Công dụng của các loại tinh hạch khác nhau cũng có sự khác biệt tỉnh tế, chỉ có tinh hạch màu trắng của thây ma không có dị năng mới là loại phổ thông không có tác dụng đặc biệt. Ví dụ như tinh hạch hệ hỏa nếu dùng để sưởi ấm thì sẽ tốt hơn các loại tinh hạch khác. Nếu dùng trên s.ú.n.g năng lượng của Hứa Lê thì đạn được chuyển hóa từ tinh hạch hệ hỏa sẽ có hiệu ứng thiêu đốt. Chỉ hai viên tinh hạch này thôi cũng đủ khiến Hứa Lê hài lòng rồi. Đặt tinh hạch đã rửa sạch vào không gian, bên kia đội một và đội chín cũng đã nói chuyện xong, hai phó đội trưởng đi sắp xếp người bị thương, hai đội trưởng đi về phía Hứa Lê, ban đâu những thành viên trong đội ở bên cạnh Hứa Lê lặng lẽ đi xa một chút nhưng họ đều dựng tai lên, mắt không tự chủ được nhìn về phía Hứa Lê.
Nói thật, họ cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Liên Dương Diễm và Từ Dần đều là người quyết đoán, đã bàn bạc xong thì dù tâm trạng phức tạp, lúc này cũng trực tiếp hỏi thắng: "Hứa Lê, chúng tôi muốn biết, rốt cuộc ai mới là người thật của em?”
Hứa Lê ngẩng đầu nhìn hai người, câu đầu tiên tà: "Hai người có thể ngồi xuống không? Hai người cao quá, em đau cổ.”
Từ Dần: "...”
Liên Dương Diễm: "...”
Hai người đều hơi bất lực.
Nhưng cũng ngồi xếp bằng xuống trước. Nói một câu chuyện buồn, hai người họ ngồi xuống đất còn cao hơn Hứa Lê một chút. "Thực ra em đã 25 tuổi rồi.”
Hứa Lê rất bình tĩnh.
Từ Dần và Liên Dương Diễm còn có thể duy trì được biểu cảm, mấy thành viên trong đội lén nghe đã nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc.
"Tình trạng hiện tại của tôi... cũng có thể giải thích là một loại di chứng kỳ lạ, dù sao thì em cũng không có cách nào tạm thời.”
Hứa Lê xòe tay: "Cũng không cố ý muốn lừa hai người, chỉ là nếu trước đây EM nói mình đã trưởng thành rồi, hai người có tin không?”
Không tin.
Chiều cao của Hứa Lê có thể nói là chứng lùn nhưng ngoại hình của cô không có chút gì giống với chứng lùn, đột nhiên nói những lời như vậy, họ còn có thể cho rằng Hứa Lê còn nhỏ tuổi đã mắc chứng hoang tưởng. Nhưng...
"Nếu không phải vì cuộc khủng hoảng lần này, EM sẽ không nói rõ sao?”
“cũng không phải lúc nào em cũng có thể trở về hình dạng ban đầu được? không lẽ em phải bất chấp mọi thứ để giải thích?”
Hứa Lê trợn mắt: "Em không ngốc.”
Liên Dương Diễm đổi vị trí suy nghĩ... Thực ra anh ta sẽ nói nhưng đó cũng là vì nghề nghiệp đặc biệt của anh ta, như Hứa Lê, thực ra không có nghĩa vụ phải giải thích rõ ràng với người khác. Huống hồ trong căn cứ cũng không có điều tra dân số, chủ yếu là cứu hộ những người sống sót, nói một cách nghiêm khắc thì Hứa Lê cũng không có hành vi lừa dối gì.
Vì quen Hứa Lê nhất nên Trương Hưng ở gần một chút, vẻ mặt phức tạp: "Vậy nên đây là lý do em vẫn không gọi tôi là chú sao?”
Hứa Lê: "Anh nói xem?”
Trương Hưng: "...”
Được rồi, không cần nói gì nữa.
Trước đó Hứa Lê cố ý không dùng quả cầu kim loại che chắn khi thay quần áo, cố ý chạy vào xe trước mặt họ, nếu còn thừa nước đổ nước vào thay quần áo thì thực ra là vì dù sao cũng bị nhìn thấy rồi, cô cũng thẳng thắn một phần.
"Các anh đã nhìn thấy rồi, các anh báo cáo tôi không có ý kiến, các anh có thể báo cáo ngay bây giờ, tôi không ngại, vừa hay có kết luận gì các anh có thể nói cho tôi biết một tiếng.”
Hứa Lê rất bình tĩnh.
Liên Dương Diễm cau mày: "Em đang lo lắng điều gì?”