Hôn mê suốt mấy ngày liền, đến tận buổi sáng hôm sau, Hạ Đồng rốt cuộc mới từ từ tỉnh lại. Sau khi kiểm tra tổng quát, xác định tình huống của cô đã hoàn toàn ổn định, bác sĩ rốt cuộc mới đồng ý để Cố Thiên Kỳ vào trông nôm.
Gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nhìn xem người đàn ông đang ngồi ở bên giường gọt táo cho mình, Hạ Đồng liền yếu ớt gọi:"Anh cả..."
Không phản ứng gì, Cố Thiên Kỳ vẫn giống như mắt điếc tai ngơ, không chỉ không đáp lời, mà thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng đều không thèm đưa cho Hạ Đồng.
Nếu không phải nhìn thấy quầng thâm hiện rõ bên dưới mi mắt hắn, cũng như nghe Tề Vũ nói mấy ngày qua hắn đã không ăn không ngủ, lo lắng đến mức nào, Hạ Đồng có lẽ cũng đã cho rằng, hắn thật sự không còn quan tâm đến cô nữa.
"Anh cả, anh đang giận Đồng Đồng sao?"
"Không có." Mặc dù miệng nói không giận, nhưng trên mặt Cố Thiên Kỳ lúc này cũng đã toát lên hai chữ 'không vui' vô cùng rõ ràng.
".................."
Len lén liếc mắt nhìn Hạ Đồng, khi phát hiện cô đang chăm chú nhìn mình, hơn nữa, trên mặt còn hàm chứa ý cười, ánh mắt cưng chiều, tựa như đối đãi với một đứa bé đang nũng nịu, lỗ tai Cố Thiên Kỳ liền bắt đầu ửng đó, hơi hơi nóng lên.
"Đồng Đồng biết sai rồi, về sau cũng không dám tái phạm nữa, anh cả đừng tức giận, có được hay không?"
Mặc dù giận dữ vì cô tự ý quyết định, khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng đứng trước đôi mắt thành khẩn, tràn đầy tự trách của cô, lửa giận trong hắn vẫn không khống chế được mà chậm rãi dập tắt.
"Thật sự không dám nữa sao?"
"Thật sự, nếu anh không tin, em có thể thề..." Nói nói, Hạ Đồng liền giơ tay, ra vẻ muốn thề thốt, khiến sắc mặt Cố Thiên Kỳ lập tức tái đi, vội vàng đặt quả táo trong tay xuống, ngăn cô lại.
"Được rồi, anh tin, em nằm yên đó đi, tuyệt đối không được cử động mạnh, cẩn thận vết thương nứt ra." Mặc dù giọng nói của hắn rất lớn, thậm chí còn giống như đang quở trách, nhưng sự quan tâm ẩn chứa bên trong, ai ai cũng đều có thể nghe thấy được.
Từ từ nằm yên, không dám cãi lời Cố Thiên Kỳ nữa, Hạ Đồng chỉ cảm thấy giống như vừa được người đút cho một thìa mật ong, từ miệng đến phế phủ đều bị nhấn chìm trong sự ngọt ngào.
Im lặng một lúc, vì để phù hợp với thiết lập nhân vật của mình, Hạ Đồng vẫn là mở miệng, hướng hắn dò hỏi:"Anh cả, chuyện của Thiên Thừa..."
"Cố Thiên Thừa cố ý giết người, còn liên quan đến đường dây buôn bán vũ khí và chất cấm, đã bị cảnh sát bắt vào ngục giam rồi. Sau này em cũng đừng nhắc đến tên hắn nữa, hắn và chúng ta đã không còn liên quan gì tới nhau."
Trong lòng hả hê không thôi, thậm chí còn hận không thể đốt pháo ăn mừng, nhưng ngoài mặt, Hạ Đồng vẫn phải ra vẻ ủ dột mà rũ mắt, tựa như cảm thấy thương tiếc trước kết cục của Cố Thiên Thừa.
Đối với cảm thụ của cô bây giờ, Cố Thiên Kỳ thật ra cũng có thể hiểu được phần nào. Cho nên, ngoại trừ cảm khái cô quá lương thiện, hắn liền không nói thêm gì nữa.
Dù sao, nói gì thì nói, Cố Thiên Thừa cũng đã từng là người chồng trên danh nghĩa của cô, từng cùng cô nắm tay nhau bước vào lễ đường...
Đem miếng táo đã gọt xong đưa cho Hạ Đồng, cẩn thận đút cô ăn, lúc này, tựa như đã đặt xuống quyết tâm, Cố Thiên Kỳ cũng liền trở nên chuyên chú, nói ra lời nói đã cất chứa trong lòng từ rất lâu kia.
"Đồng Đồng..."
"Chúng ta kết hôn đi."
Nếu Hạ Đồng muốn tiếp tục làm diễn viên, đứng trên thảm đỏ lấp lánh ánh đèn, hắn liền sẽ là fan hâm mộ trung thành nhất của cô.
Còn nếu cô muốn tự mình đứng lên, từng bước từng bước một tiến về phía trước, hắn cũng sẽ vĩnh viễn là hậu phương vững trãi nhất của cô, che chở cô, dìu dắt cô, không để cô phải vấp ngã, đơn độc chống chọi với thế giới này.
"Em sẽ lấy anh chứ?"
"Em..." Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên Hạ Đồng được người khác cầu hôn một cách thẳng thừng như vậy.
Không có nhẫn, thậm chí ngay cả một đóa hoa cũng không có, nhưng chỉ như vậy, liền đã đủ để trái tim Hạ Đồng rung động đến không nói thành lời.
Đồng ý.
Mau gật đầu đồng ý đi.
Chỉ là, dù trong lòng có một âm thanh đang không ngừng gào thét, Hạ Đồng vẫn chỉ có thể làm trái với lương tâm, nhắm mắt khước từ:"Bây giờ nói đến chuyện kết hôn có phải là quá nhanh rồi không? Em...em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần..."
"Có thể cho em thêm chút thời gian để suy nghĩ kỹ hơn không?"
Hạ Đồng biết, bên dưới lớp ngụy trang thanh thuần, trong sáng này của mình, là một trái tim mưu mô, dối trá đến mức nào.
Cô không phải là bạch nguyệt quang không nhuốm bụi trần trong lòng hắn, mà từ đầu tới cuối, cô chỉ là một kẻ lừa đảo thời thời khắc khắc mang theo lớp mặt nạ, không hơn không kém.
Cô không xứng với sự chân thành của hắn, lại càng không xứng với tình yêu cao cả đó.
Cô gánh không nổi, lại với không tới.
"Nhanh sao?" Dù bị Hạ Đồng từ chối, nhưng nụ cười trên mặt Cố Thiên Kỳ đều chưa từng thay đổi qua.
Hắn nhìn sự bối rối hiện rõ trên mặt cô, bất kể là đuôi mày hay khóe mắt, đều từ từ nhuốm lên sự ôn hòa:"Anh có thể cho em thời gian, để em suy nghĩ thật kĩ. Một tháng, một năm, thậm chí là mười năm, đều không thành vấn đề..."
"Chỉ là, không biết con của chúng ta có chờ được đến lúc đó hay không."
"Con...của chúng ta?"
"Đúng vậy, chúc mừng em, Đồng Đồng, chúng ta sắp có con rồi."
Kinh ngạc sờ bụng, tin tức này đối với Hạ Đồng mà nói cũng chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, khiến cô hoàn toàn ngây dại, căn bản không kịp trở tay.
Trái ngược với sự vui vẻ của hắn, Hạ Đồng lúc này cũng chỉ trầm mặc, tâm trạng cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Đứa bé này thật sự là một nhân tố ngoài ý muốn trong kế hoạch của cô.
Nó đến rất không đúng lúc, khiến quyết tâm rời xa Cố Thiên Kỳ của cô cũng bắt đầu trở nên dao động, tựa như cọng rơm đè chết lạc đà.
*Nhắc cho mọi người nhớ là Tô Sở Sở vẫn chưa hoàn toàn đi lĩnh cơm hộp nha.