"Cô gái trẻ, cãi nhau với bạn trai à? Còn nhớ lúc còn trẻ, tôi và bà xã của mình cũng thường xuyên giận dỗi nhau như vậy."
Ngồi lên xe taxi, nghe thấy lời nói của tài xế, Hạ Đồng liền bất động thanh sắc lau đi nước mắt trên mặt, mười phần bình thản nở một nụ cười xem như đáp lại đối phương.
Hạ Đồng luôn hằng biết, cuộc sống của bản thân và Cố Thiên Kỳ, căn bản sẽ không có khả năng bình bình đạm đạm trôi qua như vậy.
Chưa nói đến việc hoàn toàn không có khả năng, thì bản thân Hạ Đồng cũng không muốn điều đó.
Tuy rằng mập mờ như vậy vẫn rất tốt, nhưng trong một số thời khắc, cô nhất định phải ép Cố Thiên Kỳ nhìn nhận tình cảm của mình.
Bởi vì chỉ có cảm nhận được sự thống khổ khi mất đi, người ta mới sẽ biết trân trọng những thứ trước mắt.
Mà một chiêu này của Hạ Đồng, cũng không phải là kỹ năng cao siêu gì, trên cơ bản, mỗi một trà xanh đều sẽ biết vận dụng.
Đó chính là...lạt mềm buộc chặt.
"Cũng đã qua lâu như vậy rồi, sáng mai, món quà đó có lẽ liền sẽ được giao đến đúng hẹn rồi nhỉ?" Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình, Hạ Đồng liền thấp giọng lẩm bẩm.
Ngắm nhìn cảnh đêm ở bên ngoài cửa xe, dù cho đã liên tục dặn lòng, tuyệt đối không được nảy sinh tình ý với Cố Thiên Kỳ, cũng như tất cả mọi chuyện mình làm đều chỉ là để phục vụ cho việc trả thù.
Nhưng mỗi khi nghĩ tới bộ dạng thất hồn lạc phách vừa rồi của đối phương, Hạ Đồng vẫn không kiềm được mà đưa tay, sờ lấy trái tim đang ngột ngạt khôn cùng của mình.
"Thật xin lỗi..."
- --------------------------
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh riêng của bệnh viện trung ương, kể từ sau khi bị người của Lâm phu nhân đánh, Tôn Mạn cũng đã được chuyển vào đây.
So sánh với ngoại hình mỹ lệ trước đây, thì bây giờ, dung mạo của Tôn Mạn cũng đã chỉ có thể dùng hai chữ 'thê thảm' để hình dung.
Mặt mũi bầm dập, hai má sưng phù, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, đầu cũng đã hoàn toàn cạo trọc, bóng loáng đến có thể soi gương.
Sau khi cơn hoảng loạn qua đi, thời khắc này, tâm tình chỉ vừa bình ổn được đôi chút, Tôn Mạn cũng đã phải đứng trước vô số nguy cơ đang ập tới.
"Chị Tôn Mạn, không xong rồi! Công ty quản lý nói muốn hủy hợp đồng với chúng ta, hơn nữa, còn nói bởi vì lùm xùm cá nhân của chị mà khiến cổ phiếu công ty bị tuột dốc, nên muốn chị bồi thường tiền hợp đồng..."
"Ngoài ra, công ty mỹ phẩm cũng đã vừa gửi lời tới, nói rằng muốn đổi người đại diện..."
"Hủy đi, đều hủy hết cả đi!" Tức giận gầm thét, đem gối nằm ném xuống đất, nhìn xem nữ trợ lý đang hoảng sợ đứng ở cạnh cửa, Tôn Mạn liền trực tiếp quát lớn:"Cả cô nữa, cũng cút ra ngoài cho tôi!"
Thầm mắng một tiếng xui xẻo, cũng không nhiều lời, nữ trợ lý liền lập tức mở cửa rời đi. Nếu không phải bởi vì tiền lương tháng này vẫn chưa nhận được, thì cô có điên mới chọn ở lại nhìn sắc mặt của Tôn Mạn, bị cô ta quát tới quát lui.
Mà ngồi trên giường bệnh, cho đến khi nữ trợ lý đã đóng cửa lại, Tôn Mạn lúc này mới giống như một quả bóng xì hơi mà nửa nằm nửa ngồi tựa vào trên vách tường, cắn chặt môi.
Vừa rồi, sau khi tỉnh lại, cô cũng đã mở điện thoại ra xem.
Không nhìn không biết, tài khoản cá nhân của cô trên mạng cũng đã sớm chìm ngập trong tiếng chửi rủa cùng thóa mạ.
Tất cả bình luận cùng tin nhắn, đều bảo cô là hồ ly tinh, muốn cô cút khỏi giới giải trí.
Mãi đến tận bây giờ, Tôn Mạn vẫn chưa thể tin được, chỉ trong một ngày, sự nghiệp của cô liền đã bị hủy hoại một cách triệt để như vậy. Mà bản thân cô, trong nháy mắt cũng trở thành chuột chạy qua đường, bị người người kêu đánh.
Nếu biết trước như vậy, Tôn Mạn tuyệt đối sẽ không vì cái lợi trước mắt mà lựa chọn tên Lâm tổng đó làm kim chủ của mình.
Nhưng rất tiếc, trên đời này, chính là không có thuốc hối hận. Thế giới này cũng sẽ không để cô có cơ hội làm lại một lần nữa.
Thẩn thờ nhìn trần nhà trắng xóa trên đỉnh đầu, trong lúc vô thức, bỗng nhiên, Tôn Mạn lại chợt nhớ tới một câu mà Lâm phu nhân đã nói trong lúc tát mình...
'Nếu không phải nhờ có Cố phu nhân nhắc nhở, tôi có lẽ cũng đã không biết, có một con hồ ly tinh lẳng lơ, đê tiện đang dụ dỗ chồng của tôi.'
Trầm mặc, nắm tay cũng từ từ siết chặt, ánh mắt dần dần có lại tiêu cự, không ngừng bị oán hận lấp đầy, Tôn Mạn gần như là từ trong kẽ răng rít ra ba chữ:"Cố phu nhân..."
Bình thường Tô Sở Sở rất thích diễu võ giương oai, không những không che giấu, mà còn hay khoe khoang thân phận của mình trước người khác cùng giới truyền thông, nên gần như chỉ cần nhắc đến phu nhân nhà họ Cố, người ta liền sẽ biết ngay là đang nói tới ai.
"Tô Sở Sở có đúng không? Tôi và cô không oán không thù, trước kia cũng không có xung đột gì. Cô thế mà lại vì bản tính ba hoa, thích xía vào chuyện người khác, khiến tôi biến thành bộ dạng như bây giờ..."
Hồi tưởng lại gương mặt xinh đẹp của Tô Sở Sở, lại nhớ tới bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của mình bây giờ, Tôn Mạn ngay cả tâm tư ăn tươi nuốt sống Tô Sở Sở cũng đều đã có.
"Nếu tôi đã không có kết cục tốt, vậy thì cô cũng đừng mong được sống yên ổn!"
Đem thù hận đối với Tô Sở Sở làm thành động lực sống, Tôn Mạn liền trực tiếp rút ống truyền nước biển đang ghim trên tay ra, nhanh chóng bước xuống giường, chuẩn bị đăng ký làm thủ tục xuất viện.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, nữ trợ lý cũng đã nhanh chân chạy vào, trong tay còn cầm theo một phong thư:"Chị Tôn Mạn, có chuyển phát nhanh gửi tới..."
**Như vậy mọi người cũng đã biết vì sao khi nói chuyện với Lâm phu nhân, Đồng Đồng lại tự xưng là Cố phu nhân mà không phải Cố nhị phu nhân rồi chứ?