"Đồng Đồng..."
Không biết đã ngủ quên từ bao giờ, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi có chút khàn khàn của Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng rốt cuộc mới từ trong mơ màng tỉnh táo lại, vội vã truy hỏi:"Anh cả...anh tỉnh lại rồi sao?"
"Em xin lỗi, vừa rồi em lỡ ngủ quên mất, chắc anh khát nước rồi nhỉ? Đợi một lát, em sẽ lập tức đi rót nước cho anh..."
Nói là làm, không đợi Cố Thiên Kỳ trả lời, Hạ Đồng liền đã nhanh chóng đi rót nước, động tác rất gấp rút, phảng phất là sợ đối phương đợi lâu.
Nhìn xem bóng lưng đang loay hoay của Hạ Đồng, đem chiếc khăn đã không còn độ ấm trên trán đặt xuống, Cố Thiên Kỳ liền gắng gượng ngồi dậy, tựa lưng vào trên tường.
"Anh cả, mau uống nước đi." Dịu dàng kề ly nước đến bên môi Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng lại tiếp tục đưa tay, đo thử nhiệt độ trên trán hắn. Không ngờ được rằng, chạm tới vẫn là một mảnh nóng bỏng.
"Tuy rằng cũng đã hạ sốt một chút, nhưng nhiệt độ này vẫn còn rất cao. Anh đợi một lát, để em đi thay khăn mới cho anh."
"Đúng, em còn phải hâm nóng cháo lại nữa, mặc dù vừa nãy bác sĩ Trương đã truyền dịch cho anh, nhưng anh cũng cần phải ăn gì đó vào thì mới có thể mau khỏe lại được."
Không ngừng lẩm nhẩm, Hạ Đồng liền vô thức đứng dậy, nhưng nào ngờ, lần này, chỉ vừa mới xoay người, còn chưa đi được mấy bước, cổ tay cô cũng đã bị người đột ngột túm lấy.
Đi kèm với đó, chính là một sức mạnh rất lớn, khiến thân thể cô lảo đảo một chút, trực tiếp ngã ngồi lên giường...
Không, nói đúng hơn phải là ngồi lên người của Cố Thiên Kỳ...
Phát hiện tư thế của hai người bây giờ đang ái muội thế nào, Hạ Đồng liền có hơi hoảng loạn muốn đứng dậy. Nhưng không để cô có được cơ hội này, Cố Thiên Kỳ cũng đã không chút báo trước, bỗng nhiên ôm chầm lấy cô.
"Anh cả..." Cánh tay người đàn ông tựa như gông xiềng, khóa chặt cô lại một cách vững chắc, không cho phép kháng cự, cũng không tài nào khước từ.
Đối phương tựa đầu vào hõm vai của Hạ Đồng, hai tay vẫn ôm chặt cơ thể gầy yếu của cô, tựa như đang níu giữ thứ gì đó vô cùng quan trọng, không cho phép mất đi.
Có lẽ vì vẫn còn phát sốt, cơ thể cao lớn của đối phương thời khắc này cũng giống như một lò lửa, không ngừng tỏa ra hơi nóng, xuyên qua lớp lớp quần áo, truyền đến trên người cô.
Hơi thở hắn rất nóng, cũng rất cường liệt, mỗi khi nói chuyện, nhiệt khí đều giống như có thể đem cô hòa tan. Làm trái tim cô không khỏi 'thùng thùng' đập loạn, vành tai cùng chậm rãi đỏ lên.
"Đồng Đồng, đừng đi, ở bên cạnh anh một lát đi, có được không?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Hôn Nhân Lừa Gạt
3. Hôn Luyến [ABO]
4. Rojo
=====================================
Bỏ đi hết sự cương nghị, ung dung thường ngày, Cố Thiên Kỳ lúc này lại cho Hạ Đồng một loại cảm giác rất khác lạ. Mềm yếu, bất lực, giống như bông tuyết bị gió lớn vùi dập, lạc lõng đến tuyệt vọng.
"Anh cả..." Một Cố Thiên Kỳ tựa như đứa trẻ yếu ớt bất kham như vậy, thật sự là khiến Hạ Đồng không cách nào nhẫn tâm cự tuyệt được.
Việc duy nhất cô có thể làm chính là tận lực thả lỏng cơ thể, đem đến cho hắn tất cả dịu dàng và ấm áp mà mình có.
"Em ở đây."
Bóng đêm rất dài, cũng rất tĩnh lặng, Cố Thiên Kỳ cứ như vậy ôm lấy Hạ Đồng, lắng nghe tiếng tim đập của cô. Thời khắc này, gần như đã không có thứ gì có thể khiến tâm thần hắn dịu đi hơn hương sữa tắm nhẹ nhàng thoang thoảng trên người cô.
Cố Thiên Kỳ biết, chính mình e rằng đã từng bước một tiến vào vực sâu.
Nhưng rõ ràng đã biết, trước mặt chính là một con đường vô tận, hắn vẫn cứ giống như thiêu thân lao vào lửa, không ngừng tiến về phía trước.
Hắn càng ngày càng si mê Hạ Đồng, càng ngày càng ỷ lại vào cô. Bất kể là vui hay buồn, mệt mỏi hay tỉnh táo, trong tâm trí hắn, cũng đã không còn thứ gì khác ngoài hình bóng của cô nữa.
"Giây phút xem xong đoạn ghi hình đó, anh đã nghĩ, đợi khi nhìn thấy Tô Sở Sở, anh nhất định sẽ rất tức giận, rất thương tâm..."
"Nhưng thời khắc cô ta thật sự đứng ở trước mặt anh, anh mới nhận ra, thì ra bản thân cũng không hề tức giận như đã tưởng. Không có điên cuồng, lại không hề mất hết lý trí..."
"Ngoại trừ cảm giác tức giận vì tình cảm bị chà đạp cũng như bị người thân phản bội, thì đã không còn gì khác nữa."
"Em có biết, vì sao anh lại cưới Tô Sở Sở không?" Cố Thiên Kỳ nói rất chậm, ngữ khí cũng rất nhẹ, gần như là đang thủ thỉ bên tai Hạ Đồng, chầm chậm kể ra bí ẩn mà kiếp trước cô cũng chưa biết được.
"Cha anh khi còn trẻ cũng đã từng làm qua không ít sinh ý với hắc đạo. Một lần đó, bởi vì phân chia lợi ích không đồng đều, ông cùng vệ sĩ của mình cũng đã bị đối phương truy sát."
"Trong lúc cha anh sắp bị sát thủ đối phương thuê tới giết chết, là cha của Tô Sở Sở đã cứu cha anh. Ông ấy là cảnh sát của đội phòng chống buôn lậu, vừa vặn đang làm việc ở gần đó, nghe thấy tiếng súng nên mới đuổi tới, trong lúc nguy cấp đã bắn gãy chân tên sát thủ kia."
"Từ đó về sau, hai người liền trở thành anh em kết nghĩa. Chỉ tiếc rằng người tốt sống không thọ, cha của Tô Sở Sở đã hi sinh trong một lần thực thi nhiệm vụ."
"Vì để trả lại ân cứu mạng năm xưa, cũng như tình nghĩa anh em mấy năm qua, tuy không đem đứa con gái duy nhất của đối phương đưa về nhà họ Cố, nhưng cha anh vẫn luôn âm thầm trợ giúp, còn hứa hẹn sau này sẽ để con trai mình lấy cô ta làm vợ."
"Chuyện xảy ra sau đó em có lẽ cũng đã biết được đại khái rồi, tuy rằng cha anh chết sớm, nhưng di nguyện trước kia của ông, anh vẫn sẽ không làm trái. Trong suốt khoảng thời gian đó, dù cho vay mượn tiền khắp nơi để duy trì nhà họ Cố, hay là xử lý đủ loại rắc rối ập tới, anh cũng chưa từng ngừng giúp đỡ Tô Sở Sở một giây một phút nào."
"Cho dù cô ta muốn vào giới giải trí, anh cũng sẽ khắp nơi lôi kéo quan hệ, nâng đỡ cô ta."
"Anh và Tô Sở Sở chưa từng yêu nhau..."
"Đôi khi hồi tưởng lại những ký ức trong quá khứ, anh mới kinh ngạc phát hiện, cưới nhau 6 năm, anh và cô ta lại không có nổi một kỉ niệm đẹp, đáng giá tưởng niệm nào."
"Nhưng điều đó kỳ thực cũng rất hợp lý, dù sao, hôn nhân cùng tình yêu đều là thứ cần có sự cố gắng của hai phía. Mà ngay từ đầu, trong cuộc hôn nhân này, cũng chỉ có một mình anh là đang cố gắng chống đỡ."
"Anh và Tô Sở Sở đến với nhau bằng một tấm giấy hôn thú, như vậy, liền cứ kết thúc bằng một tờ đơn ly hôn đi."
**Anh cả quả thật là thông suốt đến mức làm người ta cảm thấy đau lòng...(╥╯^╰╥)