Cố Thiên Thừa không biết lời này của Hạ Đồng rốt cuộc là có mấy phần thật, mấy phần giả, chỉ là, nhìn xem ánh mắt chân thành, nhu tình như nước kia, hắn lại không thể kiềm hãm được mà sa vào đó.
Chẳng lẽ...hắn thật sự trách lầm cô rồi sao?
"Đồng Đồng...anh xin lỗi, trước kia anh là bị người khác xúi giục, cho nên mới đối xử với em như thế. Em tha thứ cho anh đi, có được không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, anh tuyệt đối sẽ không để em chịu thêm bất cứ uất ức nào nữa..."
Có câu nói thế nào nhỉ? Lời hứa của đàn ông chính là thứ khiến trí thông minh của phụ nữ bị tuột dốc không phanh.
Đã bị lừa một lần, Hạ Đồng bây giờ căn bản đã không tin tưởng bất kì một chữ nào phát ra từ trong miệng hắn nữa.
Nhìn xem người đàn ông đang từ từ tiến tới, muốn ôm lấy chính mình kia, Hạ Đồng liền mỉm cười. Chỉ là, nụ cười này lại ẩn chứa cảm xúc gì đó rất lạ, khiến người ta có cảm giác lòng như tro tàn...
Không nói không rằng, Hạ Đồng lúc này lại đột ngột từ trong túi xách lấy ra một cây dao gọt trái cây, cầm lấy chui dao liền trực tiếp đâm mạnh vào trên vai phải của mình.
"!!!!"
"Hạ Đồng!"
Đầu óc trống rỗng, theo bản năng, Cố Thiên Thừa liền lao tới, đoạt lấy thanh dao trong tay cô, trong nháy mắt, Hạ Đồng liền thả lỏng tay, thanh dao đẫm máu cứ như thế rơi thẳng xuống đất, khiến bàn tay của người đàn ông trước mặt cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.
"Em đang làm gì vậy? Tại sao?" Thời khắc này, tâm trí của Cố Thiên Thừa cũng đã chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Hoàn toàn bị hành động bất ngờ vừa rồi của Hạ Đồng làm cho choáng váng.
Nhìn xem gương mặt đã từng theo sát mình mỗi đêm, hiện hữu trong từng cơn ác mộng của mình, cho dù nằm mơ, cũng muốn đem đối phương lăng trì, róc xuống từng thớ thịt kia, Hạ Đồng liền nhắm mắt lại, chầm chậm ôm lấy hắn.
Bởi vì đau đớn và mất máu mà sắc mặt trở nên trắng bệch, lúc này, Hạ Đồng vẫn cố chấp ôm chặt lấy Cố Thiên Thừa, ghé vào bên tai hắn, rõ ràng giọng nói đã có phần thều thào, nhưng nội dung bên trong lại chẳng khác gì ác ma đang thủ thỉ, khiến lông tơ trên người hắn đều dựng đứng lên.
"Cố Thiên Thừa, anh nghĩ tôi yêu anh sao? Những lời vừa rồi tôi nói với anh, căn bản chẳng có câu nào là thật cả. Anh có biết, tôi hận anh đến mức cho dù có băm anh ra thành trăm ngàn mảnh, ăn tươi nuốt sống cũng không đủ để giải mối hận này..."
"Kể từ ngày bước chân vào nhà họ Cố, tôi đã lên kế hoạch câu dẫn anh trai anh, khích bác quan hệ giữa hai người. Văn kiện anh cất giấu trong phòng, thâm chí, ngay cả video anh trò chuyện cùng Tô Sở Sở, cũng đều là do tôi tự tay đưa cho Cố Thiên Kỳ..."
"Con khốn này, tại sao mày lại phải làm như vậy?!!" Giây phút kinh hoàng qua đi, lửa giận trong lòng Cố Thiên Thừa cũng đã bắt đầu phun trào, trực tiếp đẩy ngã cô ra.
"Ha, anh còn dám hỏi nữa sao? Nhà họ Hạ đi đến bước đường này, cha mẹ tôi chết không nhắm mắt, chẳng phải cũng đều là do một tay anh gây ra sao? Đừng tưởng tôi không biết, là ai mượn cớ đến nhà chơi, nhân lúc cha tôi không chú ý, lén lút trộm mất cơ mật công ty, mang đi bán cho tập đoàn đối địch để lấy tiền mua biệt thự ven biển dỗ ngọt cô tình nhân Tô Sở Sở kia, khiến tập đoàn Hạ thị triệt để phá sản!"
"Mày..." Chấn động. Tim đập thình thịch, bây giờ đây, Cố Thiên Thừa cũng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để diễn tả cảm xúc của mình nữa.
Chỉ là, hắn vĩnh viễn cũng không ngờ tới được, Hạ Đồng biết được bí mật động trời này, đều là do kiếp trước khi giết cô, hắn đã chính miệng nói ra.
"Từ tận thâm tâm, một dao này, tôi càng muốn đâm vào trong lồng ngực của anh hơn..."
"Tôi muốn tự tay đem trái tim đó khoét ra, xem thử xem, nó rốt cuộc là thối nát, tanh tưởi đến mức nào." Cười lạnh, Hạ Đồng liền khó khăn gằn từng chữ một, tựa như từng dao, không ngừng đâm vào tim Cố Thiên Thừa:"Nhưng cứ để anh chết như vậy, bản thân tôi còn phải vào tù đền tội, chẳng phải là quá hời cho anh rồi sao?"
"Vừa rồi, khi sắp bước vào đây, tôi đã gọi điện báo cảnh sát rồi, anh cứ chờ vào nhà giam, ngồi năm, bảy năm gì đó đi. Tôi sẽ chờ...Chờ khi anh ra, tôi sẽ lại đi tìm anh, tìm cách tống anh vào tù một lần nữa...Anh nói xem, có phải là rất thú vị hay không?"
Để hắn hi vọng, trông ngóng ngày ra tù rồi lại từng lần, từng lần, tự tay đem hắn đẩy xuống vực thẳm...quả thật là so với giết chết hắn còn phải tàn nhẫn hơn gấp bội phần.
Trong đầu Cố Thiên Thừa lúc này chỉ còn lại một suy nghĩ, đó chính là giết chết người phụ nữ giả dối, độc ác này.
Nếu cô đã cố ý muốn dồn hắn vào chỗ chết, vậy thì cũng đừng trách hắn bất chấp hết thảy kéo theo cô, cùng nhau xuống địa ngục...
Trực tiếp chộp lấy thanh dao sắc bén trên đất, Cố Thiên Thừa liền gào lên, nhanh chóng lao tới, muốn dùng dao đâm chết Hạ Đồng. Khuôn mặt cũng bị phẫn nộ làm cho vặn vẹo, hai mắt đều không khống chế được mà đỏ ngầu lên.
Chỉ là, chứng kiến bộ dạng điên cuồng này của hắn, Hạ Đồng thế mà lại không hề tránh né, cứ như vậy ngồi yên tại chỗ, cũng không biết là sợ đến ngây người hay là vì lý do gì khác.
Riêng chỉ có khóe môi là có hơi câu lên...
**Huhu, lâu rồi mới quay lại, không biết còn ai đọc nữa không...