"Anh cả...không thể...như vậy là không đúng..." Dù bị hôn đến toàn thân nhũn ra, nhưng lý trí vẫn mách bảo Hạ Đồng rằng phải cố ngăn cản hành vi làm trái luân lý của người trước mặt.
Động tác có hơi khựng lại, nhưng ngay khi Hạ Đồng cho rằng Cố Thiên Kỳ sẽ từ bỏ, thì hắn lại đột ngột ghé môi vào bên tai cô, dùng giọng nói nhu tình nói ra lời khẩn cầu:"Đồng Đồng, đừng từ chối anh, có được không?"
Đầu óc trống rỗng, cảm quan duy nhất còn sót lại của Hạ Đồng cũng chỉ có tiếng hít thở nặng nề của người đang đè nặng ở bên trên. Theo bản năng liền buộc miệng hỏi...
"Bác sĩ nói khi bị sốt cao, đầu óc sẽ trở nên mơ hồ, không kiểm soát được hành vi của mình." Nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền chậm rãi nhắm mắt lại:"Anh cả, vậy những việc anh làm hiện tại..."
"Anh có thể khẳng định, anh đang rất tỉnh táo." Sâu kín nói, nhìn xem hàng lông mi xinh đẹp đang nhè nhẹ run lên của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
Tim của Hạ Đồng cũng có máu có thịt, mà không phải là do sắt đá làm ra. Đứng trước sự nhu tình như nước này của hắn, tuyến phòng ngự của cô đã chầm chậm vỡ tan. Động tác phản kháng đều trở nên yếu dần.
"Thế nhưng...anh đang bệnh...việc này..."
"Đừng lo, anh không sao, không đáng ngại." Nhìn ra được Hạ Đồng đã không còn phản ứng kịch liệt như vậy nữa, Cố Thiên Kỳ liền không khống chế được mà cong cong khóe môi.
"Nếu em không tin, có thể tự mình thử xem..."
Từ trước đến giờ, trong mắt Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ vẫn luôn là một người chững chạc, uy nghiêm, nên lần đầu tiên nhìn thấy hắn buông lời ngả ngớn, trêu đùa mình như vậy, cô vẫn không khỏi có chút ngây dại.
Nhưng đồng thời, đáy lòng lại có phần vui sướng vì thấy được một bộ mặt khác của hắn.
"Anh cả...anh đừng nói những lời như vậy...em...em..."
"Thẹn thùng sao?" Cười khẽ một tiếng, Cố Thiên Kỳ liền cúi đầu ngậm lấy vành tai bởi vì ngượng ngùng mà đỏ đến mức trong suốt của người dưới thân:"Đồng Đồng lúc xấu hổ cũng trông rất đáng yêu."
Cố Thiên Kỳ rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, khiến tâm trạng của Hạ Đồng cũng dần dần bị lây nhiễm, bất giác mỉm cười theo.
Chỉ có điều, vào đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại inh ỏi cũng đã bất chợt vang lên, cắt ngang bầu không khí ngọt ngào này.
"Anh cả, là điện thoại của em." Có chút luống cuống, Hạ Đồng liền theo bản năng muốn ngồi dậy:"Rất ít người biết số điện thoại của em. Gọi đến vào giờ này, nói không chừng là Vương quản gia..."
"Mặc kệ cậu ta." Đổi lại là ai, bị quấy rầy trong những lúc thế này, nhất định cũng sẽ không tài nào bày ra sắc mặt tốt được.
Bởi vì Cố Thiên Kỳ ngăn trở, nên đến khi tiếng chuông đã ngừng, Hạ Đồng vẫn không có cơ hội cầm lấy điện thoại, dù cho điện thoại chỉ đặt trên bàn trà ở ngay bên cạnh.
Thế nhưng, không biết có phải đối phương cố ý đối nghịch với Cố Thiên Kỳ hay không, chỉ mới yên lặng một giây, tiếng chuông cũng liền đã tiếp tục vang lên tựa như bùa đòi mạng.
Quan sát sắc mặt có chút tối lại của Cố Thiên Kỳ, nhân lúc hắn không chú ý, Hạ Đồng liền nắm chắc cơ hội, nhanh nhẹn thoát khỏi khống chế của hắn mà bò dậy. Đồng thời cũng không quên gài cúc áo trở về.
Người trong lòng cũng đã trốn thoát, dù không muốn, Cố Thiên Kỳ vẫn chỉ có thể thở dài trong lòng, nghiêng đầu hỏi:"Là ai gọi vậy?"
"Anh cả, là Thiên Thừa." Nhìn cái tên hiện lên trên màn hình, Hạ Đồng liền có chút chột dạ nói, dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu Cố Thiên Kỳ.
Từ trước đến giờ chưa từng hối hận, trước khi làm việc gì, đều đã suy đi nghĩ lại nhiều lần, chuẩn bị sẵn tâm lý, lường trước được hậu quả của nó, Cố Thiên Kỳ liền không chút do dự mở miệng:"Đừng sợ, nghe máy đi."
Làm theo lời nói của Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng liền lựa chọn nhấc máy. Nhưng nào ngờ được, khi cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia cũng liền đã truyền tới tiếng quát tháo của người nào đó.
"Hạ Đồng, cô làm gì mà đến giờ này mới chịu bắt máy?"
"Ở nhà tối muốn chết, không có người giúp việc cô cũng không biết bảo vệ sĩ bật đèn à? Nhà họ Cố đâu thiếu chút tiền điện đó, cô tiết kiệm như vậy làm gì?"
"Thật sự xin lỗi..." Ở trước mặt Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng đương nhiên sẽ cố gắng bày ra bộ dạng yếu thế, dễ bị ức hiếp nhất có thể.
Đương nhiên, việc 'tiện tay' mở loa ngoài, cô cũng sẽ không quên.
Dùng dư quang liếc nhìn Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng cũng đã vừa lòng thỏa ý nhìn thấy được khuôn mặt ẩn nhẫn lửa giận của hắn.
Nghe thấy cô bị Cố Thiên Thừa trách mắng như vậy, hắn quả nhiên sẽ rất tức giận.
Chỉ có điều, ở bên kia, không biết những gì mình nói đã bị một người khác nghe được, Cố Thiên Thừa vẫn còn lải nhải không ngừng:"Nghe nói anh cả bị bệnh, tôi đã thử gọi điện mấy lần rồi mà vẫn không liên lạc được..."
"Lại nghe Vương Chính nói cô đang ở bên cạnh chăm sóc anh ấy, nên cũng chỉ có thể gọi điện cho cô."
Nếu không phải là người trùng sinh, biết được đại khái những chuyện sau này, Hạ Đồng có lẽ cũng đã tin tưởng bộ dạng anh em tình thâm này của đối phương.
**Buồn ngủ quá aaaaaaaaaaa, cứuuuu mạnggggggggn