởi vì Hứa Nhượng cũng sẽ nói với cô.

“Tớ quen biết một bác sĩ tâm lý mà tớ cho rằng rất lợi hại, nếu như cậu không ngại.......

“Tớ có thể giúp cậu.”



Dựa theo tính cách của Bạch Ly, căn bản không có khả năng chấp nhận lòng tốt của một người xa lạ.

Nhưng ngày đó cô đã chấp nhận nó một cách bất thường.

Bất thường đến mức ngay cả khi bản thân của Bạch Ly sau này nhớ lại đều cảm thấy kinh ngạc. 

Quá trình làm quen với Thẩm Thanh Dữ chính là đơn giản lại kịch tính như vậy, sau đó Bạch Ly mới biết được chuyện của Thẩm Ly, đổi lại, cô cũng nói chuyện của mình và Hứa Nhượng cho anh ta. 

Cho nên ngay từ đầu, lúc Thẩm Thanh Dữ đề nghị muốn giúp đỡ, thật ra là do ảnh hưởng của Hứa Nhượng.

Sau này Thẩm Thanh Dữ hiểu được, Hứa Nhượng người này ở trong lòng Bạch Ly là một người vô cùng đặc biệt, vượt qua sự tồn tại của bất kỳ người nào khác. 

Thẩm Thanh Dữ đang nghiêm túc nhìn Bạch Ly ăn, đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ Hứa Nhượng có thể giúp em, em có đồng ý không?”

“Nếu như cậu ấy bằng lòng giúp tôi, đương nhiên tôi...... “ Bạch Ly ngước mắt: “Không muốn từ chối.” 

Không ai mong muốn sống chung với căn bệnh như vậy suốt đời.

“Cho nên, em sẽ cân nhắc ở cùng với Hứa Nhượng sao?” Thẩm Thanh Dữ dừng lại, còn nhẹ nhàng thở dài: “Thật ra mặc dù tôi không có đồng ý như vậy lắm, nhưng nếu là nguyện ý hoặc là thích, anh trai cũng sẽ ủng hộ.”

Bạch Ly không nói chuyện, tự mình ăn cơm. 

Trong đầu hiện lên cảnh Hứa Nhượng vừa rồi bỗng nhiên đi tới, nhẹ nhàng ôm mặt cô, giọng nói rất nhẹ nhưng lại rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: “A Ly, tớ sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu.”

Nghiêm túc theo đuổi......?

Là có ý tứ gì?

Bạch Ly không nói chuyện, sau đó im lặng rất lâu mới nhớ ra mình đã quên chưa trả lời Thẩm Thanh Dữ, Bạch Ly lúc này mới nói: “A Nhượng cậu ấy nói....... “

“Sẽ nghiêm túc theo đuổi tôi.” 

Tay Thẩm Thanh Dữ hơi cứng lạ, lơ lửng giữa không trung, anh ta nghe thấy câu này cũng có chút ngạc nhiên.

Anh ta không thích Hứa Nhượng là bởi vì Hứa Nhượng bất cần đời, lúc nào cũng có bộ dạng không quan tâm đến chuyện gì. 

Có thể là anh ta không hiểu, nhưng Thẩm Thanh Dữ nhìn thấy Hứa Nhượng, ngay từ cái nhìn đầu tiên... 

Người này nhìn trông giống như kiểu người tùy ý đùa giỡn trái tim của các cô gái nhỏ trong lòng bàn tay. 

Thẩm Thanh Dữ thật sự quan tâm đến Bạch Ly, hơn nữa anh ta biết giữa Bạch Ly và Hứa Nhượng có một thời gian qua lại không được tốt lắm, cho nên anh ta cũng thật sự có chút khó chịu.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận Hứa Nhượng rất đặc biệt đối với Bạch Ly.

Hựa Nhượng dường như chính là ngọn rơm cứu mạng sống của Bạch Ly trên thế giới này.

Nghiêm túc theo đuổi.

Thẩm Thanh Dữ cũng không thể nào tưởng tượng ra bộ dạng nghiêm túc của Hứa Nhượng.

Thẩm Thanh Dữ ăn xong cháo, đặt thìa xuống, nhìn Bạch Ly nói: “Em có đồng ý không?”

Thẩm Thanh Dữ lặp đi lặp lại nhiều lần để xác nhận, là bởi vì anh rất hiểu Bạch Ly.

“Tôi không biết.” Bạch Ly nói: “Tôi không biết tôi có nên tin tưởng hay không.”

Thật ra cô có dao động.

Mặc dù đã quyết định không thích Hứa Nhượng nữa, nhưng chuyên phát sinh với anh, lúc anh nói anh thích cô, cô cũng có chút dao động.

“Ừ, tôi biết rồi.”

“Quá khó khăn để tôi tin tưởng vào điều mà họ gọi là quan hệ yêu đương, đương nhiên, năm đó tôi cũng từng muốn thử vượt qua.”

“Nhưng.......”Bạch Ly đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Dữ, trong ánh mắt hiện lên một tia đau khổ: “Nhưng Hứa Nhượng năm đó không cho tôi cơ hội.”

“Tôi đã thất bại.”

Lúc đầu anh có cơ hội, nhưng anh không nắm bắt được cơ hội đó.

Cho nên bây giờ quay đầu lại, cô sẽ không dễ dàng tin tưởng nữa, có lẽ đây là sự trừng phạt thiên đạo luân hồi.



Ba ngày sau.

Bạch Ly đang ở phòng vẽ tranh cùng với Tư Khả Tâm, có ý định thông báo tới một số phụ huynh có thể cuối tuần đến đăng ký.

“Alo...... Xin chào? Tôi là người phụ trách phòng vẽ tranh Tuyết Sơn ở Trung tâm Toàn Cầu..... Xin hỏi...... “

Cô ấy còn chưa kịp nói xong thì đã bị người ta cúp máy.

Tư Khả Tâm có chút bất đắc dĩ lại bực bội mà trao đổi ánh mắt với Bạch Ly, lật số điện thoại sang trang tiếp theo nói: “Haizz, lại tắt máy rồi.”

“Lúc đó đã cố gắng nói tốt rồi, sau đó đăng ký có thể gọi điện thoại.” Tư Khả Tâm hít một hơi, quay người lại, cau mày nói: “Em vẫn còn ấn tượng với phụ huynh này, lúc đó em nhớ rõ khi đến tư vấn cũng niềm nở.”

“Lúc đó em vẫn còn nghĩ, bà ấy niềm nở hăng hái như vậy, đến lúc đó chắc chắn là người đăng ký đầu tiên, bà ấy không thể chạy được.” Cô ấy nhớ lại: “Kết quả thì thấy rồi đó khi phải đăng ký ngược lại thành người chạy trốn nhanh nhất”

Bạch Ly nói không sao chỉ cười nhẹ, ở trên quyển vở xẹt qua tên người kia, cô nói: “Em nha.”

“Vẫn còn quá trẻ.” Bạch Ly nói: “Chuyện như vậy cũng rất bình thường.”

Tư Khả Tâm phản bác nói: “Tuổi chúng ta cũng không kém nhau nhiều lắm mà.” 

“Nhưng kinh nghiệm làm việc của nhiều hơn em.” Bạch Ly nói.

Quả thực trình độ làm việc của Bạch Ly tốt hơn cô ấy rất nhiều, mặc dù tuổi cũng xấp xỉ nhau, nhưng hình như Bạch Ly đã đi làm nhiều năm rồi, nghe nói tốt nghiệp cấp ba đã bắt đầu đi làm khắp nơi.

Thật vất vả bây giờ mới tiết kiệm một khoản tiền để có thể mở phòng vẽ tranh của riêng mình.

“Có người bề ngoài rất nhiệt tình, nhưng thật ra trong lòng rất hời hợt.” Bạch Ly cụp mắt xuống, cô giải thích: “Đừng để bị những thứ ở bên ngoài đó lừa gạt, em nhìn xem phụ huynh nhiệt tình, có thể chỉ là lúc đó cho em thể diện.”

“Hoặc chỉ là đột nhiên nóng đầu (1).” Bạch Ly nói: “Em biết đấy, con người thỉnh thoảng lại nóng đầu như vậy.” 

(1): có những hành động, việc làm khiến bạn cảm thấy ấm áp, cảm động và rạo rực trong lòng.

Tư Khả Tâm suy nghĩ một chút nói: “Đúng vậy, giống như trước kia em xin thẻ đi tập gym, cảm thấy bản thân nhất định có thể cố gắng tập thể dục, mỗi ngày đều kiên trì rèn luyện.....”

“Kết quả thì sao?”

“Kết quả một lần em cũng chưa từng đi, hahahahahaha, lãng phí chết đi được.”

Tư Khả Tâm gãi gãi đầu còn nói: “Về sau em chuyển thẻ tập gym cho những người khác, sau đó huấn luyện viên tập gym kia liên tục gửi tin nhắn cho em, nhưng phiền chết đi được, em liền cho anh ta vào danh sách đen.”

Bạch Ly liếc mắt nhìn cô ấy một cái nói: “Cho nên, em cũng giống vậy.”

“Ba phút nhiệt.” (2)

(2): lúc đầu rất nhiệt tình, thích thú và có động lực nhưng sau đó thì mất dần hứng thú và sự nhiệt tình.

“......Nếu như vậy, vậy em cũng không thể lý giải được.”

Các cô nói xong, lại bắt đầu bận rộn với những thứ trong tay, Bạch Ly liếc mắt nhìn điện thoại trong tay. 

Ba phút nhiệt sao?

Có lẽ anh cũng nóng đầu.

Hứa Nhượng đã ba ngày không có liên lạc cho cô, chẳng nhẽ đây là “Nghiêm túc theo đuổi” mà anh nói sao?

Cho dù là trước kia, Hứa Nhượng cũng sẽ không liên lạc với cô mấy ngày, ba ngày nay không có một chút tin tức nào.

Không có tin nhắn Wechat, tin nhắn điện thoại cũng không có.

Cô nghĩ, nghĩ đến thất thần, đột nhiên bị Tư Khả Tâm gọi một tiếng kéo Bạch Ly từ dòng suy nghĩ trở về.

Tư Khả Tâm chọc cánh tay của cô, liếc mắt với cô, ý chỉ người đàn ông đứng ở bên ngoài, cô ấy thần bí hỏi: “Đúng rồi, có phải anh trai nhỏ này đang theo đuổi chị không?”

“Em nhìn anh ta thường xuyên đến phòng vẽ tranh để giúp đỡ.”

Bạch Ly nhìn người đứng ngoài cửa đang vẫy tay với cô nói: “Không có, chỉ là bạn bè, bọn chị là bạn học cấp ba.”

“Hả? Thật sao, vậy có thể là anh ta vẫn chưa tỏ tình!” Tư Khả Tâm hạ thấp giọng nói, nhìn người đàn ông đang bước tới: “Nhưng em dám cam đoan chắc chắn anh ta thích chị.”

Bạch Ly cong môi dưới, không đáp lại chỉ cười.

Cô không ngốc, đương nhiên biết Bùi Xuyên đối xử với cô rất tốt, nhưng người trưởng thành đều hiểu ngầm chính là chỉ cần bạn không nói với tôi, tôi sẽ giả ngốc.

Bùi Xuyên đi tới, đứng trước mặt hai người, thấp giọng nói: “ Đang bận?”

“Ừ, đang bận việc tuyển sinh.” Bạch Ly ngẩng đầu trả lời: “Hôm nay cậu có thời gian rảnh qua đây sao? Cũng không nói trước cho tôi một tiếng.” 

“Ừ, đúng lúc đi ngang qua thì vào nhìn xem, xem tiến độ như thế nào rồi.” Bùi Xuyên cười, rất tự nhiên kéo ghế đẩu ra ngồi xuống.

Tư Khả Tâm nghe thấy cười ra tiếng, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: “Đúng lúc đi ngang qua.”

Lời nói dối nhất trên thế giới này.

Đúng lúc đi ngang qua, chúng ta tiện đường, chỉ là bạn bè.

“Tiến độ thế nào rồi?” Bùi Xuyên giả vờ như không nghe thấy lời nói của Tư Khả Tâm, quay đầu hỏi Bạch Ly. 

“Rất tốt, đến bây giờ đều rất thuận lợi.”

“Ừ, tốt.” Bùi Xuyên đáp lại, bộ dạng có điều muốn nói lại thôi, một lúc sau mới hỏi: “Đúng rồi, cậu.... Có biết hay không.... “

Bạch Ly đang định trả lời thì điện thoại vẫn luôn không có động tĩnh gì đột nhiên vang lên, cô nhìn xuống thì thấy tên người gọi đến, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy có chút bối rối. 

“Cái gì?” Cô thuận miệng trả lời Bùi Xuyên: “Chờ một chút, tớ đi nhận điện thoại đã.”

Bạch Ly bước đi rất nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại.

Cô kết nối, mặc dù đối phương không nói gì, nhưng hô hấp đột nhiên thắt lại một chút.

Bạch Ly dần dần siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nghe thấy giọng nam bên kia khàn khàn đầy mệt mỏi.

“A Ly, tớ rất muốn gặp cậu.”

Bạch Ly không nói gì.

“Có phải cậu tức giận hay không?” Hứa Nhượng bất đắc dĩ mà than nhẹ: “Cũng đúng, cậu nên tức giận.”

“Tớ đã hứa sẽ nghiêm túc theo đuổi cậu, nhưng đột nhiên lại biến mất mấy ngày.” 

“Tớ cũng rất muốn gặp cậu.”

Bạch Ly cảm thấy trạng thái của anh không đúng lắm, cau mày hỏi một câu: “A Nhượng? Có phải cậu xảy ra chuyện gì hay không?” 

“Tớ không có chuyện gì.” Anh nói: “Tớ xin lỗi.”

“Muốn cậu chờ tớ một chút.”

“....?”

Bạch Ly càng nghe càng cảm thấy có gì đó không ổn, trong điện thoại phát ra vài âm thanh va chạm của những chai lọ.

Còn có tiếng người đàn ông trung niên ở bên ngoài đang tức muốn hộc máu, gào rống lên.

Mặc dù Bạch Ly nghe không rõ lắm, chỉ cảm giác được không khí bên kia có gì đó không ổn, hình như Hứa Nhượng đang rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.

“Alo? A Nhượng?”

Không có ai trả lời.

“Hứa Nhượng.” Cô kêu lên: “Hứa Nhượng cậu trả lời tớ đi.”

Vẫn không ai trả lời.

Tất cả những gì Bạch Ly có thể nghe thấy chỉ là tiếng hít thở của người đàn ông bên kia, còn có những âm thanh hỗn loạn khác, đột nhiên cô cảm thấy hoảng hốt.

“Hứa Nhượng.”

Cô cảm thấy mình lo lắng đến mức giọng nói như nghẹn lại, Bạch Lỵ hoảng sợ muốn nghe một vài thông tin từ bên kia của anh, nhưng lại không nghe được gì.

Sau nửa phút im lặng, mới truyền đến giọng nói có chút yếu ớt của Hứa Nhượng.

“Đừng lo lắng.”

“Ngoan ngoãn chờ tớ.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!