"Hầu Tử, các anh đến góc cửa trốn một chút, mười giây sau chúng ta mở cửa, tất cả mọi người sẽ dùng dị năng và đạn, ba giây sau dừng lại, các anh phải chạy vào với tốc độ nhanh nhất.”
“Vâng.”
Bốn người Hứa Lê đều nghe thấy lời của Liên Dương Diễm, Vương Thanh Cương trực tiếp đưa Hứa Lê cho Hầu Tử, Hầu Tử cũng đưa s.ú.n.g cho Vương Thanh Cương. Họ lùi lại một chút, điên cuồng b.ắ.n những con thây ma đang tiến gần ở phía trước và phía sau. Mười giây trôi qua, cửa phòng thí nghiệm mở ra, cơn lốc xoáy nhỏ, quả cầu lửa, mũi tên băng, bức tường đất đổ xuống... Những dị năng xung đột đã tránh đi từ lâu, ba giây đủ để những con thây ma vây quanh này ngã nghiêng, không thể làm tường thây ma chặn người.
Ba giây sau, tất cả mọi người dừng lại, Hầu Tử và những người khác đưa Hứa Lê trực tiếp lao về phía trước. Tuy nhiên, lần này thây ma vẫn còn vội vã, nhiều thây ma đã c.h.ế.t nhưng vẫn còn một số thây ma còn sống. Ngay khi họ chạy qua, một bàn tay thò ra từ xác thây ma, vừa vặn ở điểm rơi chân của A Kim và lúc này, lại có một cái đầu thò ra, căn vào chân A Kim.
Tránh được phía trước thì không tránh được phía sau, cổ tay và mắt cá chân của họ không có áo chống đạn.
"A Kim!”
Liên Dương Diễm và những người khác sắc mặt thay đổi nhưng những gì vừa trút ra đã là tất cả dị năng mà họ khôi phục, anh ta nhanh chóng giơ s.ú.n.g bắn.
Viên đạn b.ắ.n trúng đầu thây ma, bàn tay và răng của thây ma cũng đồng thời rơi vào mắt cá chân của A Kim.
Bốn người xông vào phòng thí nghiệm, Hứa Lê trong nháy mắt đã ném ra rất nhiều khẩu s.ú.n.g đầy đạn: "Tiếp đạn!”
Có mấy người trong số họ không nóng nảy?
Hơn chục khẩu s.ú.n.g đều được tiếp đạn, nhắm vào những con thây ma bên ngoài mà b.ắ.n liên hồi.
Đợi đến khi b.ắ.n hết băng đạn, những con thây ma tụ tập bên ngoài gần như không còn con nào sống sót. Cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Hứa Lê ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, tay cô vẫn còn hơi run. Nói thế nào thì cô cũng chỉ là thể chất tăng cao nhưng khiêng s.ú.n.g máy hạng nhẹ lâu như vậy, cũng sẽ mệt chứ?”
A Kim, lùi lại một chút.”
Lúc này, Liên Dương Diễm lại quay sang A Kim.
A Kim hơi ngơ ngác, anh ta lùi lại mấy bước, không hiểu: "Sao vậy?”
“Không có bằng chứng hoàn toàn chứng minh rằng dị năng giả sẽ không bị nhiễm bệnh vì bị thây ma cắn, cậu cần phải cách ly.”
Giọng nói của Liên Dương Diễm quá đỗi bình tĩnh. Hầu Tử lộ vẻ không đành lòng: "Đội trưởng...”
“Ở đây không chỉ có chúng ta, còn có cả Giáo sư Nguỵ nữa.”
Giọng điệu của Liên Dương Diễm nặng nề hơn: "Chúng ta không biết nếu dị năng giả bị nhiễm bệnh thì sẽ có hậu quả gì!”
Lỡ như dị năng giả bị nhiễm bệnh, trở thành thây ma dị năng lợi hại hơn thì sao? Tất cả bọn họ đều là dị năng giả, có cơ hội chống đỡ nhưng Giáo sư Nguỵ thì sao? Hầu Tử nghiến răng, không nói gì nữa. Hứa Lê lại liếc nhìn Liên Dương Diễm, suy nghĩ xem đây là sự cảnh giác của riêng Liên Dương Diễm, hay là bên chính phủ đã có phỏng đoán gì đó.
Thực ra, nỗi lo của Liên Dương Diễm không phải không có lý. Dị năng giả vì gen của bản thân đã được tăng cường nên sức đề kháng với vi-rút thây ma thực sự cao hơn, nếu nói rằng khả năng người bình thường bị thây ma làm bị thương mà không biến thành thây ma chỉ có một phần mười nghìn thì khả năng dị năng giả bị thương rồi bị nhiễm bệnh không đến một phần trăm. Nhưng nếu dị năng giả bị nhiễm bệnh, lập tức sẽ biến thành thây ma dị năng cấp cao.