Một tháng sau.
Ở trong một khu nhà trọ cũ kỹ, Tôn Mạn lúc này đang đồi phế nằm trên giường, tựa như là ngủ thiếp đi. Xung quanh lại là từng đống chai rượu cùng bao thuốc lá.
Kể từ lần tai tiếng đó nổ ra, sau khi xuất viện, Tôn Mạn cũng liền đã bị đuổi khỏi công ty. Không những thế, còn vướng vào một đống lớn kiện cáo, khiến cô không thể không bán hết tài sản để trả nợ.
Cuối cùng, sau khi trả hết tiền hợp đồng, thành quả sau bao nhiêu năm cố gắng của cô cũng chỉ còn sót lại một căn phòng trọ này cùng chưa tới 1000 đồng tiền.
Bởi vì không còn tiền trả tiền lương, nữ trợ lý kia của cô cũng đã sớm nghỉ việc.
Đối với Tôn Mạn tới nói, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là tận lực không quan tâm những bình luận chửi rủa trên mạng. Sau đó lại ở trong căn nhà này ăn no chờ chết.
Thế nhưng, ngày hôm nay, trong lúc Tôn Mạn đang đờ đẫn nằm trên giường giống như những ngày khác, thì một tiếng chuông điện thoại cũng liền đã vang lên, khiến cô bực tức vươn tay ngắt máy.
"Mẹ kiếp, lại là một đám người giậu đổ bìm leo..."
Bởi vì không có tiền mua sắm điện thoại và thẻ sim mới, nên Tôn Mạn cũng chỉ có thể sử dụng số điện thoại mà công ty của mình phát cho trước kia.
Hậu quả chính là, mỗi ngày đều sẽ có đủ loại người từ đồng nghiệp ngày xưa đến fan hâm mộ gọi điện đến quấy rối.
Giận dữ mắng mỏ, nhưng làm Tôn Mạn tức giận hơn chính là, đối phương lại còn dám gọi lại, hơn nữa, còn gọi liên tục đến bốn, năm lần.
.
Cuối cùng, phiền não không chịu được, Tôn Mạn liền ngồi bật dậy, bắt máy, nổi giận đùng đùng quát:"Gọi cái gì mà gọi, mấy người rốt cuộc có chịu thôi đi không?!!"
Thế nhưng, đợi khi người ở đầu dây bên kia cất lời, Tôn Mạn cũng đã giống như quả bóng xì hơi, lập tức xìu xuống.
"Tôi là người gửi USB cho cô."
"....................."
Trầm mặc rơi vào trong dòng suy nghĩ, Tôn Mạn phải mất một lúc lâu mới có thể tìm về được ngôn ngữ của mình:"Tôi đã biết, cậu tìm tôi có việc gì? Hay đổi một loại cách nói, cậu muốn gì ở tôi?"
Vô sự hiến ân, phi gian tức đạo, kể từ giây phút nhận được chiếc USB nặc danh đó, Tôn Mạn cũng đã ngờ đến rằng sẽ có ngày đối phương tìm tới chính mình.
Chỉ là không ngờ được, ngày này lại đến nhanh như vậy.
"Cô không cần phải căng thẳng vậy đâu. Tôi chỉ có thể nói, tôi và cô có chung kẻ địch, chúng ta là bạn, không phải kẻ thù."
"Kẻ địch? Ý cậu là Tô Sở Sở à?" Mặc dù vẫn không quá tin tưởng, nhưng thái độ của Tôn Mạn cũng đã buông lỏng hơn một chút.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chỉ cười nhạt một chút, tuy không đáp lời, nhưng cũng xem như là đã ngầm thừa nhận phỏng đoán của Tôn Mạn:"Cô có muốn biết bây giờ Tô Sở Sở đang sống ra sao không?"
Mặc dù đang hỏi, nhưng tựa hồ đã biết trước được đáp án, nên không cần Tôn Mạn trả lời, người đàn ông này cũng đã nói tiếp.
"Cô ta đang sống rất tốt, chí ít là sống tốt hơn cuộc sống của cô bây giờ gấp trăm ngàn lần."
"Sau khi ly hôn với gia chủ nhà họ Cố, cô ta đã được chia cho 150 vạn. Số tiền này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng đã đủ để cô ta ăn sung mặc sướng rất lâu."
Từng lời nói của người đàn ông này, khi rơi vào tai Tôn Mạn, lại chẳng khác gì dao đâm vào tim, khiến cô đau đớn siết chặt nắm đấm.
Nhất là khi nhìn lại căn phòng cho thuê vừa chật hẹp lại vừa dơ bẩn của mình, sự căm phẫn trong cô cũng đã trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Chỉ có điều, tựa như là cảm thấy Tôn Mạn còn chưa đủ giận dữ, người nào đó thế mà vẫn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:"Ngoài ra, có lẽ cô vẫn còn chưa phát hiện, những tin tức xấu của Tô Sở Sở trên mạng cũng đã âm thầm bị người xóa đi gần hết rồi..."
"Bây giờ trên mạng, khắp nơi đều có thể thấy được thủy quân đang giúp cô ta tẩy trắng. Cứ cái đà này, nhiều lắm là một tuần, cô ta cũng sẽ có thể mở họp báo, ra vẻ đáng thương, nói vài câu xin lỗi rồi lần nữa quay lại giới giải trí, tiếp tục làm đại minh tinh của mình."
"Mà khi đó, cô ở đâu? Cô vẫn sẽ là con chuột trốn trong cống rãnh, chỉ có thể thông qua màn hình, ngưỡng vọng hào quang trên người cô ta..."
"Không! Tuyệt đối không thể! Rõ ràng bộ mặt thật đã bị vạch trần, cô ta làm sao còn có thể trở mình được nữa!" Không thể chấp nhận được sự thật này, Tôn Mạn liền giống như phát điên, bắt đầu điên cuồng gào rống.
Thế nhưng, cũng không phải là quá ngu, Tôn Mạn rất nhanh liền đã suy xét đến một vấn đề:"Không đúng, nhất định là có người nào đó đã ở sau lưng giúp đỡ cô ta..."
"Nhưng kẻ đó là ai?"
Tuyệt đối không phải Cố Thiên Kỳ, dù sao, Tôn Mạn cũng không tin, trên đời này thật sự có một người đàn ông rộng lượng đến mức ra tay trợ giúp người phụ nữ đã công khai cắm sừng mình.
Cho nên, kẻ đã giúp đỡ cô ta cũng chỉ có thể là...
"Đúng vậy, là tên đàn ông đã bị làm mờ khuôn mặt đó." Lời này của người ở đầu dây bên kia cũng đã thành công chứng thực cho suy nghĩ của Tôn Mạn:"Như cô nghĩ, người tôi nhắm vào kỳ thực cũng không chỉ riêng Tô Sở Sở, mà còn bao gồm kẻ đứng sau cô ta."
Sau khi biết được 'chân tướng', Tôn Mạn liền bắt đầu rơi vào trầm tư. Thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến việc tương lai, Tô Sở Sở sẽ sống tốt hơn mình, một tia do dự cuối cùng của cô cũng đã lập tức tan thành mây khói.
"Tôi sẽ làm tất cả những gì cậu muốn, đổi lại..."
"Năm giờ chiều nay, cô hãy đến quán cà phê ở gần quảng trường thành phố. Tôi đã đặt sẵn một phòng riêng ở đó bằng tên của cô, sau khi tới, cô chỉ cần báo tên mình ra là được."
"Ở trong phòng, tôi cũng đã đặt sẵn một túi tài liệu cùng 20 vạn. Việc cô cần làm là tìm cách đem túi tài liệu đó đưa đến tay gia chủ Cố gia - Cố Thiên Kỳ."
"Chỉ cần cô làm xong việc này, 20 vạn đó liền sẽ là của cô, cô có thể dùng nó làm bất cứ điều gì mà cô muốn, tỷ như...trả thù Tô Sở Sở..."
"Tôi có một điều muốn hỏi..." Ánh mắt khẽ động, Tôn Mạn liền mấp máy môi, muốn đem nghi hoặc hỏi ra.
Nhưng phảng phất đã dự liệu được cô sẽ hỏi điều gì, người đàn ông kia cũng đã nhàn nhạt đáp lời:"Nếu cô muốn biết Tô Sở Sở đang ở đâu, vậy thì cũng không cần gấp."
"Đợi cô làm xong việc, địa chỉ của cô ta, đương nhiên cũng sẽ được gửi đến tay cô ngay lập tức thôi."
"Tôn Mạn, tôi tin cô sẽ làm tốt mà, đúng không?"
**Năng lực để chó cắn chó của Đồng Đồng phải gọi là vip pro luôn ấy. Mấy chương sau vẫn còn sẽ dùng tiếp chiêu này. (ц`ω´ц*)