Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ cũng không phản bác, mặc dù cảm thấy nghi hoặc vì sao hôm nay hắn lại đột ngột quan tâm đến vị nhị phu nhân vừa vào cửa kia, Vương Chính vẫn lập tức báo lại.
"Thưa gia chủ, nhị phu nhân đã về nhà từ rất sớm..."
Không kịp nghe xong lời nói của cậu, trong lòng thấp thỏm không yên, Cố Thiên Kỳ liền đã nhanh chóng chạy như bay về phía cầu thang.
Chỉ có điều, đúng vào lúc này, không kịp phòng ngừa, tầm mắt của hắn lại vừa vặn rơi vào trên một bóng người đang đi từ lầu hai xuống.
Đối phương rất cao, có khoảng trên dưới 1m85, cùng Cố Thiên Kỳ không có chênh lệch quá lớn. Trên người mặc một bộ trang phục hưu nhàn màu xanh đen, tóc được vuốt keo một cách tỉ mỉ.
Ngoại trừ thân hình, gương mặt của đối phương cũng có thể xưng tụng là soái khí bức người. Ngũ quan không chỉ như tạc, mà giữa mi mày lại còn lộ ra một cỗ khinh cuồng, ngả ngớn, tràn ngập tính xâm lược, đánh sâu vào thị giác.
Mà người vừa mới xuất hiện này, hiển nhiên cũng sẽ không phải ai khác, mà liền chính là em trai duy nhất của Cố Thiên Kỳ - Cố Thiên Thừa.
"Anh cả, anh vừa về đến nhà à?"
Nhìn xem Cố Thiên Thừa, lại hơi đưa mắt nhìn lên gian phòng đầu tiên của lầu hai, bước chân hơi hơi ngừng lại, Cố Thiên Kỳ liền gật đầu, tùy tiện ừ nhẹ một tiếng.
Bởi vì lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy, cánh cửa của gian phòng này vậy mà lại hơi hơi hé ra. Xuyên thấu qua khe hở, còn có thể nhìn thấy được một gương mặt thanh tú, mềm mại, có một đôi mắt to tròn, hơi hơi ửng đỏ đang ghé sát vào ván cửa, nhút nhát nhìn lén bọn họ.
Thấy đối phương vẫn còn bình an đứng đó, trái tim đang treo cao của Cố Thiên Kỳ rốt cuộc mới có thể chậm rãi thả xuống.
Không biết có phải trùng hợp hay không, thời khắc này, vừa phát giác được ánh mắt của hắn, cô gái nhỏ này cũng đã giống như thỏ con bị kinh sợ, trên mặt xuất hiện vẻ khẩn trương và hoảng loạn, gần như trong nháy mắt liền đem cửa phòng đóng lại.
Không phát hiện ánh mắt của Cố Thiên Kỳ, nhưng nhìn thấy hắn thất thần, mãi đứng yên một chỗ, Cố Thiên Thừa liền hơi hơi cất cao giọng, thử gọi lại một lần nữa:"Anh cả?"
Rốt cuộc mới hồi thần, không chút hoang mang thu hồi tầm mắt, đối diện với vẻ mặt khó hiểu của Cố Thiên Thừa, Cố Thiên Kỳ liền không khỏi dâng lên nghi hoặc:"Thiên Thừa, chẳng lẽ, em không có gì...muốn nói với anh sao?"
Theo suy nghĩ của Cố Thiên Kỳ, em trai hắn rõ ràng là đã đụng mặt Hạ Đồng.
Nếu biết được vợ mình cùng anh trai đã phát sinh loại chuyện đó, chỉ cần còn là đàn ông, thì hắn cũng sẽ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Nhưng giờ đây, đối phương không chỉ không chất vấn, không tức giận, mà thái độ đối với hắn lại còn có thể thoải mái, tự nhiên đến thế...
Trừ phi...
"Nói chuyện gì chứ? Anh cả, chẳng lẽ việc em vừa mới mua chiếc rolls-royce bản giới hạn kia, anh đã biết rồi sao?"
"Anh, em biết là chiếc xe đó có hơi đắt một chút, nhưng mà, anh tin em đi, em hứa, đây tuyệt đối là lần cuối cùng, về sau em sẽ không dùng tiền vào những chuyện vô bổ như vậy nữa, có được không?"
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Cố Thiên Kỳ, Cố Thiên Thừa thật sự là vẫn chưa biết chuyện xảy ra đêm qua.
Đối với việc này, sau khi dần dần tĩnh tâm lại, Cố Thiên Kỳ cũng đã mơ hồ đoán được lý do.
Cha mẹ không còn, gia sản đều bị mang đi thế chấp, Hạ Đồng bây có thể nói là đã tứ cố vô thân. Chỗ dựa duy nhất của cô, cũng chỉ còn lại người chồng trên pháp lý là em trai hắn.
Từ việc kết hôn đã mấy ngày mà cô vẫn còn là xử nữ, cũng có thể thấy được, em trai hắn, rõ ràng là không quá ưa thích cô.
Cho nên, nếu việc cô không còn trong sạch bị đối phương biết được, vốn đã không thích, đối phương nhất định sẽ dựa vào cớ này, ép buộc cô ly hôn.
Đến lúc đó, ngay cả chỗ dựa cuối cùng cũng không còn, Hạ Đồng sẽ rơi vào bước đường nào, quả thật là khó mà suy tính được.
Cho nên, có lẽ là trong lòng hiểu rõ việc này, cô mới có thể lựa chọn ngậm bồ hòn làm ngọt, đem ủy khuất nuốt hết vào bụng, không dám nói ra.
Sau khi đoán ra được việc này, cảm giác thương tiếc của Cố Thiên Kỳ dành cho Hạ Đồng cũng đã càng thêm sâu đậm một chút.
Quả thật là hiểu chuyện đến làm người đau lòng...
Vừa rồi, bởi vì lo lắng cho an nguy của Hạ Đồng nên mới hấp tấp như vậy, bây giờ, sau khi xác định cô vẫn bình an vô sự, Cố Thiên Kỳ cũng đã bắt đầu khôi phục tỉnh táo.
Day dứt nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của cô, trong lòng âm thầm thở dài, Cố Thiên Kỳ liền lựa chọn trước cho cô một khoảng thời gian để bình ổn lại tâm trạng.
Nếu bây giờ hắn xuất hiện ở trước mặt cô, như vậy, cũng sẽ chỉ tổn khiến cô kích động và hoảng hốt hơn mà thôi.
"Nếu đã lỡ mua rồi thì chuyện này cứ bỏ qua đi. Lần sau đừng tiêu xài hoang phí như vậy nữa là được." Bởi vì chuyện đêm qua, thời khắc này, Cố Thiên Kỳ bất giác cũng đã có chút không biết nên đối diện với em trai của mình như thế nào.
Đương nhiên, cũng sẽ ở trong khả năng của chính mình, tận lực bao dung đối phương.
Nhìn xem bóng lưng đang chậm rãi rời đi của Cố Thiên Kỳ, chỉ có cảm giác rất không hiểu thấu, Cố Thiên Thừa liền thấp giọng lẩm bẩm:"Anh cả dễ nói chuyện như vậy từ bao giờ chứ?"
Vốn còn tưởng rằng sẽ phải bị thuyết giáo, trách mắng một trận, nhưng không ngờ được rằng, dễ dàng như vậy liền đã có thể qua ải.
Cũng không suy tư quá lâu, Cố Thiên Thừa cũng đã đem chuyện này ném ra sau đầu. Chỉnh sửa bộ quần áo cao cấp trên người mình một chút liền nhanh chóng xuống lầu, lái xe thể thao rời đi.
Cố Thiên Thừa lái xe rất lâu, liên tục vòng qua mấy con phố, đến tận khi xác định được sau lưng không có người nào bám đuôi, xe của hắn rốt cuộc mới dừng lại ở trước cổng của một công viên nhỏ.
Xe thể thao tấp vào lề, bởi vì vị trí tương đối hẻo lánh, nên cũng không thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
Cùng lúc đó, sau khi Cố Thiên Thừa đỗ xe, một bóng người mặc quần áo kín mít, đội mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang, đeo kính mát cũng liền đã thận trọng đi ra từ trong công viên, nhanh chóng mở cửa xe.
"A Thừa, vì sao lại tới trễ như vậy? Em đã đợi anh gần mười lăm phút rồi đó. Chẳng lẽ là lại bị cô vợ mới cưới kia níu chân, không cho đi rồi à?"
Vừa khom người ngồi vào ghế lái phụ, người phụ nữ này liền đã không nhịn được nữa, mười phần khó chịu đem khẩu trang và kính mát bỏ ra, lại thuận tay đem mũ lưỡi trai ném xuống.
Ngay tức khắc, ánh vào mắt liền chính là một khuôn mặt tràn ngập cảm giác kinh diễm với ngũ quan sắc sảo, gợi cảm và mái tóc đen bóng có chút uốn xoăn, bồng bềnh như gợn mây.
Không khó để đoán, ngươi phụ nữ có khí chất phong tao, lại giống như ẩn chứa một tầng hào quang vô hình, cao quý hơn người này, liền chính là vợ của Cố Thiên Kỳ, đại minh tinh - Tô Sở Sở.
Cô không nhắc thì thôi, vừa nhắc, Cố Thiên Thừa cũng đã không khỏi cảm thấy quái dị.
Bởi vì giống như Tô Sở Sở nói, ngày thường, chỉ cần nhìn thấy gã, người phụ nữ tên Hạ Đồng đó liền sẽ lập tức giống như keo da chó, bám lấy gã không buông, bày ra vẻ mặt uất ức, khiến người vô cùng chán ghét.
Mà ngày hôm nay, kể từ khi gã thức dậy, mặc dù hai mắt cô ta cũng có chút ửng hồng, thế nhưng, thế mà lại chỉ ngồi yên trên giường, không nói với gã dù chỉ là một câu.
Quan trọng nhất là, ánh mắt của người phụ nữ đó khi nhìn gã, còn khiến gã có một loại cảm giác vô cùng quỷ dị...
Đến tận bây giờ, dù chỉ là nghĩ lại, gã vẫn có chút không rét mà run.
Chỉ có điều, dù cho trong lòng không yên, nhưng ngoài mặt, Cố Thiên Thừa vẫn không hề biểu hiện ra chút nào, mà chỉ cười nói:"Bình giấm chua như em cũng đừng ghen lung tung."
"Em biết vừa rồi anh đã gặp ai sao? Là anh cả đó. Làm anh suýt chút đều tưởng rằng, quan hệ của hai người chúng ta đã bị bại lộ rồi."
"May mắn, anh ta chỉ đang nói tới chuyện anh lén lút mua xe mà thôi. Em nói xem, nếu để anh ta biết, số tiền đó, anh là dùng để mua một căn biệt thự ở ven biển, để chúng ta sống thế giới của hai người, anh ta sẽ nghĩ như thế nào? Có thể tức chết hay không?"
Đối phương xuất chúng hơn gã, tài hoa hơn gã thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị gã nắm mũi dắt đi, dùng giày rách của gã mà còn đối đãi như trân bảo, thậm chí ngay cả trên đầu bị cắm bao nhiêu chiếc sừng cũng không biết hay sao?1
**Tra nam tiện nữ trời sinh một đôi, nên tháo thành tám khối hay băm làm trăm mảnh đây? ( ꐦ ಠ ಠ)